[Dịch]Phong Ngự
Có sự chi viện mạnh mẽ của Phong Nhược, Đổng Ngạn Ngu và Nghiêm Minh vốn đã cạn kiệt pháp lực không còn chút sức lực nào kịp thời lui vào bên trong trận pháp phòng ngự, đây cũng là điểm yếu của người tu tiên, một khi không còn pháp lực thì thực lực sẽ giảm đi rất nhiều, còn nếu đầy đủ pháp lực thì một mình Khúc Vân cũng có thể dễ dàng giết chết tất cả thi quỷ!
Đường Thanh cũng không chịu yếu thế mà bắt đầu chém giết, trong tay hắn cũng có kiếm khí nhị phẩm, đây cũng là một trong những nguyên nhân thực lực của hắn chỉ đứng sau Khúc Vân.
Chỉ là Đường Thanh không thể bắt chước Phong Nhược thuần túy sử dụng kỹ xảo là đã có thể giết được thi quỷ, cho nên chỉ có thể đưa pháp lực vào trong kiếm khí, dựa vào uy lực mạnh mẽ như vậy tả xung hữu đột trong đám thi quỷ!
Phương thức dùng cứng đối cứng này thích hợp trong việc săn giết linh thú hơn, đối mặt với số lượng thi quỷ nhiều như vậy thì cách này có chút không ổn, quả nhiên khi Đường Thanh liên tục giết chết mười mấy con thi quỷ thì pháp lực đã tiêu hao gần như không còn!
“ Đường Thanh! Ngươi hãy lui lại! “Phong Nhược sớm đã đặt nhiều chú ý lên Đường Thanh, mắt thấy hào quang trên kiếm khí của hắn từ từ yếu bớt cũng hiểu được pháp lực của hắn không còn nhiều lắm, mà tính từ lúc Khúc Vân rút lui đến nay chưa tới nửa canh giờ, cho dù liên tục sử dụng Hoạt Lạc tán cũng không thể nào khôi phục trạng thái tốt nhất trong thời gian ngắn như vậy!
Cho nên Phong Nhược kiên quyết che chắn cho Đường Thanh!
“ Xoẹt xoẹt! “ Phong Nhược chém ra ba kiếm liên tiếp giết chế ba con thi quỷ đang quấn lấy Đường Thanh, quay lại phía Đường Thanh có chút không cam lòng quát khẽ : “ Mau lui về phía sau! Tranh thủ thời gian đả tọa khôi phục pháp lực, nhưng con thi quỷ cấp một này để ta lo liệu, chút nữa nhất định sẽ có quỷ vật lợi hại hơn xuất hiện, đến lúc đó chỉ có thể nhờ các người thôi! “
Nghe được lời nói của Phong Nhược, Đường Thanh lập tức hiểu ra, những thôn dân này không thể vô duyên vô cớ tất cả đều biến thành thi quỷ một lượt, khẳng định phía sau có ẩn chứa yêu quỷ đáng sợ hơn nhưng tới giờ vẫn chưa thấy nó xuất hiện, nhất định là muốn mượn số lượng lớn thi quỷ này tiêu hao pháp lực của mọi người, chờ đến khi tất cả mệt mỏi không chịu được thì đột ngột xuất hiện tấn công!
Nghĩ tới điểm mấu chốt này Đường Thanh hơi phức tạp nhìn về Phong Nhược một cái, sau đó trở về trong trận pháp phòng ngự.
Mà hiển nhiên Khúc Vân cũng đã nghĩ tới tình huống này nên khi thấy Phong Nhược có thể bằng sức của một mình hắn chặn lại phần lớn thi quỷ thì cũng không tiếp tục thay nhau ra tấn công, mà nắm chặt thời cơ nhanh chóng khôi phục pháp lực chuẩn bị đối phó với đối thủ đáng sợ hơn.
Lúc này mất đi sự trở giúp của Đường Thanh, áp lực của Phong Nhược đột nhiên lớn lên nhiều, dù sao lực lượng của những con thi quỷ này cũng không hề nhỏ, gần như so sánh được với binh lính tinh nhuệ, mấy chục người như vậy cùng tấn công cũng không phải là việc có thể đùa.
