[Dịch]Cổ Đạo Kinh Phong
Kinh thành, Đông Chương Đế đã hạ lệnh xử tử vợ chồng Đường Uyên, lý do rất đơn giản, bởi vì Đường môn không có người thượng kinh giải thích chuyện Lục Ngọc Phiến, cũng không đem số tiền lớn vào triều, càng không trả lại đôi sư tử đá.
Đường môn bị tập kích, đang tại thời khắc sống chết trước mắt, đương nhiên không có khả năng có người thượng kinh diện thánh, càng không thể trả lại đôi sư tử đá. Đông Chương Đế không để ý tới những việc này, chỉ mệnh Hình bộ xử quyết Đường Uyên, lại chuẩn bị phái binh xét nhà diệt tộc Đường môn.
Cấm cung, Hàn Thiết Nhận đang muốn đi ra ngoài cửa cung. Một người đứng tại cửa cung, là Thuần Quang Kiếm. Hai người liếc mắt nhìn nhau, không nói gì. Hàn Thiết Nhận đi qua bên người Thuần Quang Kiếm, Thuần Quang Kiếm chợt nói:
- Hàn huynh, suy nghĩ kỹ!
Hàn Thiết Nhận thoáng dừng lại, rồi đi thẳng ra cửa cung.
***
Đại lao Hình bộ, Đường Uyên bị xích sắt trói trên cọc gỗ, trên người đều là vết thương của roi da, que hàn. Ngục quan ngồi bên ngoài, tay phải cầm một cây roi da, tay trái xoa xoa hai quả cầu sắt. Gã ở đại lao đã lâu, ham mê duy nhất chính là không ngừng biến hóa các trò hành hạ phạm nhân, hành hạ càng thảm, gã càng hài lòng, bởi vì lợi ích kiếm được sẽ càng nhiều.
Hàn Thiết Nhận đi vào, trên tay xách theo một bầu rượu, hai ly rượu. Ngục quan vừa thấy, liền bước vội lên trước cúi người:
- Nội thị đại nhân!
Hàn Thiết Nhận không lên tiếng, ngục quan cũng không dám nhiều lời, khoanh tay cung kính đứng. Hàn Thiết Nhận đi vào lao phòng.
- Hàn huynh? - Đường Uyên ngẩng đầu, sắc mặt rất tiều tụy.
- Đường huynh, vẫn khỏe chứ?
- Ta rất tốt, chỉ lo lắng phu nhân. . .
- Cô ấy rất tốt!
- Đa tạ Hàn huynh!
- Hoàng thượng đã hạ lệnh xử quyết Đường huynh!
Đường Uyên cười cười:
- Hàn huynh chuẩn bị đến tiễn ta một đoạn đường cuối cùng?
Hàn Thiết Nhận không trả lời, quay đầu nói với ngục quan:
- Mở xích!
Ngục quan ngẩn ra:
- Nội thị đại nhân, hắn là tử tù. . .
- Mở xích! - Hàn Thiết Nhận lại nói.
Ngục quan không dám nói cái gì nữa, quả nhiên mở xích cho Đường Uyên, gã cũng không dám đứng ở bên cạnh, phải lui ra xa, dù sao có Hàn Thiết Nhận ở đây, cũng không cần lo lắng Đường Uyên có thể chạy trốn.
Hàn Thiết Nhận ngồi đối diện với Đường Uyên, Hàn Thiết Nhận đặt ly rượu xuống, rồi rót đầy một ly cho Đường Uyên, sau đó giơ ly rượu lên:
- Đường huynh, mời!
- Hàn huynh, mời!
Hai người nâng ly, uống một hơi cạn.
- Hai mươi năm không đối ẩm với Hàn huynh rồi, không ngờ lại uống vào lúc thế này.
- Đường huynh còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta đối ẩm không?
- Đương nhiên nhớ kỹ. Hai mươi năm mà thoảng như hôm qua!
- Hai mươi năm, Đường huynh đã là gia chủ.
- Hàn huynh cũng nội thị rồi!
Hai người nhìn nhau cười, lại nâng ly uống một hơi cạn.
Đường Uyên rót đầy một ly rượu cho Hàn Thiết Nhận rồi hỏi:
- Hai mươi năm qua, Hàn huynh vẫn ẩn thân trong cung sao?
Hàn Thiết Nhận nói:
- Ở trong cung dù gì cũng tốt hơn so với tại giang hồ!
Nói xong cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn.
