[Dịch]Giấc Mộng Thiên Thu - Sưu tầm

Chương 14 : Đoán mệnh


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Đêm khuya, trăng tròn vằng vặc treo giữa trời khuya, bầu trời trong vắt không một gợn mây, chỉ cần ngước đầu lên là có thể nhìn thấy được cả một biển sao lung linh nhấp nháy, đẹp vô cùng. Quang Châu lúc này mới từ trong nhập định từ từ mở mắt tỉnh dậy, sau khi thở dài một tiếng liền đứng dậy đi đến bên cửa sổ, lặng yên ngắm nhìn cảnh vật phía bên ngoài. Hắn vậy mà đã nhập kinh được gần nữa năm rồi. Trong khoảng thời gian này, hắn sống rất là cẩn thận, ngoại trừ việc chữa trị bệnh Hen cho tam Hoàng Tử ra thì bản thân Quang Châu cũng không có biểu hiện gì nổi bật, đi đi về về, cuộc sống khép kín không tiếp xúc với bất cứ ai, cố ý bày ra bộ dạng là một kẻ lập dị, mà những cổ thế lực khác hình như cũng đã quên mất hắn từ lâu rồi, điều này cũng đúng, một thầy thuốc tầm thường quê mùa không thân không thế thì có gì đáng để lưu tâm cơ chứ, có lẽ trong thâm tâm bọn họ đã tin chắc mười mươi rằng chứng bệnh của Đinh Hạng Lang chính là chứng bệnh nan y sẽ không có ai có thể trị khỏi, chẳng phải là bấy lâu nay Hoàng Thượng vẫn một mực kiên trì, đã tìm vô số thầy thuốc giỏi đến chữa trị mà vẫn bó tay đó thôi, thậm chí có một vài kẻ còn hả hê chờ đợi để được chứng kiến cơn phẫn nộ của Hoàng Đế khi mà việc chữa bệnh thất bại. Tất nhiên, những cổ thế lực ấy có cái lý của bọn họ và cái lý ấy nêu như không có sự xuất hiện của Quang Châu thì nó đã chính xác trăm phần trăm. Dưới sự điều phối dược liệu cùng phương pháp chữa trị của Quang Châu, căn bệnh Hen của tam Hoàng Tử đã dần đi vào ổn định, trải qua hai tháng điều trị đều đặn, các triệu chứng bệnh đã có dấu hiệu thuyên giảm. Quang Châu tin tưởng rằng, không quá sáu tháng, sức khỏe của Đinh Hạng lang sẽ hồi phục tới chín phần, tính mạng sẽ không còn đáng lo nữa, có điều trong lòng Quang Châu hiện tại lại đang vô cùng thắc mắc một vấn đề, đó là việc Hoàng Thượng hôm trước đã phái quan thái giám Thành Dân - người đã từng hộ tống hắn lên kinh – đến để truyền mật chỉ, dặn hắn không được tiết lộ tình hình bệnh tật của Đinh Hạng Lang ra ngoài nếu không sẽ bị chém đầu, điều này khiến cho Quang Châu sau khi tiếp chỉ kinh hãi không thôi, mất thêm hai trăm lượng bạc hối lộ cho Thành Dân mà chỉ đổi được vẻn vẹn hai chữ “an tâm”. Đêm nay, khi cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện, Quang Châu cuối cùng đã hiểu rõ được vì sao Hoàng Thượng lại có hành động như vậy. Hiện giờ trong triều thế cục rất loạn, Hoàng Thượng có tới ba đứa con nhưng lại chưa hề lập Thái Tử, hơn nữa lại tỏ ra yêu thích đứa con thứ ba là Đinh Hạng Lang hơn, nếu không phải vì Đinh Hạng Lang có căn bệnh nan y trong người, sức khỏe yếu kém, không thể sống quá ba năm thì có lẽ Hạng Lang đã bị các thế lực ủng hộ đại Hoàng Tử chèn ép, tiêu diệt. Nói đến việc này cũng thật là kỳ lạ, trong ba đứa con của Đinh Bộ Lĩnh, con cả Đinh Liễn thật sự là một người có tài và cũng chính là đứa con đóng góp rất nhiều công lao cho sự nghiệp thống nhất giang sơn của Đinh Bộ Lĩnh, nhưng về sau chính Đinh Bộ Lĩnh lại lập con út