Dù thế nhưng Phong Nhược cũng không hề sử dụng pháp lực, do hắn có một tia trực giác trong đầu, tên cầm đầu điều khiển những con thi quỷ này đang nấp trong bóng tối nhìn chằm chằm hắn như rắn độc vậy, chỉ cần hắn mất đi năng lực chống cực đối phương lập tức sẽ lấy đi mạnh nhỏ này của hắn!
Cũng may qua một lần giết chóc của mọi người, số thi quỷ còn thừa lại cũng không nhiều hơn một trăm, một nửa bị Phong Nhược kiềm chế, một nửa kia thì đã vọt tới điên cuồng đập vào trận pháp phòng ngự, Phương Huyễn cùng Khổng Phi đang dọn dẹp xung quanh, về phần bốn người Khúc Vân, Đường Thanh, Nghiêm Minh, Đổng Ngạn Ngu đang chăm chú nhìn về phía Phong Nhược, bọn họ cảm giác được đối thủ chân chính phía sau sẽ xuất hiện!
“ Hây! “ Phong Nhược nhịn không được cuối cùng cũng thi triển một lần Băng Sương kiếm khí. Vì trên người hắn không có phòng ngự sáo trang, lúc này lại bị mười mấy tên thi quỷ bao vây từng vòng nên dù có sự tăng cường thân pháp mà Phi Phương thủ trạc mang lại thì vẫn khó tránh né được. Để tránh bị mấy cái móng tay đầy kịch độc kia làm bị thương hắn đành phải vận dụng Băng Sương kiếm khí!
Chỉ thấy vô số bông tuyết màu lam nhạt thoáng hiện lên sau đó bị Thanh Phong kiếm khí dẫn dắt hội tụ lại một chỗ, quét ngang một vòng như cuồng phong, chỉ một kiếm mấy tên thi quỷ trước mặt Phong Nhược lập tức bị chém thành hai đoạn mà chết, một số thì bị đóng băng!
Mạnh mẽ mở ra một khe hở, Phong Nhược lợi dụng điều này nhanh chóng lộn một vòng tránh né mười mấy vuốt của thi quỷ từ sau lưng và hai bên, tiện đà mượn lực nhảy lên, Thanh Phong kiếm khí nhanh chóng quét một vòng từ trên không làm đóng băng mười mấy cái quỷ trảo cùng chủ nhân của bọn nó, Phong Nhược chưa kịp chém thêm một kiếm tiêu diệt bọn nó thì một luồng hơi thở lãnh lẽo từ sau lưng mãnh liệt đập tới!
“ Cẩn thận Phong Nhược!” Gần như lập tức đám người Khúc Vân rống lên giận dữ vọt tới, nhưng đã chậm một bước, chỉ thật một con quái vật hình người cao tầm ba trượng đánh một quyền trúng vào lưng Phong Nhược, đánh bay hắn ra mấy chục trượng! ( 1 trượng = 3.33 m. Nhưng trong văn học hiện đại Trung Quốc thì 1 trượng = 1 met, con quái này cao 3 met )
“ Đường Thanh! Để ý bên cạnh cho ta! “ Khúc Vân hét lớn một tiếng, Lăng Vân sáo trang trên người chợt tuôn ra từng tia sáng màu lam nhạt tạo thành quầng ánh sáng, đây là hắn mở ra trận pháp trụ cột bên trên Lăng Vân sáo trang, dù chỉ có hai món nhưng có thể tăng cường phòng ngự một mảng lớn, chỉ là mở ra trận pháp trên sáo trang sẽ tiêu hao rất nhiều pháp lực, cho nên vừa nãy Khúc Vân không làm thế.
Cả người Khúc Vân sau khi mở ra trận pháp giống như một con đom đóm khổng lồ, hướng về phía con quái vật to lớn kia lao đến, còn về những con thi quỷ cấp một kia vừa chạm vào vầng sáng màu xanh lam đã bị bắn ra ngoài, thậm chí những móng tay cứng cáp kia cũng bị gãy thành nhiều đoạn!
Tên cự quái kia cũng nhận thấy sự uy hiếp lớn từ Khúc Vân, ngửa mặt kên trời gầm lên một tiếng giận dữ cũng sải bước vọt tới Khúc Vân!
Trong nháy mắt vang lên một tiếng “ Oanh “, hai bên đều mạnh mẽ va chạm với nhau, nhưng Khúc Vân do có sự gia tăng của trận pháp phòng ngự trên Lăng Vân sáo trang, cùng với thuận theo thế từ trên lao xuống nên lần này có thể đẩy lùi con cự quái cao gần ba trượng kia hai ba bước!
Mượn ưu thế này, thanh kiếm khí nhị phẩm trong tay Khúc Vân tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trực tiếp đâm về phía ngực của cự quái!
Nhưng phản ứng của tên cự quái này cũng nhanh vô cùng, trong thời khắc quan trọng chắn tay trái phía trước ngực, chặn lại một kiếm sắc bén này của Khúc Vân!
“ Keng “ Trong bóng tối lóe lên một vài tia lửa, hóa ra tên cự quái hình người này có đeo hộ thủ bảo vệ cổ tay!
Một kiếm không thành công, Khúc Vân mất đi tiên cơ, cự quái đã nhanh chóng đánh trả một quyền! Quyền này tới quá nhanh căn bản không cho Khúc Vân có cơ hội né tránh, đành mạnh mẽ chống đỡ lại!
Một tiếng “ Oanh “ thật lớn vang lên, vầng sáng màu lam bên ngoài Lăng Vân sáo trang đột nhiên lu mờ đi nhiều, nhưng Khúc Vân không giống Phong Nhược bị đánh bay ra mấy chục trượng mà thân thể chỉ hơi ngừng lại chút, lập tức đâm thanh kiếm khí nhị phẩm trong tay về phía bụng của tên cự quái!
Trong lúc cự quái còn đang gầm lên giận giữ thì Đường Thanh ở bên cạnh Khúc Vân đã giải quyết hết mấy con thi quỷ cấp một, đồng thời vòng ra đằng sau tên cự quái tấn công nó, đáng tiếc là thanh kiếm khí nhị phẩm của hắn không sắc bén được như thanh kiếm của Khúc Vân, sau khi đâm vào cự quái thì không thể nhúc nhích!
Đúng vào lúc này! Nghiêm Minh ở phía sau hô lớn : “ Khúc sư huynh, các ngươi mau tránh ra! “
Vừa dứt lời, trong tay hai người Nghiêm Minh cùng Đổng Ngạn Ngu hình thành những quả cầu lửa to cỡ cái đầu! Ngọn lửa trên hai quả cầu này dường như còn mạnh mẽ hơn ngọn Hỏa Diễm đao mà Phong Nhược thi triển rất nhiều!
“ Yêu quỷ! Đi chết đi! “
Theo tiếng quát to của Nghiêm Minh, hai quả cầu lửa trong tay hắn và Đổng Ngạn Ngu liền phóng lên cao, giống như hai ngôi sáng sáng chói “ Vù vù “ Bay về phía cự quái hình người kia!
Tên cự quái kia bản năng đều muốn nhanh chóng tránh né, nhưng dường như hai quả cầu lửa này có thể tự tìm kiếm mục tiêu vậy, trực tiếp đánh vào người tên cự quái, trong nháy mắt một ngọn lửa hừng hừng liền nuốt trọn toàn bộ thân hình tên cự quái này, bất kể hắn có cố gắng thế nào cũng không thể làm ngọn lửa yếu đi!
Mà hai người Nghiêm Minh sau khi bắn ra hai quả cầu lửa thì giống như quả bóng bị xì hơi vậy, nằm xụi lơ trên mặt đất, hiển nhiên là hai quả cầu vừa rồi đã tiêu hao toàn bộ pháp lực bên trong cơ thể họ!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: