[Dịch]Giấc Mộng Thiên Thu - Sưu tầm

Chương 19 : Quan trường sơ đấu


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Trong đại sảnh của Thái Y Viện, mọi người bắt đầu đứng ngồi không yên, đã quá nửa buổi sáng mà vẫn chưa thấy quan Ngự Y mới đâu, sự chờ đợi trong hồi hộp đúng là mệt mỏi, nhưng vào lúc mà mọi người còn đang bàn bạc về chuyện liệu có nên phái người vào nội cung hỏi thăm hay không thì từ phía ngoài cửa, chợt có một Dược Đồng hớt ha hớt hải chạy ù vào thông báo : - Bẩm các quan lớn, quan Ngự Y đã đến ! Mọi người lập tức xôn xao một trận, tất cả đều đứng lên, hướng ánh mắt nóng rực ra phía cửa lớn, nhưng sau đó tất cả đều sững sờ cả người ra, bởi vì đập vào mắt mỗi người ngay lúc này là một người thanh niên nho nhã tầm mười chín tuổi, có vẻ như còn quá trẻ so với tưởng tượng của họ, có người tưởng như mình đang nằm mơ, vội vàng lấy tay dụi dụi hai mắt rồi nhìn kỹ lại, tuy nhiên rõ ràng là bọn họ không có nhìn lầm, bộ quan phục mà người thanh niên trẻ tuổi trước mắt đang mặc trên người đã khẳng định trăm phần trăm, hắn chính là quan Ngự Y mới đến nhậm chức. Biểu hiện của các quan khác như vậy, hai vị phó Ngự Y lại càng khoa trương hơn nữa, miệng hai người há hốc, mở to đến nỗi muốn rớt cả quai hàm ra, đuôi lông mày thì không ngừng giựt giựt. Hai người bọn họ không thể nào hiểu nổi ý định của Hoàng Thượng, chẳng lẽ dạo gần đây ngài rảnh rỗi đến nỗi muốn trêu đùa các quan ở Thái Y Viện cho vui, cho nên mới phái ra một người trẻ tuổi đến mặt còn búng ra sửa đến làm lãnh đạo của Thái Y Viện như vậy, có đánh chết bọn họ cũng không tin người thanh niên trước mắt có thể hơn những Thái Y ở đây về cái khoản chữa bệnh lẫn kinh nghiệm quan trường. Quang Châu mặc dù hơi bất ngờ vì bị cả chục ánh mắt dữ dằn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn soi tới thế nhưng trong lòng lại chẳng có chút sợ sệt nào, thái độ vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh như không có gì, dù sao ngày đó khi còn ở thời hiện đại, lúc đi làm ở bệnh viện, hắn còn dám đứng trước cơ quan, đảng ủy, phát biểu kiểm điểm tư cách đảng viên thì bây giờ xá gì mấy người này. Từ tốn bước vào trong đại sảnh, sau khi nhanh chóng quét mắt đánh giá một lượt mấy người đang có mặt trong phòng, hắn bèn chắp tay ôn tồn chào mọi người, nói bằng một cái giọng to rõ, đầy tự tin: - Các vị đồng liêu, bản quan có lễ, bản quan chính là người được Hoàng Thượng phái đến nhậm chức Ngự Y ở Thái Y Viện này. Mọi người của Thái Y Viện nghe tiếng Quang Châu nói xong, lúc này mới giật mình sực tỉnh, cho dù thế nào đi nữa thì trên thực tế người thanh niên này cũng là quan lớn cấp trên của bọn họ, quy cũ triều đình là không thể làm trái, mặc dù trong lòng bất mãn nhưng cũng chỉ có thể ngậm ngùi cúi đầu trước kẻ chỉ đáng tuổi con cháu mình mà thôi. - Tham kiến đại nhân ! Đám người đồng thanh thi lễ. Quang Châu gật đầu, sau đó tiến tới chiếc ghế chủ vị ở giữa sảnh, ung dung ngồi xuống, Thế Quân ngoan ngoãn theo sát phía sau, đứng hầu bên cạnh. Sau khi hắn ngồi xuống, không khí trong phòng đột nhiên rơi vào im lặng, không ai nói gì, mấy người Thái Y còn chờ hai vị phó Ngự Y dẫn đầu, nhưng hai người này sau khi chào hỏi Quang Châu cho có lệ thì hai mắt khép hờ, bộ dáng dửng dưng, rõ ràng là chẳng để vị cấp trên mới đến vào trong mắt. Sở dĩ hai người dám vô lễ như vậy là bởi vì họ nghĩ rằng vị Ngự Y trẻ tuổi này chắc hẳn là con cháu các cụ nào đấy cất nhắc, chắc chắn chẳng biết được bao nhiêu về nghề thầy thuốc vì vậy việc chữa bệnh cho Hoàng Tôc sau này của Thái Y Viện còn phải cần phải dựa vào hai người bọn họ đến chống đỡ, cho nên hai người mới có thái độ như thế, cái này có thể gọi là thấy Quang Châu còn trẻ nên ra oai phủ đầu, ỷ già khi nhỏ. Quang Châu thấy tình thế không được thuận lợi, trong lòng không khỏi cười khổ, xem ra làm quan không phải là dễ, muốn quản lý được cái Thái Y Viện này ra ngô ra khoai không thể không dùng một chút tâm kế, kệ mấy người bọn họ cứ việc liên kết lại với nhau, cả một bó đũa không thể bẻ vậy thì hắn sẽ kiên nhẫn bẻ từng chiếc một, chỉ là hơi lâu một chút. Vô số ý nghĩ thoáng qua như mây bay gió thổi, sau đó Quang Châu khẽ ho khan một tiếng phá vỡ bầu không khí quỷ dị này : - Các vị, sáng nay sở dĩ ta tới gặp mọi người trễ là bởi vì bận đi thăm một vòng Thái Y Viện, ta muốn xem thử cách thức nó hoạt động như thế nào, hóa ra lại có nhiều thứ không được tốt lắm, đợi sau khi ta kiểm tra nốt sổ sách xong thì có lẽ Thái Y Viện của chúng ta cần phải thay đổi một số thứ để nâng cao chất lượng hoạt động, nay ta báo trước để mọi người chuẩn bị tinh thần. Nói rồi im lặng, chờ đợi phản ứng của những người còn lại. Hai vị phó Ngự Y nghe xong lập tức mở bừng mắt, lời Quang Châu nói ra khiến mọi người trong phòng cảm thấy hoang mang, chẳng biết trong lòng vị đại nhân trẻ tuổi này đang có chủ ý quỷ quái gì, hay là vì muốn trảm tướng lập oai cho nên vừa mới đến Thái Y Viện nhậm chức liền đòi thay đổi mọi thứ. - Đại nhân, việc thay đổi là không thể được, Thái Y Viện trước giờ dưới sự quản lý của hai chúng tôi vẫn hoạt động trôi chảy, ngài mới đến nhận chức còn chưa có nắm rõ tình hình nơi đây, vội vàng thay đổi tùy tiện như vậy, chẳng may khiến cho mọi người nản lòng thoái chí, làm không tốt công việc sẽ khiến cho Hoàng Thượng trách tội. Phó Ngự Y – Bá Hiền nhanh chóng đứng dậy chắp tay nói, thái độ quyết liệt, mấy vị Thái Y khác trong phòng đều gật đầu đồng ý theo. - Bá Hiền huynh nói rất có lý, đại nhân mặc dù có ý tốt nhưng hạ quan thiết nghĩ ngài tuổi trẻ khí thịnh, kinh nghiệm còn thiếu cho nên làm việc có chút nóng vội rồi, lời thật mất lòng, mong đại nhân bỏ quá cho hạ quan. Phó Ngự Y – Quốc Tấn phụ họa, lời nói rõ ràng mang ý tứ xem thường ra mặt. Mấy thầy thuốc khác thì chờ đợi xem Quang Châu ứng phó như thế nào, Thế Quân thấy hai tên quan này vô lễ với thầy mình như vậy thì vô cùng tức giận, vừa định tiến lên nói vài câu liền bị Quang Châu trừng mắt ngăn lại. - “Hay cho hai tên Phó Ngự Y, đã kéo bè kéo đảng với nhau nay còn dám đem Hoàng Thượng ra hù mình, không biết quăng lựu đạn cũng là nghề phụ của mình hay sao, may là mình đã chuẩn bị sẵn bài từ trước, nếu không đúng thật là bị bọn họ làm cho luống cuống tay chân.” Trong lòng hắn âm thầm chửi rủa mười tám