[Dịch]Giấc Mộng Thiên Thu - Sưu tầm

Chương 9 : Chữa bệnh


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Quan Thái Thú sau khi nghe chính miệng Quang Châu khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng sẽ chữa khỏi bệnh cho con mình thì trong lòng vui mừng khôn xiết, kể từ đó, thái độ của hai cha con bọn họ đối với vị thần y này cũng đã trở nên kính trọng hơn hẳn, bọn họ không còn dám xem người trẻ tuổi trước mắt như một người dân đen tầm thường nữa. Cái này cũng là điều hết sức bình thường, thử hỏi ở trên đời này có mấy ai mà dám không có thái độ kính trọng người sẽ cứu mạng mình cơ chứ, nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, đẩy người ta lên đỉnh cao hy vọng thì phải khiến cho người ta thỏa mãn, nếu không, đi cùng với sự thất vọng sẽ là sự giận giữ điên cuồng, so ra làm nghề y đôi khi cũng sẽ rất nguy hiểm, đặc biệt là khi gặp phải những người quá khích. Con cái chính là sự kết tinh đẹp đẽ từ tình yêu vĩ đại của cha mẹ. Vũ trụ, nơi mà trái đất của chúng ta tồn tại, chính là một thế giới tràn đầy sự bí ẩn cùng thiêng liêng, mà trong đó sự kết tinh của sinh mạng chính là điều thiêng liêng nhất. Theo y học cổ truyền, ngay từ lúc còn là phôi thai, chúng ta đã được nuôi dưỡng thành hình bằng khí tiên thiên của cha mẹ, quá trình này diễn ra một cách chậm rãi, kéo dài chín tháng mười ngày và trong khoảng thời gian này việc hấp thu chuyển hóa khí tiên thiên của cha mẹ truyền cho sẽ liên tục được diễn ra, đồng thời chính lượng khí tiên thiên hấp thu chuyển hóa được nhiều hay ít sẽ quyết định đến việc đứa trẻ được sinh ra có được khỏe mạnh hay không. Chính vì vậy, có thể khẳng định, căn bệnh mà vị công tử con quan Thái Thú đang mang trong người kia chính là một căn bệnh nan y, việc thiếu khuyết khí tiên thiên từ nhỏ không thể nói bù đắp là có thể dễ dàng bù đắp. Sở dĩ Quang Châu dám tự tin vỗ ngực như vậy là bởi vì trong tay hắn có thứ đáng để hắn dựa vào, nếu đổi lại là mấy tháng trước kia, khi chưa vô tình có được mấy củ nhân sâm có dược tính ba trăm năm thì cho dù quan Thái Thú có chất một núi vàng trước mặt hắn, hắn cũng không dám chữa. Chuyện này tính ra cũng là do may mắn của hai cha con quan Thái Thú. Từ xưa đến nay, Nhân Sâm cùng Linh Chi là hai loại dược liệu được người trong nghề xem là tối cao quý trong các loại dược liệu, có thể nói chúng chính là vua của vạn vật cây cỏ. Bản thân chúng có một khả năng rất đặc biệt, đó là dễ dàng hấp thu được tinh hoa của nhật nguyệt cùng linh khí trong trời đất, có truyền thuyết nói rằng, nếu như để cho hai loài cây này có đủ thời gian ngàn năm sinh trưởng, chúng sẽ thông linh thành tinh, tự hành sinh ra linh trí. Người sắp chết, ngậm một lát sâm có dược tính trăm năm có thể kéo dài dương thọ, đó là sự thật, vì vậy thiết nghĩ không biết dược tính của một lát sâm có dược tính ba trăm năm thì sẽ thần diệu đến thế nào, khởi tử hồi sinh thì không thể, nhưng khu trừ bách bệnh của người sống thì có chín phần chắc chắn. Suy nghĩ thoáng qua trong đầu nhanh như gió thoảng, sau khi đã sắp xếp các bước cần làm, Quang Châu liền hướng về quan Thái Thú hành lễ mà nói ra : - Bẩm quan lớn, thảo dân cho rằng căn bệnh của công tử muốn điều trị tốt thì cần phải có một nơi thoáng đãng, cảnh trí yên tĩnh, thêm nữa hằng ngày phải do chính tay thảo dân phối thuốc điều trị…. Quan Thái Thú không thèm suy