[Dịch]Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss - Sưu tầm
"Mặc Thiên Trần." Hạ Diệc Sơ duỗi tay đẩy hắn, đáy lòng có một dự cảm bất thường dần dần hình thành.
Mà Mặc Thiên Trần ôm Hạ Diệc Sơ, giống như không có nghe được thanh âm của Hạ Diệc Sơ, hắn duỗi tay gắt gao đem Hạ Diệc Sơ chộp vào trong lòng mình, dùng sức làm thân thể đối phương dính sát vào ngực, giống như là muốn đem Hạ Diệc Sơ chen vào trong cốt nhục của hắn, hai người hòa hợp thành nhất thể. Lực đạo to lớn, làm Hạ Diệc Sơ không khỏi hung hăng nhíu nhíu mày.
"Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm."
Mặc Thiên Trần cúi đầu, ở trên người Hạ Diệc Sơ cọ cọ, giống như một con cún nhỏ, cánh mũi kích động, hình như là ngửi hương vị trên người Hạ Diệc Sơ, tựa hồ đang xác định người này có phải Nhiễm Nhiễm của mình hay không.
Hạ Diệc Sơ duỗi tay dùng sức muốn đẩy Mặc Thiên Trần ra, nhưng về điểm nội lực này của cô, căn bản Mặc Thiên Trần không để ở đáy mắt, quả thực cả người hắn không hề chịu ảnh hưởng.
"Hệ thống, ngươi mau ra đây, Mặc Thiên Trần đã xảy ra chuyện gì?" Hạ Diệc Sơ ở trong đầu xin hệ thống giúp đỡ.
"Đinh! Trạng thái trước mắt của nam chính thật không tốt, hẳn là trúng xuân dược, hơn nữa rất cường liệt, không cùng nữ tử, khụ khụ khụ, làm cái chuyện gì gì đó đó thì sẽ phải chết (=.=). Cô nhìn hắn võ công cao cường như thế, nhưng thần chí đã không rõ."
Hạ Diệc Sơ nghe hệ thống nói, ngẩng đầu nhìn Mặc Thiên Trần, quả nhiên, cặp con ngươi ngăm đen kia của Mặc Thiên Trần, không biết từ khi nào, biến thành một mảnh màu tím nhạt, trong mắt thường thường có hồng quang hiện lên, làm trong lòng Hạ Diệc Sơ run sợ.
Mà cùng lúc đó, Mặc Thiên Trần cũng đã từ trong hương vị quen thuộc này, xác định người trong ngực này là người quen thuộc, là người trong lòng hắn muốn.
Cho nên, lúc Hạ Diệc Sơ vẫn còn ngơ ngác, một trận quay cuồng trời đất, cả người cô trực tiếp bị Mặc Thiên Trần đưa lên trên giường, nam trên nữ dưới, Hạ Diệc Sơ bị hắn áp chế dưới thân.
Đây không chỉ là tư thế nguy hiểm, mà trong lúc Hạ Diệc Sơ lơ đãng còn cọ tới cọ lui trên người Mặc Thiên Trần, thân thiết cảm nhận được cái đồ vật chống mình dưới thân......
"Mặc Thiên Trần! "Hạ Diệc Sơ duỗi tay bắt lấy quần áo trước ngực của Mặc Thiên Trần, thần sắc lộ ra vẻ hoảng loạn hiếm thấy.
Chỉ là điều đó đối với Mặc Thiên Trần thần trí không rõ thì hắn cũng không biết, sau khi hắn đè Hạ Diệc Sơ ở trên giường, cả người cúi xuống cắn gặm thân mật, động tác dồn dập, rất nhiều lần đau đến mức nước mắt Hạ Diệc Sơ cũng phải chảy ra.
Đôi tay kia của Mặc Thiên Trần cũng không có nhàn rỗi, một tay cầm hai tay Hạ Diệc Sơ, kéo nó cố định ở phía trên Hạ Diệc Sơ, thân thể của mình hung hăng đè ở trên người Hạ Diệc Sơ, để cô không chỗ chạy thoát, một bàn tay còn lại, cách lớp vải dệt, dọc theo đường cong thân thể Hạ Diệc Sơ liên tục gợi lửa, cuối cùng theo chỗ vạt áo Hạ Diệc Sơ chui vào trong.
Rầm một tiếng, trước ngực Hạ Diệc Sơ chợt lạnh, lớp áo ngoài đơn bạc trực tiếp bị Mặc Thiên Trần xé rách.
Thân thể Hạ Diệc Sơ run rẩy một chút, cúi đầu nhìn Mặc Thiên Trần ở trên người mình, khống chế không được nước mắt che phủ.
"Mặc Thiên Trần, đừng như vậy...... Ta sẽ hận chết chàng......" Hạ Diệc Sơ muốn chạy trốn lại trốn không thoát, chỉ có thể bị Mặc Thiên Trần áp chế ở trên giường, cảm giác được ngón hắn mang theo vết chai mỏng một bên vuốt ve thân hình cô, một bên cúi đầu gặm cắn.
Đến khi hắn đem xé nát quần áo cô, Hạ Diệc Sơ rốt cuộc nhịn không được, nước mắt từ chỗ khóe mắt chảy xuống.
Lệ quang trong suốt kia, làm Mặc Thiên Trần thân hình run lên.
Mặc Thiên Trần chớp chớp mắt, nhìn Hạ Diệc Sơ dưới thân quần áo nát vụn, trên tấm vai trần mang theo một ít dấu hôn, đột nhiên đem người đẩy thật mạnh sang một bên.
"Mau, mau rời đi nơi này." Mặc Thiên Trần quay đầu đi, thanh âm khàn khàn, một tay gắt gao bắt lấy cây cột bên cạnh giường gỗ, một tay hung hăng nắm chặt thành quyền, gân xanh trên trán nhảy nhảy, có thể thấy được hiện giờ hắn phải chịu tra tấn lớn cỡ nào.
"Thiên Trần......"
Hạ Diệc Sơ vội vàng ngồi dậy, bò từ trên giường xuống, lúc xoay người muốn đi, Hạ Diệc Sơ quay đầu nhìn thoáng qua Mặc Thiên Trần khó chịu như thế, nghĩ lại lời Hệ thống 233 nói, trong lòng đau như đao cắt, cô nắm tay thật chặt, tiến lên, duỗi tay trực tiếp ôm lấy Mặc Thiên Trần.
"Nàng đang làm cái gì đó?" Thanh âm Mặc Thiên Trần khàn khàn đến kỳ cục, thậm chí bởi vì Hạ Diệc Sơ đụng chạm, thân thể khắc chế không được run rẩy lên.
"Ừ, ta biết." Hạ Diệc Sơ ôm chặt hắn, đem đầu chui vào cổ hắn cọ cọ.
Kỳ thật chỗ cổ, không chỉ là điểm mẫn cảm trên người rất nhiều nữ nhân, rất nhiều thời điểm cũng làm nam nhân khắc chế không được.
Mặc Thiên Trần xoay người, lần thứ hai đem Hạ Diệc Sơ áp chế trên giường, bởi vì trúng dược vật, trên dung mạo tuấn mỹ mang theo thần sắc hung mãnh, hắn hung ác mà cường thế nói với Hạ Diệc Sơ: "Ta có thể thả nàng chạy lần đầu tiên, nhưng tuyệt đối sẽ không tha cho nàng lần thứ hai. Đây là chính nàng chọn, đợi lát nữa dù nàng hối hận, hận chết ta, ta cũng không bỏ nàng đi."
"Không đi, ta không đi." Hạ Diệc Sơ duỗi tay ôm cổ hắn, ngẩng đầu ngăn chặn lại đôi môi mỏng hơi lạnh của hắn.
Mặc Thiên Trần biểu hiện sửng sốt, sau đó không cam lòng, mạnh mẽ đáp lại Hạ Diệc Sơ, động tác cường thế, rất nhanh đã chiếm cứ vị trí chủ đạo.
Hai người môi răng giao triền, không khí ái muội ở chỗ hai người dần dần nóng lên.
Quần áo từng cái bị ném trên mặt đất, ban đầu tất cả mọi thứ trên người đều cực nóng và khát vọng, cuối cùng toàn bộ bị Mặc Thiên Trần tiến vào biến thành đau đớn, trong nháy mắt mọi thứ hóa thành hư ảo, Hạ Diệc Sơ ăn đau hét to một tiếng, há miệng cắn một ngụm lên bả vai mạnh mẽ hữu lực của Mặc Thiên Trần.
Mặc Thiên Trần một chút cũng không có cảm giác đau, ngược lại bị bộ vị ấm áp gắt gao vây quanh, rốt cuộc nhịn không được mạnh mẽ ra sức vận động.
Trong phòng, thanh âm kiều suyễn và khí thô không ngừng vờn quanh.
Động tác mạnh mẽ và thanh âm của hai người, làm chúng hạ nhân bên ngoài đang khẩn trương hề hề, nháy mắt mặt đỏ ửng.
*****
Lúc Hạ Diệc Sơ tỉnh lại nữa, vừa mở mắt, nhìn thấy chính là tấm màn màu tím nhạt quen thuộc, mặt trên tấm màn còn thêu hoa văn tinh xảo.
Hạ Diệc Sơ thử giật giật thân thể của mình, nào ngờ chỉ vừa động, toàn thân trên dưới giống như muốn tan ra, đau đến mức Hạ Diệc Sơ hít hà một hơi lạnh, nằm lại trên giường.
Hồng Nguyệt canh giữ ở bên ngoài tựa hồ nghe thấy động tĩnh bên trong, từ gian ngoài đi vào.
Nhìn Hạ Diệc Sơ trên giường đã tỉnh lại, Hồng Nguyệt từ trên bàn tròn rót một chén nước, cẩn thận hầu hạ Hạ Diệc Sơ uống.
"Hiện tại đã là lúc nào rồi?"
Hạ Diệc Sơ mở miệng, tức khắc đã bị thanh âm khàn khàn của mình làm cho hoảng sợ.
Ngay sau đó, trong lòng sinh ra vô tận xấu hổ và ngượng ngùng.
Chẳng qua, Hồng Nguyệt giống như hoàn toàn không có nhận thấy được tâm tư của Hạ Diệc Sơ, một lần nữa đỡ Hạ Diệc Sơ nằm xuống, thần sắc tôn kính mở miệng nói: "Hồi Vương phi, hiện tại đã là giờ Mùi ( 13:00~15:00)."
"Ừ, ta đã biết, ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn ngủ tiếp." Hạ Diệc Sơ phân phó, toàn thân đau nhức, thậm chí đến cả tay cô cũng lười nhấc.
"Vâng." Hồng Nguyệt đáp lời, cụp mi rũ mắt lui ra ngoài, chẳng qua, sau khi ra ngoài, nàng ta phân phó hai nha hoàn khác canh giữ cửa phòng rồi lập tức đi tới nơi thư phòng Mặc Thiên Trần.