đời tổ tông mấy tên này, nhưng ngoài miệng thì lúc nào cũng treo một nụ cười hòa ái, thân thiện : - Ha ha ! Hai vị Phó Ngự Y cả nghĩ rồi, Thái Y Viện này dù sao vẫn còn phải dựa vào hai cây đại thụ như các vị, những thay đổi mà ta đưa ra chỉ là một số điều nhỏ nhoi thôi, huống chi … Sắc mặt Quang Châu nói đến đây bỗng nhiên nghiêm lại. - Huống chi, Hoàng Thượng đã đích thân truyền xuống thánh chỉ, lệnh cho ta tiếp quản chức Ngự Y và có toàn quyền quản lý Thái Y Viện, nếu như có người nào không phục hoặc là nghi ngờ thánh chỉ có thể tiến lên xem xét chiếu chỉ ở đây. Nói rồi hất hàm cho Thế Quân lấy từ trong cái bọc ra một cuộn giấy vàng, cung kính dùng hai tay đưa ra phía trước. - Thánh chỉ ! Hoàng Thượng vạn tuế. Sau khi nhìn thấy cuộn giấy vàng, tất cả mọi người trong phòng lập tức cả kinh, nhao nhao quỳ cả xuống. - Hai vị Phó Ngự Y, hai người nếu không tin tưởng vào lời của ta nói, bây giờ có thể tiến lên cầm lấy thánh chỉ này mà xem. Quang Châu ngồi trên ghế, ung dung hớp một ngụm trà, từ tốn nói. - Hạ quan không dám ! Hai người sợ hãi, quỳ mọp run rẫy dưới đất, không dám ngẩng đầu lên, phải nói một chiêu này của Quang Châu thật sự quá độc khiến cho những người nơi đây không những không dám phản bác mà còn không có đường chống đỡ, bởi vì lúc này nếu mà có người nào to gan, dám tiến lên mở thánh chỉ ra xem, thì chắc chắn người đó ngay lập tức sẽ bị chụp lên đầu cái tội khi quân phạm thượng, mà cái tội này là tội tru di cả tam tộc chứ có phải nhẹ nhàng gì đâu, cho nên nơi đây không một ai dám đem tính mạng của bản thân và dòng tộc ra đùa giỡn cả. Quang Châu thấy chiêu này của mình có thể khiến cho bọn họ bỗng dưng trở nên ngoan ngoãn giống như con mèo con như vậy thì không ngừng cười trộm trong lòng, bề ngoài thì lại thở dài thườn thượt : - Thôi vậy, ta cũng không nỡ ép các vị, ta vô tài vô đức, các vị đã không muốn ta ngồi ở cái ghế Ngự Y này thì ngay đêm nay ta sẽ viết một bản tấu chương dâng lên cho Hoàng Thượng nói rõ là ngài đã tin tưởng nhầm người, xin ngài cho ta được từ quan trở về làm một ông lang vườn vui vẻ, các vị hãy đứng lên đi. Nói rôì đứng dậy muốn đi. - Đại nhân ! Đại nhân ! Xin dừng bước, xin ngài đừng đi, là chúng hạ quan có tội, là chúng tôi mắt mù không thấy thái sơn. Hai vị Phó Ngự Y thấy hắn muốn đi, cuống quít cả lên, lật đật dẫn đầu mọi người níu áo chận đường, nói đùa sao, nếu mà để cho Quang Châu trở về viết tấu chương xin từ quan dâng lên Hoàng Thượng, thì chỉ riêng cái tội chống lại thánh chỉ thôi cũng đủ để cho cả bọn chết đi chết lại mấy chục lần rồi, cả cái nước Đại Cồ Việt này, ai chẳng biết đến cái uy và những hình phạt vô cùng tàn khốc, đáng sợ của Đinh Tiên Hoàng. - Các vị hà tất phải miễn cưỡng, ta thật không nỡ… Quang Châu ngập ngừng muốn gạt tay bọn họ ra. - Không miễn cưỡng ! Không miễn cưỡng ! Chúng hạ quan đều nghe lời ngài hết. Mấy người Phó Ngự Y vội vàng năn nỉ. Thế là một màn kịch anh lôi tôi kéo lặp đi lặp lại cứ vậy mà diễn ra, kéo dài đến nửa canh giờ, Quang Châu cố ý đợi cho bọn người của Thái Y Viện năn nỉ đến khô hết nước miếng thì mới làm ra vẻ tạm chấp nhận, bất đắc dĩ vì sự