làm Thái Tử mà không đoái hoài gì đến Đinh Liễn, khiến cho Đinh Liễn vì bất mãn mà lập mưu giết em, việc này trong sử sách có nhiều đồn đoán nhưng những bí mật thật sự lẩn khuất sau nó thì không ai có thể biết được. Quang Châu sau khi nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nhớ lại được điều gì hữu ích từ trong sử sách, đành chán nản lắc đầu, hắn bây giờ đành phải cố gắng đi bước nào cẩn thận bước ấy vậy. Thò tay vào trong ngực, Quang Châu lấy ra một phong thư giấy vàng đưa lên trước mặt ngắm nghía, đây chính là phong thư mật mà trước lúc chết đại sư Minh Tuệ đã giao cho hắn, dặn dò hắn phải đích thân đưa nó đến cho Khuông Việt đại sư tại chùa Khai Quốc để đổi lấy tín vật cầm đến Ẩn Thế Tự. Là một người cẩn thận, Quang Châu không thể không mở ra đọc trước nội dung bên trong, nhưng dù cho hắn có xem bằng cách nào đi chăng nữa thì cũng chỉ thấy đây là một lá thư hết sức bình thường, nội dung nói về một số sự việc không quan trọng của Ẩn Thế Tự, thế nhưng nhớ lại thái độ cẩn thận của Minh Tuệ khi ấy, Quang Châu có thể chắc chắn rằng lá thư này, bên trong nó còn có ẩn chứa một huyền cơ khác mà người ngoài không cách nào biết được. Nhìn phong thư một hồi, Quang Châu bèn cẩn thận cất nó lại vào ngực, hiện tại hắn tu luyện Già Lam Chân Kinh đã tới bình cảnh tầng thứ nhất, tầng bình cảnh này giống như một tờ giấy ngăn cách, nhìn mỏng manh nhưng lại khó có thể vượt qua, từ xưa đến nay không biết đã có bao nhiêu người phải chôn chân tại đây, muốn phá tan tầng bình cảnh ấy phải có cơ duyên thích hợp mới được. Một đêm đằng đẳng cứ như vậy mà qua đi, sáng hôm nay, Quang Châu sau khi ăn sáng xong bèn quyết định mang theo Thế Quân ra ngoài đi dạo, sẵn tiện dò hỏi đường đến chùa Khai Quốc, tuy tu vi võ học của Quang Châu còn thấp nhưng Già Lam Chân Kinh còn có một số đặc điểm thần kỳ riêng, bộ bí tịch này khi tu luyện thành công mỗi tầng sẽ khiến cho các giác quan của con người tăng lên gấp nhiều lần, cơ hồ vượt xa rất nhiều điển tịch cao cấp khác trên giang hồ, đặc biệt là sự mẫn cảm với sát khí. Một người chưa giết người sẽ không có sát khí, nhưng khi người đó giết người sẽ tạo cho mình một loại sát khí đeo bám quanh thân, thứ sát khí này không thể giải thích rõ ràng nó là cái gì, tựa như là một thứ uy áp chế địch vô hình vô chất, nhưng nó sẽ tích lũy dần theo năm tháng cùng với thành tích giết người mà mạnh thêm, nếu là cao thủ bát đạo thì có thể dễ dàng khống chế nó thu phóng tự nhiên cũng như khi cần thiết có thể đem ra làm một thứ vũ khí đối địch, tất nhiên thứ vũ khí này chỉ có tác dụng với người có tu vi thấp hơn mình, cao thủ dưới thất đạo thì không thể có cảm giác nhận biết sát khí của người khác cũng như sử dụng sát khí . Chính vì vậy, Quang Châu lúc nào cũng có cảm giác xung quanh mình có những luồng sát khí như có như không ẩn hiện, điều này chứng tỏ xung quanh hắn lúc nào cũng có nhiều cao thủ đại nội giám thị và bảo vệ chặt chẽ, điều này nói rõ hắn không thể lén lút đến gặp Khuông Việt đại sư, đã không thể lén lút chi bằng cứ đường hoàng mà tiến vào chùa Khai Quốc. - Sư phụ, thầy nhìn xem, kinh thành thật sự là phồn hoa náo nhiệt, đến cả mấy cô gái cũng xinh đẹp, thướt tha hơn hẳn chỗ chúng ta. Thế Quân mấy tháng nay bị nhốt trong nhà sớm đã chán đến tận cổ, nay được đi ra ngoài dạo chơi liền như chim xổ lồng, tíu ta tíu tít vui mừng hứng khởi, ngó đông nhìn tây, thấy mấy cô thiếu nữ xinh tươi mặc áo tứ thân mà chảy cả nước miếng, bộ dáng ngây ngẩn của hắn rõ mười mươi đúng kiểu nhà quê lên tỉnh khiến cho người đi đường nhìn thấy không khỏi lấy tay che miệng cười. - Ngươi đúng là đồ nhà quê, thu ngay cái bộ dáng ngu ngốc đó lại, bằng không ta cho một cước trở lại thành Đại La. Quang Châu bực mình, cốc cho hắn một cái vào đầu rõ đau, đoạn tiến đến bên cạnh một ông lão râu tóc bạc trắng, da mặt hồng hào, tiên phong đạo cốt, bộ dáng như một ông đồ, đang bày bán thư pháp ở góc đường, chắp tay lễ phép hỏi : - Thưa cụ, cụ có thể cho cháu hỏi thăm đường nào đến chùa Khai Quốc được không ạ ? Cụ già đang chăm chú viết thư pháp, nghe thấy tiếng người gọi mình thì giật mình ngẩng lên, sau đó vuốt râu mà nói : - Cậu đi đến ngã tư kia thì rẽ phải, theo hướng đông của thành mà đi, áng chừng nữa canh giờ sẽ tới. Quang Châu lại thành thật chắp tay : - Cám ơn cụ ! Nói rồi định quay người đi, thì bất chợt có một đứa bé gái chừng mười tuổi không biết từ đâu bỗng dưng xuất hiện, níu áo hắn, chớp chớp đôi mắt dễ thương : - Anh ơi, anh hỏi đường xong thì coi giùm ông cháu em một quẻ bói đi, ông em coi linh lắm đó. - Coi bói ? Không phải là cụ bày bán thư pháp sao ? Quang Châu sau khi nghe đứa bé gái nói thế thì vô cùng ngạc nhiên, thắc mắc hỏi, lúc này hắn mới để ý thấy trên bàn đúng thật là có bày một cái mai rùa cùng mấy đồng tiền bát quái. - Ngọc Quyên, cháu không được vô lễ ? Ông cụ nhíu mày, nhưng cũng không có nổi giận, ánh mắt yêu thương nhìn đứa cháu gái lanh lợi của mình, khẽ mắng. Đúng lúc này Quang Châu bỗng dưng nghe thấy tiếng sôi ruột, thì ra là cô bé đang đói bụng, nhìn cô bé đáng yêu như vậy, hắn cũng không đành lòng bèn ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vuốt tóc rồi lấy ra mười đồng đưa cho cô bé : - Cái này anh cho em, đi mua bánh bao ăn đi. Cô bé thấy vậy mừng rỡ vô cùng, hướng ánh mắt rụt rè về phía người ông của mình, sau khi nhận được cái gật đầu thì mới hớn hở cầm lấy tiền chạy đi. - Thật là một cô bé ngoan. Quang Châu khen ngợi, sau đó đứng dậy, kéo chiếc ghế trước cái bàn. - Công tử chắc hẳn không phải là người kinh thành ? Ông cụ thay đổi cách xưng hô. - Cụ nói rất đúng, quê cháu ở thành Đại La. Quang Châu mỉm cười. - Mời công tử chọn một bức thư pháp, lão đây sẽ nghiêm túc đoán vận mệnh cho cậu. Ông cụ chỉ vào mấy chục bức tranh chữ sau lưng mà nói. Quang Châu hoàn toàn cảm thấy bất ngờ và thú vị trước cách coi bói của ông cụ, sau khi đánh mắt một vòng liền chỉ ngay vào bức vừa mới khô mực trên bàn : - Bức này đi. Ông cụ gật đầu, sau đó lấy một cây bút lông mới, không hề thấm mực, hai mắt nhắm lại, một tay bấm một cái thủ thế kỳ quái, tay kia cầm bút đồ lên hai chữ “Bình An” trên bức tranh, ban đầu động tác đồ rất chậm, về sau càng lúc càng nhanh, điều lạ là mặc cho ông cụ nhắm tịt hai mắt như vậy nhưng nét đồ lại không hề lệch ra ngoài nét mực. Sau một thời thần, mồ hôi trán lấm tấm, nhưng động tác của ông cụ vẫn diễn ra nhanh như chớp, liên tục không cách nào dừng lại, giống như đang lên đồng, Quang Châu hoảng sợ vừa mới định đứng lên dừng ông cụ lại thì đúng lúc này ông cụ chợt phun về phía trước một ngụm máu, cuối cùng làm như thoát lực mà ngã xuống, cũng may được hắn nhanh tay đỡ lấy. Hớp miếng nước Thế Quân đưa sang, ông cụ sau khi tỉnh táo lại một chút lập tức lắc đầu than thở : - Thiên cơ biến ! Thiên cơ biến ! Đúng thật là có thiên cơ biến ! Quang Châu đáy lòng trầm xuống : - Thiên cơ biến ? Xin cụ trước hết hãy bình tĩnh cái đã. Người đi đường thấy chuyện lạ xảy ra thì bu lại xem rất đông, ông cụ chợt như tỉnh ngộ ra, vội đứng lên thu dọn hàng quán : - Đây không phải chỗ nói chuyện, công tử mời theo lão. Nói rồi dẫn hai người bọn hắn chen ra khỏi đám đông, đi vào một con hẻm vắng, tới một ngôi miếu hoang rách nát, sau khi phái Thế Quân ra trước cửa xem chừng, lại cẩn thận kiểm tra một phen, xác định là không có ai, ông cụ lúc này mới an tâm mà rằng : - Không dấu gì công tử, lão đây chính là đệ tử tục gia của phái Ba Vì, sở dĩ hồi nãy lão thất thố là vì vận số của công tử ứng với một lời sấm truyền mà tổ sư gia đã lưu lại cho chúng đệ tử từ rất lâu rồi. Đoạn hắng giọng một cái, đọc lên : “Thiên cơ biến, đất trời xoay chuyển Khí phương nam, rồng thẳng bay lên trời “ Quang Châu vẫn không hiểu mô tê gì, mờ mịt hỏi : - Chẳng lẽ ý cụ nói, cháu chính là thiên cơ biến ư ? Ông cụ gật đầu : - Chính vậy, phái Ba Vì ta tồn tại cũng đã gần ngàn năm nay, thuật xem vận số cũng thuộc hàng đầu thiên hạ, hiếm có người nào lão không xem được một hai, chỉ có cậu là thiên cơ mù mịt không thể nhận ra, ban nãy lão vì tò mò đã mạo hiểm mất năm năm dương thọ để nhìn trộm thiên cơ, cuối cùng chỉ đoán được công tử chính là người mang vận “thiên cơ biến” mà thôi, còn cuộc đời công tử sau này, lão chẳng thể xem hơn nữa. Ngập ngừng trong giây lát, ông cụ lại tiếp lời : - Có điều, lão có thể chắc chắn rằng công tử chính là người mang ảnh hưởng đến đại thế của toàn thiên hạ, nắm trong tay khí số của dân tộc Việt ta, công tử do trời phái xuống ắt có trời bảo hộ, cho dù có gặp nguy hiểm cũng sẽ tai qua nạn khỏi, tuy nhiên vẫn có một số kẻ thần thông khôn lường có thể trả đại giá mà nghịch thiên hành sự, công tử sau này mọi chuyện phải cẩn thận, đây là tín vật của phái Ba Vì, nếu sau này công tử có khó khăn gì không thể giải quyết có thể tìm tới phái ta, theo lời tổ sư gia phái ta sẽ toàn lực phò trợ công tử, chuyện công tử chính là “thiên cơ biến” tuyệt nhiên không được tiết lộ cho người nào biết, nếu không sẽ dẫn tới những kẻ nguy hiểm muốn lấy mạng công tử mà ta vừa nói, lời lão đã tận, xin bái biệt công tử tại đây. Ông lão nói xong liền vái Quang Châu một cái. Quang Châu nãy giờ cúi đầu trầm tư, nghe ông lão nói một hơi một hồi những chuyện khó hiểu chỉ biết há mồm nuốt nước bọt mà thôi, nghe ông lão vội vã từ biệt vừa định hỏi vài lời cho rõ, ngẩng lên đã không thấy người đâu cả, chỉ còn lại một miếng ngọc bội xanh lấp lánh treo chính giữa bàn thờ của miếu.