nghĩ, gật đầu đồng ý ngay : - Được, tất cả theo ý thầy phân phó, ta còn một căn nhà lớn trong thành rất thích hợp làm nơi chữa trị. Đoạn hướng ra phía ngoài cửa hô to : - Người đâu, mau kêu Khiêm quản gia nhanh tới đây cho ta. Qua một chốc, phía ngoài cửa có tiếng bước chân vội vã chạy đến, sau đó liền có một lão già mập mạp mở cửa tiến vào phòng, nhanh chóng đến trước mặt quan Thái Thú, cung kính quỳ xuống : - Thưa lão gia, ngài có điều chi căn dặn ? Quan Thái Thú gật đầu dặn dò : - Ngươi hãy đưa Hoài Nhân cùng vị thần y này tới An Tĩnh Viện, nhớ kỹ mọi sự phải vâng theo lời nói của thầy Châu mà tiến hành, không được trái lời, nếu có việc gì ngươi không giải quyết được thì cứ việc báo thẳng trực tiếp cho ta, ta sẽ đích thân xử lý. Lão quản gia nghe quan Thái Thú nghiêm nghị dặn dò mà gật đầu rối rít : - Xin lão gia an tâm, tiểu nhân đã ghi nhớ kỹ. Quan Thái Thú mỉm cười vuốt râu, dường như ông ta rất tin tưởng vị quản gia già này, sau đó quay sang Quang Châu, cất giọng hòa hoãn : - Thầy có cần gì nữa không ? Quang Châu không do dự nói luôn : - Bẩm quan lớn, trước mắt thì tạm thời như vậy là đủ, chỉ là thảo dân cần phải trở về nhà lấy thêm vài món đồ cùng vài loại thuốc, nhân tiện đón vài người thân đến phụ trợ, sau đó liền có thể bắt tay ngay vào việc chữa bệnh cho công tử. Quan Thái Thú vui mừng : -Thế thì còn gì bằng, bổn quan lập tức phái Hà Tham Sự hộ tống thầy về nhà. Rời phủ Thái Thú, dưới sự hộ tống của Hà Tham Sự cùng một đám nha sai, Quang Châu ngồi trong xe lớn, oai phong trở về xóm nghèo. Hà Tham Sự trước đó đã được quan Thái Thú triệu vào dặn dò kỹ càng một hồi, sau khi thấy Quan Châu được quan lớn trọng vọng như vậy thì trong lòng cả kinh, không dám có thái độ vênh váo như lúc trước nữa mà thái độ bỗng nhiên thay đổi hẳn một trăm tám mươi độ, trở nên rất là khiêm cung hữu lễ, mở miệng gọi “thầy” ngậm miệng cũng gọi “thầy”, cười nói hỷ hả tự nhiên, tựa như hai người vốn là bạn bè thân thiết lâu ngày không bằng, Quang Châu trong lòng chán ghét nhưng cũng đành mặc kệ, loại người này xã hội thời nào cũng có đầy rẫy. Đầu Trâu và Phạm Yến thấy Quang Châu đi lâu như vậy còn chưa về, trong lòng rất là nôn nóng, hai người cứ ở trong phòng chờ đợi, liên tục đi qua đi lại như thoi đưa. - Chờ đợi không phải là cách, để anh đi xem chú hai thế nào, cùng lắm thì anh đánh vào phủ Thái Thú cướp người. Phạm Yến, em thu dọn sẵn tiền bạc cùng đồ đạc, đi trước ra ngoài thành đợi anh, nếu đến chập tối mà không thấy anh cùng chú hai trở lại thì em hãy mau trốn đi. Đầu Trâu nói xong, dứt khoát cầm lấy cây đại đao định đi ra ngoài. - Anh cả đừng hấp tấp, chờ thêm một lúc nữa xem như thế nào, em đã kêu Quân chạy vào thành nghe ngóng tin tức rồi. Phạm Yến thấy anh trai của mình manh động, hoảng sợ, lật đật níu chặt tay áo. Đương lúc hai anh em giằng co nhau thì tên Quân đã từ ngoài cổng đột nhiên phóng vào, vui mừng hô lớn : - Thầy Châu đã về ! Thầy Châu đã về ! Đi sau hắn là một đám trẻ con đầu để tóc ba chỏm náo nhiệt hô theo. Đầu Trâu cùng Phạm Yến vội vàng chạy ra cổng ngênh đón, liền thấy Quang Châu thật sự đã trở về, đi theo phía sau còn có mười nha sai, bên cạnh là Hà Tham Sự, nét mặt lúc nào cũng tươi cười thân thiện. Mười nha sai đến bên ngoài cổng thì tự động chia làm hai bên đứng gác, không có tiến vào, chỉ có Hà Tham Sự là cùng đi với Quang Châu. - Anh cả, em gái, Châu này đã trở về đây. Quang Châu tươi cười tiến lên. - Chú hai, chú thật sự không sao chứ ? Chú làm anh lo lắng quá. Đầu Trâu chân tình lên tiếng. - Em làm sao có chuyện gì, có điều bây giờ chúng ta phải thay đổi hoàn cảnh, em trở về để đón mọi người cùng vào nội thành sinh sống. Phạm Yến nghe Quang Châu nói như vậy, lập tức trợn tròn đôi mắt xinh xắn, vẻ mặt không dám tin : - Anh hai đừng nói đùa, nhà trong nội thành mắc như vậy chúng ta làm gì có tiền mua nổi. Lúc này, Hà Tham Sự thoạt nhiên tiến lên nói chen vào : - Chuyện này chính là sự thật, hai anh em các người đừng thắc mắc nữa, mau mau thu dọn đồ đạc cùng với thầy Châu vào nội thành, nếu làm chậm trễ việc của Thái Thú đại nhân thì sẽ mang đến rắc rối lớn cho anh hai của các ngươi đó. Đầu Trâu cùng Phạm Yến, lần đầu tiên nghe được một vị quan lớn như Hà Tham Sự dùng một cái thái độ khách khí, nói chuyện với mình như vậy thì ngây phỗng cả người, sau đó quay sang nhìn Quang Châu, thấy hắn mỉm cười gật đầu, lúc này mới yên tâm tin rằng mọi chuyện là thật, không nói thêm cái gì nữa, vội vã đi thu dọn chút ít đồ đạc cần thiết. Quang Châu bảo bọn họ không cần mang theo gì nhiều, quăng hết ba thứ đồ cũ nát đi, cái gì cần thì vào nội thành mua mới, có tiền quan Thái Thú đưa cho, hắn việc gì phải tiết kiệm cho mệt, chủ yếu là mang theo các loại dược liệu thuốc nam đã sơ chế. Các loại dược liệu này, hắn đã tích lũy rất nhiều, gần cả trăm bao tải với hơn năm mươi vị thuốc, số lượng quá nhiều khiến cho Hà Tham Sự phải sai người thuê thêm mấy chiếc xe bò mới chở đủ. Người dân trong xóm nghèo khi hay tin thầy Châu chuyển chỗ ở, tất cả đều bùi ngùi, kéo đến chia tay đưa tiễn, tình nghĩa xóm làng khiến cho Quang Châu hết sức cảm động : - Kính thưa bà con chòm xóm, trong khoảng thời gian vừa qua, được mọi người quan tâm chiếu cố rất nhiều, cái tình nghiã ấy, Châu tôi đều ghi nhớ ở trong lòng, sau này tôi mở tiệm thuốc tại trong nội thành, chỉ cần là bà con xóm nghèo đến chữa bệnh, tôi sẽ không bao giờ từ chối, cho dù người đó có tiền hay không có tiền, nay tôi xin cáo từ, mong bà con bảo trọng. Nói rồi cúi chào tứ phía, sau đó ung dung tiêu sái mà đi, có mấy cô thiếu nữ nhìn theo bóng dáng hắn, vành mắt chợt đỏ hoe, người thương trong lòng từ nay đã đi mất mà tình cảm còn chưa ngỏ, những ngày tháng tương tư phiá sau phải làm sao bây giờ. - “Kể ra đẹp trai cũng khổ ! Ài!” Quang Châu thở dài một tiếng, liếc nhìn mấy nàng thiếu nữ xinh tươi mà trong lòng vô cùng luyến tiếc, âm thầm than thở. Đoàn xe hướng về phía Bắc của thành Đại La chậm rãi mà đi, ngồi trên xe ngựa, Quang Châu bắt đầu kể lại một lượt cho mọi người nghe về những chuyện mà hắn đã trải qua, sau khi sáng tỏ mọi vấn đề, chỉ có Đầu Trâu cùng Phạm Yến là tỏ ra vô cùng lo lắng, còn hai tên ngốc Bằng và Quân thì hưng phấn không thôi, nếu là thầy Châu có thể chữa khỏi bệnh cho con quan Thái Thú, đi theo thầy, đời bọn chúng cũng sẽ lên hương rạng rỡ, sau này cái ăn cái mặc sẽ không bao giờ phải lo tới, trong lòng hai tên này bắt đầu âm thầm suy tính, phải làm cách nào để có thể bái thầy Châu làm sư phụ của mình. Quang Châu tất nhiên biết thừa suy nghĩ xấu xa của hai tên Bằng và Quân, nhưng trong lòng chỉ cười thầm mấy cái mà thôi. An Tĩnh Viện là một trong những tư gia của quan Thái Thú, nó nằm ngay mặt tiền đường lớn, lọt thỏm giữa khu nhà của những người giàu có. An Tĩnh Viện bao gồm bốn gian nhà chính được xây dựng hoàn toàn bằng gỗ lim rất quý giá, cả khu nhà nằm trên một khuôn viên rộng rãi, hợp thành thế chữ điền, bao quanh bởi bốn bức tường bằng gạch nung, bên trong còn có một khu vườn trồng rất nhiều loài hoa khoe sắc thắm, ao sen đầy cá, hàng trúc đu đưa, đúng là một nơi thế ngoại đào viên, thích hợp làm nơi nghỉ dưỡng. Quang Châu dự định sau khi ở đây hơn nửa năm để điều trị khỏi bệnh cho vị Nhân công tử kia thì sẽ dựa vào quan hệ với quan Thái Thú mà mua một ngôi nhà nhỏ ở khu này, sau đó mở một tiệm thuốc lớn, chuyên chữa trị cho những bệnh nhân thuộc tầng lớp giàu có, lắm tiền nhiều của, chỉ có kiếm được nhiều tiền thì cuộc sống của mấy người bọn hắn mới có thể vui vẻ, thoải mái và sung sướng được. Sau khi đã chuyển dời đồ đạc cũng như sắp xếp phân công cho mọi người xong, Quang Châu liền giành lấy một gian phòng kín, bắt đầu bắt tay vào phối dược điều chế thuốc, cẩn thận mở cái hộp gỗ ra, cầm lấy một củ nhân sâm lên ngắm nghía, quả không hổ danh là tiên dược, chỉ mới ngửi mùi hương thôi mà đã cảm thấy sảng khoái tinh thần. Sau một hồi suy nghĩ tới lui, Quang Châu quyết định lựa chọn bài Bát Vị Hoàn, lấy nhân sâm làm chủ dược, gia giảm thất vị, khai lò nấu thuốc, hì hục mất hai ngày, cuối cùng mẻ thuốc đầu tiên cũng xong. Một củ nhân sâm này có thể cắt ra làm ba mươi lát, sau khi gia giảm các vị thuốc phụ trợ sẽ có được ba mươi viên hoàn. - “Dược tính mạnh như thế này, chỉ cần cho tên Nhân công tử đó phục dụng ba viên đảm bảo tức thì có thể khỏi bệnh ngay, có điều như thế thì có vẻ nhanh quá, mà cơ thể hắn lại đang yếu, thuốc này nên dùng cách quãng thời gian từ từ hấp thu hết dược lực mới tốt, có lẽ một tháng uống một viên là tốt nhất.” Quang Châu âm thầm suy nghĩ. Ba ngày sau đó, Nhân công tử dưới sự hộ tống của Khiêm quản gia đã chuyển hẳn tới An Tĩnh Viện. Quá trình trị liệu bắt đầu, đầu tiên Quang Châu để cho hắn vào ở trong một căn phòng sáng sủa, thoáng đãng, dặn hắn mỗi buổi sáng đều phải cởi trần nằm phơi nắng một canh giờ, sau đó uống mấy thang thuốc bổ, lại dành ra nửa canh giờ hướng dẫn hắn tập các động tác dưỡng sinh, động tác thở bốn thì … quá trình này lặp đi lặp lại một cách nhàm chán. Sau khi một tuần đầu trôi qua, Quang Châu mới cho Nhân công tử uống viên hoàn Bát Vị đầu tiên, không hổ là nhân sâm ba trăm năm, thuốc vừa vào, các triệu chứng của bệnh lập tức giảm hẳn. Quan Thái Thú mấy lần ghé ngang, thấy con trai mình khỏe mạnh lên trông thấy, nội tâm hết sức xúc động, càng thêm tin tưởng vào tay nghề của vị thần y này, không tiếc tay thưởng cho hắn cả trăm lượng vàng khiến cho Đầu Trâu, Phạm Yến cùng hai tên Bằng, Quân nhìn mà trợn mắt cứng lưỡi. Ba tháng sau đó, vị Nhân công tử đã hoàn toàn khôi phục một trăm phần trăm, hăm hở đại chiến với mấy cô vợ, bốn tháng sau cả phủ Thái Thú mở tiệc mừng vì một trong mấy cô vợ đó có tin vui, thanh danh của Châu thần y cũng theo đó mà truyền đi khắp thành Đại La. Quang Châu sau đó nhờ vào sự giúp đỡ của quan Thái Thú mà đã mua được một căn nhà tương đối khá, vị trí đẹp và thuận tiện, mọi đồ đạc trong nhà đều được phủ Thái Thú tặng cho, thậm chí là đích thân vị Nhân công tử còn kèm riêng thêm mấy nha hoàn. Quang Châu nhờ người chọn ngày lành tháng tốt, quyết định mười ngày sau khai trương một phòng khám thật lớn đầu tiên của thành Đại La.