tha thiết của bọn họ mới đồng ý ở lại, nhưng là với điều kiện không ai được phép cãi lời hắn, nếu không hắn lập tức cầm theo thánh chỉ tới gặp Hoàng Thượng xin từ quan. Hai vị Phó Ngự Y cùng các quan Thái Y mặc dù ức chế trong lòng nhưng khi nghĩ tới tánh mạng của mình cùng dòng tộc thì đều phải tươi cười ra mặt, liên tục gật đầu đồng ý, người khôn không đối đầu với kẻ liều. Thế Quân đứng một bên tròn mắt mà nhìn, trong lòng không khỏi bái phục sát đất sư phụ của mình, chỉ ra một chiêu thôi mà đã có thể dễ dàng thu phục đám người mắt cao hơn trán này, không những thế mà còn khiến cho bọn họ chuyển từ thái độ cao ngạo sang năn nỉ, sợ hãi. - “Thầy của mình thật đúng là cường nhân a !” Thế Quân trộm nghĩ. ……………………… Tâm Phúc Tướng Quân phủ. Gió nhẹ thổi lùa qua chiếc chuông gió làm bằng trúc treo ở đầu cửa sổ thư phòng chính của phủ, khiến cho nó liên tục phát ra âm thanh vi vu tựa như chiếc sáo diều nghe thật vui tai. Lúc này ở cách đó mấy dãy hành lang, có một tướng quân thân mình cao lớn, mặc bộ giáp phục oai phong lẫm lẫm đang vội vã hướng về thư phòng chính, sau khi đẩy cửa bước vào liền cất giọng hào sảng mà nói : - Chú hai ! Chú triệu anh về gấp như vậy là có chuyện gì ? Phía sau thư án, có một người thanh niên tuổi quá ba mươi đang mải mê viết thư pháp, sau khi nghe vị tướng quân lên tiếng hỏi cũng không có vội đáp lời mà tiếp tục chăm chú hoàn thành nốt bức tranh chữ đang vẽ dở. Vị tướng quân thấy vậy cũng không có tỏ ra tức giận chút nào, kiên nhẫn đứng một bên chờ đợi. Sau khi vẽ nốt nét cuối cùng của bức tranh, người thanh niên mới thở phào nhẹ nhõm một tiếng, ngẩng đầu lên mỉm cười với vị tướng quân : - Phạm Hạp, cuối cùng anh cũng trở về, mấy năm nay thật là vất vả cho anh rồi. Người thanh niên này vậy mà có ánh mắt thật là sắc bén, một thân áo dài giản dị, nhưng từ trên thân mình lại toát ra một cổ khí thế bàng bạc khó tả, người này không ai khác, chính là chủ nhân của tòa phủ đệ này, Tâm Phúc Tướng Quân – Phạm Cự Lượng. - Vì cái gia tộc này, vì danh dự của phụ thân cho dù có bôn ba hơn nữa cũng đáng giá. Phạm Hạp trả lời. - Anh cả, anh xem bức tranh này em vẽ thế nào ? Phạm Cự Lượng đột nhiên hỏi chuyện không đâu. - Cái này…chú biết thừa tính anh còn hỏi, nói về võ công, binh pháp, chinh chiến sa trường ta còn hứng thú chứ ba cái bài thơ, con chữ loằng ngoằn, ta xem nhức đầu lắm. Phạm Hạp gãi đầu. - Tính anh vẫn như thế, thật không có tiến bộ chút nào. Phạm Cự Lượng lắc đầu cười khổ, tính tình của một con người quả thật không thể dễ dàng thay đổi, đoạn đặt bức tranh xuống, với lấy cây quạt trên bàn, bước lại gần cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn mây trắng trên trời. - Anh có còn nhớ, lúc nhỏ chúng ta thích nghe phụ thân kể nhất là chuyện gì không ? Phạm Cự Lượng hỏi. - Tất nhiên là Tam Quốc Chí rồi, anh còn nhớ rất rõ khi ấy, anh thích nhất là nhân vật Quan Vân Trường trong Thục Chí còn em lại thích nhân vật Tào Tháo trong Ngụy Chí. Phạm Hạp đáp lời, nét mặt đang căng thẳng bỗng dưng giãn ra, dường như hắn đang hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp đẽ của hai anh em thời thơ ấu.