[Dịch]Phong Ngự
Xử lý xong Đường Thanh cùng Nghiêm Minh, Khúc Vân lúc này mới nói tiếp : “Thật ra thì con đường dẫn tới chợ phiên Thiên Nãng sơn rất nhiều, dù đám Sở Thiên có muốn dở trò thì cũng không có nhiều phiền toái, ta lo lắng là sau khi rời khỏi chợ phiên Thiên Nãng sơn thì chúng có thể nắm được hành tung của chúng ta mà đuổi theo!”
“ Nếu như bọn chúng động thủ ở trong chợ phiên Thiên Nãng sơn thì sao? “ Phong Nhược có chút thắc mắc hỏi.
“ Không cần lo lắng việc đó đâu, vì chợ phiên Thiên Nãng sơn là do tu tiên liên minh Nhạn Bắc đứng ra chủ trì, nghiêm cấm đánh nhau trong đó. Bọn Sở Thiên dù có hàng trăm lá gan cũng không dám đánh nhau ở đây!” Khúc Vân kiên nhẫn giải thích : “Hơn nữa chợ phiên Thiên Nãng sơn hai quý mới diễn ra một lẫn, mỗi lần chỉ có bảy ngày cho nên sẽ có rất nhiều các vị tiền bối tới đây mua các loại vật phẩm tu tiên, trong đó không thiếu người có tu vi Trúc Cơ kỳ, thậm chí còn có cả người tu đạo tu vi Kim Đan kỳ, những tên Luyện Khí kỳ như chúng ta chỉ là con cá nhỏ thôi!”
“ Ồ! Cao thủ Kim Đan kỳ sao! Ngươi đã từng nhìn thấy sao Khúc sư huynh? “ Khổng Phi nhịn không được kinh ngạc hỏi.
“ Ta làm gì có phúc phận đó chứ? “ Khúc Vân lắc đầu nói : “ Ta cũng chỉ nghe người khác nói qua mà thôi, nghe nói mười mấy năm trước có một vị cao thủ Kim Đan kỳ giống như thần long ngự kiếm ngang qua chợ phiên Thiên Nãng sơn! Hắc Hắc! Không biết lúc nào chúng ta mới được như vậy, không cần thú cưỡi phi hành mà có thể tự do đạp lên không trung mà đi! “
“ Hắc! Sư đệ ngươi lại đang mơ cái gì thế, liên minh tu tiên Nhạn Bắc chúng ta có mười hai đại môn phái, trong số đó có mấy vị cao thủ Kim đan kỳ? Đến lượt chúng ta sao? “ Phương Huyễn bình thản ngồi một chỗ giờ mới lên tiếng nói.
Trong đám Khúc Vân tuổi của Phương Huyễn là lớn nhất, chỉ là thực lực của hắn không bằng Khúc Vân mà thôi, bình thường cũng không thích nói chuyện, nên đa phần những chuyện lớn nhỏ đều do Khúc Vân xử lý, còn với đám thanh niên Đường Thanh, Nghiêm Minh đầy sức trẻ thì hắn còn có vẻ hơi xa cách.
Nhưng lần này lời nói của Phương Huyễn trừ Khúc Vân ra đều được tất cả mọi công nhận vì cảnh giới Kim Đan kỳ là một thứ vô cùng xa vời, như vị chưởng môn có thực lực cao nhất ở Thanh Vân tông cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ!
Chẳng qua trên mặt Khúc Vân chợt hiện lên một nụ cười thần bí, nhìn tất cả mọi người một lượt mới thấp giọng nói : “ Các ngươi biết không, mấy chục năm trước Thanh Vân tông chúng ta cũng từng xuất hiện một vị cao thủ Kim Đan kỳ! “
“ Cái gì! “ Tất cả mọi người kể cả Phong Nhược đều nhìn về Khúc Vân với ánh mắt khó thể tin nổi, mặc dù nói Khúc Vân nắm được rất nhiều tin tức nhưng chuyện này không thể đưa ra để đùa giỡn, nếu Thanh Vân tông thật sự có một vị cao thủ Kim Đan kỳ thì trong liên minh tu tiên Nhạn Bắc ít nhất cũng được xếp hạng thứ năm trở lên mới đúng!
“ Hắc! Các ngươi đừng nhìn ta như thế! “ Khúc Vân xua tay áo nói : “ Ta cũng chỉ nghe người ta nói, thật giả cũng không thể phán định chính xác, nghe nói năm đó từng có một vị cao thủ Kim Đan kỳ nhận là đệ tử của bản tông, nhưng người này nhanh chóng mất tích, dù là nam hay nữ cũng không xác định được! “
“ Đừng nói nữa! Chắc chắn là giả rồi, cường đại mạnh mẽ như cao thủ Kim Đan kỳ làm sao lại tự dưng biến mất được? “ Đường Thanh không nhịn được nói.
“ Chắc là như vậy! Dù sao đây cũng chỉ là một cái tin đồn mà thôi, ngay cả những tên thường xuyên ở Thiên Nãng sơn cũng không rõ ràng sự việc này! “ Khúc Vân thở dài kèm theo tiếc nuối nói, “ Được rồi! Mọi người giải tán, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ lên đường! Còn Phong Nhược thì hiện giờ ngươi ở lại chỗ của ta đi, tránh đụng phải mấy con chó điên Sở Thiên! “
“ Cũng được! “ Phong Nhược lần này không cự tuyệt mà gật đầu đồng ý.
Qua một đêm im ắng, sáng sớm hôm sau đám người Khổng Phi Đường Thanh đã tới đây, sau khi Khúc Vân ra hiệu một tiếng tất cả mọi người nhanh chóng triệu hồi thú cưỡi phi hành của mỗi người mà bay về hướng bắc.
Chỉ là trong đám người thì còn mỗi Phong Nhược cũng Khổng Phi là cưỡi Bạch Vũ hạc, tất cả mọi người đã đổi thành linh cầm chiến đấu Kên Kên, dù là tốc độ hay sức bền cũng vượt xa Bạch Vũ hạc nhiều, cho nên đám người Khúc Vân cũng phải đi chậm lại chờ Phong Nhược cùng Khổng Phi.
“ Haizz! Sau lần săn này ta nhất định phải mua một con Kên Kên mới được!” Khổng Phi đang cùng Phong Nhược sánh vai phi hành chợt thở dài nói, dù cho đám người Khúc Vân đã cố ý đi chậm lại nhưng Bạch Vũ hạc trời sinh đã sợ hãi Kên Kên, cho nên giữa bọn họ vẫn có một khoảng cách tầm năm mươi trượng, hiện giờ thì chưa có nhiều phiền toái nhưng khi ra ngoài săn thú sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
“ Mua một con thú cưỡi Kên Kên cần bao nhiêu Ngũ Hành thạch? “ Phong Nhược ở bên cạnh hỏi, hắn cũng phải quan tâm tới vấn đề này, dù sao thì cùng đội ngũ phối hợp tốt nhất mới có thể giảm thiểu tối đa nguy hiểm.
“ Cần tới hai trăm viên thấp phẩm Ngũ Hành thạch, hoặc là một viên hạ phẩm Ngũ Hành thạch cũng được! “ ( đổi Ngũ Hành thạch cấp thấp thành thấp phẩm để phân biệt với hạ phẩm ). Khổng Phi lắc đầu nói tiếp : “ Còn về phần ngươi Phong Nhược, trước hết đừng nghĩ tới việc mua thú cưỡi Kên Kên làm gì, những linh thú cấp hai cấp ba kia rất đáng sợ, nếu không có trang bị phòng ngự thì ngươi sẽ dễ bị thương lắm!”
“ Tất nhiên! “ Phong Nhược gật đầu đáp, nhưng trong lòng thì thầm suy nghĩ, tiểu đội săn thú này của Khúc Vân cũng không phải phân phối đều những thành quả thu hoạch được, mà căn cứ theo tác dụng phát huy trong lúc chiến đấu mà chia chác, chính vì thế mà tên Khổng Phi có thực lực thấp nhất, cũng nhát gan nhất nên tới giờ vẫn chưa mua được thú cưỡi Kên Kên, nếu không phải Khúc Vân còn quan tâm tới hắn thì sợ rằng không có tiểu đội nào tiếp nhận Khổng Phi.
Dù sao thì trong lòng Phong Nhược cũng rất tự tin, chỉ cần bản thân hắn sau mấy lần săn bắt có thể tích góp đủ Ngũ Hành thạch mua phòng ngự sáo trang cùng với thú cưỡi Kên Kên.
Sau khi mọi người bay một đường vượt qua Bắc Phong, dưới sự chỉ dẫn của Khúc Vân mà bay sang hướng đông, đây cũng là để phòng ngừa sự quấy rối của đám Sở Thiên, dù sao dưới tình huống mà ai cũng có thú cưỡi phi hành thì rất khó xác định được đường đi của đối phương.
Nhưng vận khí của bọn hắn cũng không tệ, tới khi bay vào phạm vi bảy mươi hai ngọn núi cũng chưa gặp được đám người Sở Thiên.
“ Mọi người hãy cẩn thận, nhất định phải bay bên trên tầng mây này, không được làm thân hình lộ ra ở bên ngoài tầng mây nếu không sẽ thu hút sự chú ý của những linh thú có thể phi hành, nếu như bị lạc khỏi đội ngũ cũng đừng hốt hoàng, chỉ cần đi học theo tầng mây này là được! “ Giọng nói của Khúc Vân lúc này từ phía trước truyền tới.
“ Linh thú phi hành mà Khúc sư huynh nói tới là đám linh thú sinh sống ở trong bảy mươi hai ngọn núi này, đa phần chúng đều từ cấp ba trở lên, hơn thế nữa mỗi lần xuất hiện đều đi thành đoàn hơn trăm con, chúng ta vốn không có cách nào chống cự, chỉ có thể mượn tầng mây trên bầu trời lén bay qua! Ngươi chỉ cần đi theo ta là được Phong Nhược, chỉ cần không đi loạn thì sẽ không gặp quá nhiều nguy hiểm! “ Khổng Phi bình tĩnh nói, nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, bọn họ mỗi năm ít nhất phải đi qua bảy mươi hai ngọn núi hai ba lần, đã sớm quen thuộc việc này.
Trong lòng Phong Nhược tuy có điểm khẩn trương nhưng tò mò lại chiếm nhiều hơn, hắn sớm đã nghe nói trong Thanh Vân tông thì bí ẩn nhất chính là bảy mươi hai ngọn núi này, đáng tiếc là phía trên bảy mươi hai ngọn núi đều bị những đám mây thật dày bao trùm nên hắn không thể nhìn thấy bên dưới, nhưng cũng có chỗ tốt rất lớn là như vậy thì bọn họ không lo bị linh thú phi hành phía dưới phát hiện ra, chỉ cần đi thẳng về phía trước là được.
Mọi người bay trên tầng mây hơn nửa ngày mới ra khỏi phạm vu của bảy mươi hai ngọn núi, còn cách chợ phiên Thiên Nãng sơn một nửa đường nữa, hiển nhiên là muốn tới trong vòng một ngày ngắn ngủi là không thể.
Sau khi tiếp tục bay được mấy trăm dặm thì đám người Khúc Vân đều vội vàng ngừng lại, bọn hắn cần dựng trại ở lại chỗ này một đêm đợi đến sáng ngày mai mới tiếp tục liên đường, do thú cưỡi phi hành của mỗi người đều đã rất mệt mỏi, cho dù không bị ảnh hưởng bởi đêm tối thì cũng không thể tiếp tục bay được nữa.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: