[Dịch]Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss - Sưu tầm
Editor: Mặc Thanh Nghi
Hạ Diệc Sơ phía sau bị Tô Thanh trả lời trắng trợn làm cho thẹn thùng cúi đầu, gò má trắng nõn lập tức ửng đỏ, làm cho ánh mắt mấy nam sinh nãy giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm Hạ Diệc Sơ không tự chủ được nóng lên vài phần.
"Nếu là bạn gái tương lai của Tô Thanh thì cũng là chị dâu nhỏ tương lai của bọn tôi." Một nam sinh nói: "Chị dâu nhỏ, đừng thẹn thùng như vậy nha, sau này chúng ta là bạn bè, ở trường chúng ta nhất định sẽ chăm sóc chị thật tốt."
Nam sinh nói, đặc biệt ở câu cuối cùng nhìn sang vài người bên cạnh làm mặt quỷ, một chút cũng không đứng đắn, mấy nam sinh bên cạnh lập tức cười ồn ào, liên tục đáp:
"Đúng vậy đúng vậy, về sau chúng ta chính là bạn bè."
"Chị dâu nhỏ lại đây ngồi nè, đúng ở chỗ đó lâu sẽ mệt nha."
...
Hạ Diệc Sơ có chút thẹn thùng, bị Tô Thanh đưa đến bên sô pha ngồi xuống, mấy nam sinh kia tức khắc liền xông lại, bất quá cũng không có quá phận, chỉ ngồi trên sô pha kế bên cô.
Hạ Diệc Sơ có chút đứng ngồi không yên, những người đó đưa cho cô cái gì cô liền cúi đầu ăn cái đó, đưa cô nước trái cây, cô liền uống nước trái cây.
Những người khác thấy Hạ Diệc Sơ ăn mấy thứ kia, đáy lòng liền bừng sáng.
...
"Cái gì! Anh vừa nói cái gì, lập tức nói rõ lại cho tôi!"
Trong văn phòng, thanh âm chứa đầy tức giận của Cố Thâm truyền đến.
Cố Thâm từ vị trí của mình đứng lên, nhìn thư kí đang cúi đầu đứng ở trước mặt, vẻ mặt âm trầm, lấy điện thoại trên bàn bấm số Hạ Diệc Sơ, di động văng lên giọng nữ cứng ngắc thông báo thuê bao đã tắt máy.
"Cố tổng, những người đó cũng mới báo về, nói đại tiểu thư bị đại thiếu gia Tô gia mang đến hoa viên của khu biệt thự kia, ngoài đại thiếu gia Tô gia còn có nhị thiếu gia Chu gia, tiểu thiếu gia Hàn gia, tiểu thiếu gia Vương gia, tam thiếu gia Tôn gia, nhị thiếu gia Lý gia, tam thiếu Mộc gia... đều ở nơi đó." Dưới khí thế âm trần của Cố Thâm, thư kí rùng mình nói. Cố Thâm không để ý đến hắn, đem điện thoại cúp máy sau đó lại gọi vào điện thoại biệt thự Cố gia.
Điện thoại nhanh chóng được quản gia bắt.
Sau khi biết Hạ Diệc Sơ đã ra ngoài, thần sắc Cố Thâm hiện lên một mảnh ám trầm, đột nhiên nhớ đến lúc ăn cơm tối qua, Diệc Sơ vô cùng cao hứng nói với hắn (Cố Thâm) hôm nay muốn ra ngoài một lát.
"Khốn kiếp!"
Cố Thâm mắng một câu, lập tức đứng dậy, đi nhanh ra ngoài.
Kế tiếp, nhân viên tập đoàn Cố thị đều may mắn thấy được nam nhân tuấn mỹ phi phàm khuôn mặt lúc nào cũng đạm mạc, sóng to gió lớn thế nào cũng không lay chuyển được của Cố tổng thế mà lại lộ vẻ âm trầm hiếm thấy, bước chân dồn dập vào thang máy, tốc độ nhanh đến mức bỏ thư kí ở phía xa.
Lòng hiếu kì trong lòng mọi người liền bốc cháy hừng hực, không biết rốt cuộc là chuyện gì hay người nào có thể làm cho một người đối với hợp đồng hơn một ngàn trăm triệu cũng không đổi sắc mặt như Cố tổng giận dữ như thế.
Từ tài liệu thư kí điều tra Tô Thanh, Cố Thâm đã biết địa chỉ biệt thự kia của Cố Thanh.
Cố Thâm một bên lái xe, một bên gọi cho những người đang giám thị biệt thự, biết được tình huống bên trong vừa mới bắt đầu, Tô Thanh cùng đám người kia đang ngửa đầu uống rượu, thậm chí bắt đầu tự tiêm ma túy vào mình nhưng lại không thấy thân ảnh Hạ Diệc Sơ, đáy mắt Cố Thâm xẹt qua một mảnh ám sắc.
Mà lúc này Hạ Diệc Sơ không thấy trong miệng những người đó đang trốn trong toilet.
Đám người kia luôn cho rằng Hạ Diệc Sơ đã ăn những thứ kia nhưng thật ra Diệc Sơ một chút cũng chưa có ăn.
Thời điểm cô vừa vào biệt thự liền sử dụng kim khẩu mới rút thăm được lúc trên xe.
Dùng hai cái.
Một cái dùng trên người Tô Thanh, khiến hắn cho rằng hắn chính là Cố Hoãn Hoãn.
Một cái khác dùng trên trên đám người kia, để bọn họ đem Tô Thanh trở thành Cố Hoãn Hoãn, đem Hạ Diệc Sơ trở thành Tô Thanh.
Bọn họ vẫn luôn cho rằng ngồi ở trên sô pha ăn cái kia là Hạ Diệc Sơ, sự thật người ngồi ở trên sô pha ăn cái kia lại là Tô Thanh.
Những thứ ở trên bàn đã sớm bị họ động tay chân, dù là nước trái cây hay là đồ ăn vặt tất cả đều đã bị bọn chúng bỏ thuốc.
Tô Thanh ăn không ít, thần sắc đã có chút mơ hồ, ở trong mắt đám người đó chính là đứa bé gái xinh đẹp nằm ở trên sô pha tùy ý bọn họ muốn làm gì thì làm.
Bất quá, nhớ đến kế hoạch trước đó của Tô Thanh, bọ chúng liền đem ma túy trong kim tiêm, tiêm vào cơ thể Tô Thanh, nhìn gương mặt Tô Thanh dần dần phiến hồng, lại tự cởi quần áo của mình, những người đó nghiện ma túy, cơn nghiện nhất thời dâng lên rồi tự mình tiêm vào người, sáu bảy người giống như dã thú nguyên thủy động dục, lăn cùng nhau.
Hạ Diệc Sơ trốn trong toilet, nghe âm thanh thở gấp thô tục vui thích ở bên ngoài, đáy mắt xẹt qua một mảnh vô cùng.chán ghét
Cô rửa tay, đem quần áo cùng đầu tóc của mình làm cho nhếch nhác, nhìn người trong gương, lại tạt nước lên mặt mình, thần sắc khẽ nhúc nhích, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, thần sắc nữ sinh trong gương vốn đang trầm ổn tức khắc biến thành bộ dạng bị dọa cho kinh hoảng thất thố.
Hạ Diệc Sơ đã sớm để cho hệ thồng 233 báo cảnh sát, nãy giờ cô lẳng lặng trốn ở toilet để chờ cảnh sát tìm đến cửa.
Cố Thâm một đường chạy như bay, rất mau tới biệt thự đám của người Tô Thanh.
Nửa đường, Cố Thâm cảm giác được phía sau xe mình có mấy xe cảnh sát theo đuôi, chỉ là hắn vẫn luôn không chú ý. Hiện tại, dừng xe, nhìn vào gương chiếu hậu, những chiếc xe cảnh sát đó cũng dừng ở phía sau, Cố Thâm mới cảm giác được không thích hợp.
Cố Thâm là nhân vật nổi danh ở N thị, tuy rằng hắn (Cố Thâm) rất ít khi xuất hiện trước mắt công chúng nhưng lời đồn về hắn lại không ít.
Cảnh sát đi đầu vừa xuống xe vừa thấy hắn thì đã nhận ra.
"Cố tổng, không ngờ ngài lại ở đây." Cảnh sát đi đầu kia đi tới, trên mặt là nụ cười lấy lòng, "Không biết Cố tổng tới chỗ này để thăm bạn bè hay làm cái gì?"
"Tới đón cháu gái nhỏ, mấy vị cảnh sát tới chỗ này, là có chuyện gì sao?" Cố Thâm ầm trầm mở miệng, thanh âm đạm bạc lãnh lệ, mang theo uy lực xa cách của người đứng đầu.
"Này," vị cảnh sát kia chần chờ một chút tiếp tục nói: "Chúng tôi là đột nhiên nhận được báo án của đại thiếu gia Tô gia, nói là có người ở biệt thự của hắn sử dụng chất kích thích..."
Cảnh sát đứng đầu nói xong câu đó liền cảm giác được thần sắc Cố Thâm bên cạnh có chút không thích hợp.