Vì vậy hai người vừa uống rượu, vừa tâm sự chuyện cũ trước đây.
Thì ra, Hàn Thiết Nhận năm đó cũng là nhân vật vang danh, một thanh Hàn Quang Bạch Nhận oai phong một thời, cũng bởi tự phụ võ công, hơn nữa trẻ tuổi khí thịnh, có hơi không coi ai ra gì, đắc tội cả với hắc bạch lưỡng đạo. Cái gọi là cây to đón gió, có một lần, đám cừu gia liền liên hợp lại truy sát hắn. Hắn bị truy sát đến nhập Thục, bị đánh cho trọng thương. Vừa lúc Đường Uyên đi qua cứu hắn. Bởi vì người hắc đạo hiện tại truy sát Hàn Thiết Nhận lại có người chính đạo, Đường Uyên không tiện can thiệp, liền giấu Hàn Thiết Nhận vào trong Đường môn, tránh thoát một kiếp này.
Hàn Thiết Nhận lành vết thương, thế là hàng ngày đối ẩm với Đường Uyên, trở thành chi giao tâm đầu ý hợp, thậm chí tên của Vô Song cũng là Hàn Thiết Nhận đặt. Thì ra sau khi Vô Song sinh vẫn chưa đặt tên, có một ngày, Hàn Thiết Nhận trong lúc vô ý nghe được Vô Song khóc, thuận miệng nói "ngây thơ Vô Song", Đường Uyên liền đặt tên cho nàng là "Vô Song" .
Hàn Thiết Nhận hàng ngày nâng cốc nói cười với Đường Uyên, chợt có một ngày y không từ mà biệt, không có tin tức gì nữa.
Thì ra Hàn Thiết Nhận nhận được tin dữ, đám cừu gia không tìm thấy y ở Thục trung, liền đi tìm một nhà già trẻ của y báo thù, diệt môn nhà y. Cha mẹ vợ con y bị giết, bao gồm đứa con gái nhỏ của y mới sinh ra, còn chưa kịp gặp mặt.
Hàn Thiết Nhận phẫn hận đan xen, bắt đầu truy tìm từng cừu gia từng truy sát y, tìm một người diệt môn một người, mãi đến cừu gia thứ chín, tại một thôn nhỏ dưới chân núi Ly Sơn, khi y lấy một chiêu Hàn Quang Tuyệt Sát cắt cổ họng toàn bộ một nhà già trẻ của tên cừu gia đó, y nghe được có tiếng khóc, sau đó thấy một bé gái đưa đến 10 tuổi ôm một bé gái sơ sinh còn chưa tròn tuổi đi vòng ra, đứng trong vũng máu, lẳng lặng nhìn y.
Bạch quang nhoáng lên, mũi nhận của Hàn Thiết Nhận vốn đã cắt tới cổ họng bé gái sơ sinh, nhưng một khắc đó, y đột nhiên nản lòng thoái chí, giống như thấy được đứa con gái của mình cũng bị cừu gia giết như thế, ngập trong vũng máu. Từ đó y lạnh nhạt với giang hồ, ẩn thân trong cung, trở thành nội thị cấm cung, không màng đến ân oán giang hồ nữa.
Đường Uyên nghe xong thở dài một tiếng, im lặng rót đầy một ly rượu cho Hàn Thiết Nhận.
Hàn Thiết Nhận chợt nói:
- Ta nhớ thôn đó gọi là thôn Lâm Hà, tại bến Vị Thủy, hy vọng Đường huynh có thể giúp ta tế lễ, tìm bé gái đó trở về.
Đường Uyên ngẩn ra, mình sắp bị xử quyết, làm sao tế lễ giúp? Hắn liền hỏi:
- Vì sao Hàn huynh không đích thân tế lễ?
Hàn Thiết Nhận nhìn thiết nhận trong tay:
- Thiết nhận của ta dính đầy máu của họ, họ sẽ không hy vọng ta đến tế lễ!
Nói đoạn y uống cạn ly rượu, rồi từ trong người lấy ra một cây trâm ngọc bích.
- Cây trâm ngọc này vốn ta chuẩn bị tặng cho tiểu nữ, đáng tiếc chưa kịp nhìn mặt thì nó đã bị ngộ hại. Hai mươi năm qua, ta chưa bao giờ thắp cho nó một nén nhang, hy vọng Đường huynh thay ta trở lại thắp cho nó một nén nhang, cắm cây trâm này lên ngôi mộ của tiểu nữ!
Nói xong y đưa cây trâm cho Đường Uyên, Đường Uyên càng cảm thấy khó hiểu, đang muốn hỏi thì ngục quan kia đi tới, nhỏ giọng nói với Hàn Thiết Nhận:
- Nội thị đại nhân, thời gian đã đến, hạ quan phải áp giải phạm nhân đến pháp trường xử quyết!
Hàn Thiết Nhận không nói gì, cầm lấy bầu rượu rót đầy một ly cho Đường Uyên, lại rót đầy cho mình, rồi giương tay lên, "cheng", quẳng vỡ bầu rượu, nâng ly nói:
- Đây là lần đối ẩm cuối cùng của ta và Đường huynh, Đường huynh, mời!
Đường Uyên giơ ly rượu lên:
- Hàn huynh, hôm nay từ biệt, không còn ngày gặp lại, bảo trọng!
Hai người uống một hơi cạn, ngục quan đang muốn tiến lên khóa xích sắt lại cho Đường Uyên thì đúng lúc này, hàn quang lóe lên, tên ngục quan đã bị cắt đứt cổ họng. Gã nhìn Hàn Thiết Nhận, lòi cả con ngươi ra ngoài, nằm mơ cũng không nghĩ tới mình đi gặp Diêm La vương như thế này.
Đường Uyên kinh ngạc:
- Hàn huynh. . .
Có tiếng bước chân vang lên, thì ra có hơn mười ngục tốt chạy tới chuẩn bị áp giải Đường Uyên đến pháp trường. Hàn Thiết Nhận bất động, thiết nhận trong tay đột nhiên bay ra, hàn quang lóe lên vài cái, thiết nhận như ánh chớp xoay quanh hơn mười ngục tốt một vòng, lại trở lại trong tay Hàn Thiết Nhận, hơn mười ngục tốt lặng im ngã xuống, cổ họng đều không ngoại lệ bị mũi nhận cắt đứt.
- Hàn Quang Tuyệt Sát? Hàn huynh. . .
Hàn Thiết Nhận đứng bật dậy:
- Đường huynh, đi mau!
Đường Uyên không có động tác:
- Ngày đó Hàn huynh ký trúc lưu thư, ta đã tâm lĩnh, ta không thể liên lụy Hàn huynh nữa!
Hàn Thiết Nhận đưa tay kéo Đường Uyên:
- Đường huynh, hiện tại Đường môn của huynh đang bị tập kích, nguy tại sớm tối, huynh do dự, Đường môn sẽ bị diệt môn!
- Hả! - Đường Uyên thảng thốt.
- Đi theo ta!
Hàn Thiết Nhận phi bộ lướt tới một lao phòng khác, một chưởng phá toang cửa lao, bên trong giam giữ Đường phu nhân. Hàn Thiết Nhận không gạt Đường Uyên, Đường phu nhân rất tốt, không thiếu một cọng tóc. Đường Uyên và phu nhân ôm nhau mà khóc một hồi.
Hàn Thiết Nhận nói:
- Bên ngoài đã chuẩn bị ngựa, đi mau!
Bên ngoài quả nhiên có hai con khoái mã đang chờ sẵn, trên lưng ngựa còn có hai bộ áo khoác. Vợ chồng Đường Uyên phi thân lên ngựa rồi khoác áo lên người.
- Ta đưa Đường huynh đoạn đường!
Hàn Thiết Nhận vỗ lưng ngựa, hai con ngựa thả vó phóng đi. Hàn Thiết Nhận tung người bay theo phía sau, chạy thẳng tới cửa thành.
Cửa thành đóng chặt, binh sĩ thủ thành tiến lên ngăn lại. Hàn Thiết Nhận tiến lên, lộ ra lệnh bài bên hông:
- Hoàng thượng mật lệnh xuất thành, có việc cơ mật, mau mở cửa thành!
Binh sĩ thủ thành đương nhiên nhận ra là lệnh bài cấm cung hoàng thượng ngự ban, cũng không dám hỏi nhiều, vội vã mở cửa thành. Cửa thành vừa mới mở được một nửa thì có ba bóng người bay đến, từ xa liền cao giọng quát to:
- Mau đóng cửa thành, người trên ngựa là khâm phạm triều đình!
Thủ thành binh sĩ hốt hoảng, vội vàng muốn đóng cửa thành lại. Hàn Thiết Nhận chớp người tới sau ngựa, đoạn đâm thiết nhận vào lưng hai con ngựa. Hai con ngựa đau đớn hí một tiếng rồi lao về phía trước, chấn bay hai tên binh sĩ rồi chạy ra ngoài cửa thành.
Các binh sĩ còn lại kinh hãi, đang muốn đuổi theo ra thì hàn quang nhoáng lên, binh sĩ thủ thành từng người lặng im ngã xuống. Hàn Thiết Nhận lắc mình đứng dưới cửa thành, đồng thời tiếp thiết nhận trở lại tay.
Ba bóng người lướt tới, chính là Khấp Huyết Đao, Lãnh Diễm Thích cùng Thuần Quang Kiếm. Ba người đảo mắt qua thi thể binh sĩ trên mặt đất, họ đều bị đoạn hầu, cổ họng đều có một vết cắt mảnh gần như không thể nhận ra. Lưỡi nhận không tạo thành vết cắt mảnh như vậy được, là phong mang, cổ họng của họ bị phong mang của lưỡi nhận cắt đứt.
- Hàn Quang Tuyệt Sát? Khặc khặc, quả nhiên lợi hại! 20 năm qua Hàn nội thị chưa bao giờ thi triển tuyệt kỹ này, hôm nay rốt cuộc thi triển ra ra rồi, lợi hại! Lợi hại! Khặc khặc!
Lên tiếng là Khấp Huyết Đao. Thuần Quang Kiếm, Lãnh Diễm Thích không nói gì.
Hàn Thiết Nhận nhìn thẳng vào họ, không nói lời nào.
Khấp Huyết Đao, Thuần Quang Kiếm, Lãnh Diễm Thích từ từ bức ép tới, không dám sơ suất chút nào. Hàn Thiết Nhận bất động đứng thẳng dưới cửa thành, thiết nhận trong tay lấp lánh bạch mang.
Ba người cũng không dám bức tới, bởi vì bức tới nữa, họ cũng không nắm chặt tiếp được Hàn Quang Tuyệt Sát của Hàn Thiết Nhận.
Bốn người giằng co dưới cửa thành, im hơi lặng tiếng hết thời gian một nén nhang. Đao trên tay Khấp Huyết Đao bắt đầu ánh đỏ, khi đao bắt đầu ánh đỏ, chính là lúc hắn xuất thủ. Sau một khắc, đao phong chém thẳng tới Hàn Thiết Nhận, không có một chút màu mè gì. Hàn Thiết Nhận bất động, chỉ thấy hàn quang lóe lên, cũng không có một chút màu mè nào, bạch mang trên mũi nhận đã đâm trúng cổ họng Khấp Huyết Đao.
Khấp Huyết Đao lui nhanh lại, cố thu đao về, cảm thấy cổ họng đau rát, đã có thêm một vết cắt, y mà phản ứng chậm một chút thì cổ họng đã bị cắt thủng.
Cơ mặt Khấp Huyết Đao khẽ co lại, hai mắt bắt đầu đỏ lên, thân đao đã đỏ tươi như máu, đao hồng kiến huyết, khi thân đao biến thành màu máu, thanh đao này phải uống máu, hơn nữa nhất định phải uống máu, không uống máu thì sẽ tự thương hại bản thân.
"Quang -- "
Thân đao vang lên một tiếng, đao phong lần thứ hai chém tới Hàn Thiết Nhận, đao phong đỏ tươi.
Hàn Thiết Nhận vẫn bất động, thiết nhận đột ngột đâm tới, mũi nhận đã điểm tới cổ họng Khấp Huyết Đao. Khấp Huyết Đao vội ngửa đầu ra sau, lại thu đao đã chém ra về, cổ họng lại truyền tới đau rát.
Khấp Huyết Đao nhìn Hàn Thiết Nhận, hai mắt đỏ như máu, thân đao càng như máu. "A --" Khấp Huyết Đao hét lớn một tiếng, đao phong lại chém ra, đao phong như nhỏ máu.
Hàn Thiết Nhận vẫn bất động, hàn quang lóe lên, thiết nhận chém tới đao phong, "keng", Khấp Huyết Đao bị chấn văng ra ba thước.
Ba lần xuất thủ cũng không bức Hàn Thiết Nhận đi nửa bước, Khấp Huyết Đao mắt như nhỏ máu, đoạn quát lớn một tiếng, thân hình theo Khấp Huyết Đao phong chém tới Hàn Thiết Nhận, đã không còn bảo lưu.
"Quang! Quang! Quang! Quang!"
Theo đó là một loạt tiếng va chạm kinh tâm động phách, tia lửa văng khắp cửa thành, Khấp Huyết Đao như điên cuồng chém ra hai mươi mốt đao, đây là tuyệt kỹ thành danh của hắn -- Khấp Huyết Cuồng Trảm, trong chốn giang hồ người có thể ngăn được Khấp Huyết Cuồng Trảm 21 đao của hắn không có bao nhiêu. Nhưng Hàn Thiết Nhận không chỉ ngăn chặn Khấp Huyết Cuồng Trảm 21 đao, còn đè đao của hắn dưới thiết nhận.
Mũi thích của Lãnh Diễm Thích trạm phong mang, đoạn điểm tới ngực Hàn Thiết Nhận, Thuần Quang Kiếm do dự chốc lát, mũi kiếm cũng trạm thuần quang, rồi đâm tới Hàn Thiết Nhận.
Hàn Thiết Nhận đứng ở cửa thành, trong vòng vây công của ba nội thị, một thanh Hàn Quang Bạch Nhận bạo phát uy lực kinh người, hàn quang lấp lánh. Phong mang trên binh khí của Khấp Huyết Đao, Lãnh Diễm Thích, Thuần Quang Kiếm thoáng cái biến mất.
- Hàn quang đoạt nhận?
Ba người thầm giật mình, binh khí trong tay lại trạm phong mang đâm vào trong hàn quang, phong mang lại tiêu thất, ba người vội rút binh khí lại, không dám va chạm với mũi nhận nữa.
Hàn Quang Đoạt Nhận cũng là tuyệt kỹ thành danh của Hàn Thiết Nhận, chỗ đáng sợ của nó là chỉ cần đối thủ đâm binh khí vào trong hàn quang, phong mang trên binh khí tất sẽ bị hàn quang đoạt lấy, mà binh khí mất đi phong mang sẽ không còn chút uy lực nào, cho nên Khấp Huyết Đao, Lãnh Diễm Thích, Thuần Quang Kiếm cũng không dám ngạnh tiếp mũi nhận ở trong hàn quang nữa.
Hàn Thiết Nhận lấy Hàn Quang Bạch Nhận che chắn toàn bộ cửa thành, Khấp Huyết Đao, Lãnh Diễm Thích, Thuần Quang Kiếm không thể tiến tới trước nửa bước, nhưng cũng không lui lại, vẫn còn bao vây Hàn Thiết Nhận, bởi vì họ biết, thi triển Hàn Quang Đoạt Nhận yêu cầu bạo phát ra chân khí toàn thân, duy trì không được thời gian quá lâu.
Cuối cùng, tại nháy mắt hàn quang bắt đầu yếu bớt, Khấp Huyết Đao, Lãnh Diễm Thích, Thuần Quang Kiếm phát động phản kích trí mạng, tuyệt đối trí mạng.
Thiết nhận trong tay Hàn Thiết Nhận đột nhiên bay ra, sử ra sát chiêu cuối cùng -- Hàn Quang Tuyệt Sát!
Nhưng khi y sử ra Hàn Quang Tuyệt Sát, cũng là lúc không môn mở rộng, lưỡi đao, mũi thích, trường kiếm đồng thời đâm vào ngực y, đâm xuyên qua người. Thiết nhận xoáy quanh cổ họng Khấp Huyết Đao, Lãnh Diễm Thích, Thuần Quang Kiếm một vòng lại bay trở về. Hàn Thiết Nhận đưa tay nắm lấy thanh Hàn Quang Bạch Nhận đã đi theo y nhiều năm, vẫn bất động đứng thẳng dưới cửa thành.
Khấp Huyết Đao, Lãnh Diễm Thích, Thuần Quang Kiếm cảm thấy cổ họng nóng rát, đưa tay sờ thử, đã có thêm một vết máu. Một chiêu Hàn Quang Tuyệt Sát cuối cùng của Hàn Thiết Nhận vẫn cắt trúng cổ họng của họ, nhưng không biết là thủ hạ lưu tình hay là hao hết chân khí, tại một khắc cuối cùng không chém đứt cổ họng của họ.
Khấp Huyết Đao và Lãnh Diễm Thích rút binh khí ra, máu đổ như suối. Thuần Quang Kiếm không rút trường kiếm về, chỉ nhìn Hàn Thiết Nhận đã chết đứng, bi thương tràn ngập cõi lòng.
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: