[Dịch]Phong Ngự
“ Là ngươi sao?” Ninh Viễn nhíu mày, đứng trên bậc thang nhìn xuống Phong Nhược một cái rồi nói một câu thật đơn giản: “ Ngươi chịu nhận lỗi thì việc này coi như bỏ qua!”
“ Ninh sư huynh, làm sao lại dễ dãi với tên tiểu tử này như thế được? Ít nhất cũng phải tống hắn đến Giám Luật hộ pháp dạy dỗ một trận! “ Bùi Thiệu ở một bên nghe được lời của Ninh Viễn không cam chịu oán hận kêu lên.
Nhưng dường như Ninh Viễn không nghe được những lời này của hắn mà tiếp tục nhìn về phía Phong Nhược như nhìn không khí vậy, không có tán thưởng cũng không căm ghét. Trong thâm tâm hắn thì cùng với một tiểu nhân vật như Phong Nhược nói chuyện là một chuyện cực kỳ vớ vẩn.
Loại ánh mắt này của Ninh Viễn làm cho Phong Nhược rất khó chịu, nhìn qua thì có thể thấy đây là ánh mắt rất hòa ái đấy, nhưng sâu trong đó lại lộ ra một loại ưu thế như đang quan sát chúng sinh vậy.
“ Bọn họ sai, không phải là ta sai! “ Vẻ mặt Phong Nhược vẫn bình tĩnh, trước kia Ninh Viễn từng bố thí cho hắn năm viên Ngũ Hành thạch thì cũng đã xong, nhưng bây giờ hắn lại bày ra điệu bộ thế kia, hắn nghĩ hắn là thần sao?
Ánh mắt Ninh Viễn hơi ngưng lại một chút kèm theo chút tức giận, hắn là ai chứ? Trong đám đệ tử đời thứ ba Thanh Vân tông cũng là người có địa vị rất cao, ba tên ác bá kia thì đáng là gì? Vẫn còn cần các loại linh đan của hắn làm ra, bình thường hắn nói một câu có tên đệ tử đời thứ ba nào dám trái? Tên tạp dịch nhỏ nhoi này thật là cuồng vọng!
Ninh Viễn chỉ hơi thay đổi ánh mắt một chút, nhưng một tên đệ tử đời thứ ba cạnh hắn lạnh lùng tiến lên một bước, “ Xoát “ một tiếng rút thanh kiếm khí nhị phẩm sau lưng ra, nhằm vào Phong Nhược băng lãnh nói: “ Ngươi không phục? “.
Lời vừa dứt xung quanh đột nhiên nổi lên một trận hàn ý rét lạnh, ngay cả mấy tên Bùi Thiệu cũng không chịu được mà tránh khỏi mấy bước.
Nhìn thấy người này ánh mắt Phong Nhược cũng nghiêm túc hơn hẳn, tên này là Vi Đà, một trong những tay chân thân thiết của Ninh Viễn, tu vi đã tới Luyện Khí hậu kỳ, thực lực có thể xếp trong năm người đứng đầu Thiên Cơ viện, chỉ là người này luôn luôn khiêm tốn giống như Ninh Viễn, không tham gia vào tranh chấp giữa Thiên Cơ viện và Thiên Xu viện, nhưng nếu có người dám mạo phạm uy nghiêm của Ninh Viễn thì sẽ bị hắn đánh cho một trận thảm thiết.
Động tĩnh ở lối vào đại điện Thiên Cơ viễn đã dẫn tới sự chú ý của rất nhều đệ tử bên trong, có lẽ do hộ pháp truyền thụ công pháp không có ở đây nên chen chúc nhau ra ngoài, trong chốc lát trên những bậc thang cao ba trượng kia đã có mười mấy Thiên Cơ viện đệ tử tới xem nháo nhiệt.
Mà Phong Nhược dường như không nhìn thấy mấy sự việc này, vẫn đứng cô độc một mình ở phía dưới, mắt nhìn chằm chằm vào Vi Đà kia, nhìn qua thì giống như một mình hắn chống lại mười người đang đứng trên bậc thang kia vậy!
Loại không khí kỳ lạ này làm mọi người không tự chủ được mà không giám thở mạnh, tò mò nhìn tên tạp dịch ngày thường không quen thuộc cũng không hề xa lạ, trong giờ khắc này dường như bọn họ mới chân chính phát hiện ra người này tuy bình tĩnh như vậy, nhưng từ hắn lại sinh ra một khí thế vững như bàn thạch không thể rung chuyển nổi!
“ Ta không phục! “ Tiếng nói của Phong Nhược không lớn nhưng trầm ổn bình tĩnh, vô cùng tự tin!
“ Hừ!” Ninh Viễn ở trên bậc cao kia hừ nhẹ một tiếng, nhưng một tiếng hừ lạnh này cũng làm cho nhiều đệ tử Thiên Cơ viện thấp thỏm lo lắng!
Không giống với Lam Lăng bằng võ lực chấn nhiếp mọi người, Ninh Viễn ở Thiên Cơ viện chính là một vị thần tài thần thông quảng đại, rất nhiều tiểu đội săn thú đều thu hái linh dược cho Ninh Viễn, sau đó dễ dàng đạt được rất nhiều linh đan quý giá, nhiệm vụ tiếp theo quý tới của đám người Khúc Vân cũng chính là đi thu hái linh dược cho Ninh Viễn.
Có thể nói nếu Ninh Viễn cũng Thiên Xu viện Sở Thiên tranh đấu thì chắc chắc Ninh Viễn sẽ chiếm thượng phong, chỉ đáng tiếc hai bên có quan hệ làm ăn nên hắn lựa chọn vị trí trung lập.
“ Cạch cạch cạch !” Vi Đà nhanh chóng bước xuống, sau đó dơ thanh Kim đao dừng lại trước Phong Nhược ba trượng, hắn là người thân cận của Ninh Viễn nên vừa nghe Ninh Viễn hừ lạnh một tiếng biểu hiện ra tâm trạng khó chịu, hắn nhất định phải giáo huấn thật tốt tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này!
“ Ba chiêu! Chỉ cần ngươi có thể ngăn được ba chiêu của ta thì chuyện này chấm dứt ở đây! “ Thân hình của Vi Đà so ra còn cường tráng hơn cả Phong Nhược, từ trên đi xuống như vậy toát ra một khí thế kinh người, nếu đổi lại là người khác nhát gan hơn thì chỉ cần nhìn thấy Vi Đà chắc chắn sẽ phải nhận thua!
“ Nhìn không ra... tên Vi Đà này đã từng giết người! “ Phong Nhược lạnh lùng nhìn tên Vi Đà này một cái, luồng hơi thở hung hãn này của hắn toát ra cũng không phải giả bộ tạo ra, đây là do mới giết người mới có được, nhưng tính ra hắn mới chỉ vừa chạm đến cánh cửa của việc này mà thôi, chưa thể khống chế hoàn mỹ sát khí, đổi lại là Phong Nhược thì hắn có thể làm việc này rất đơn giản thuần thục.
“ Cũng được! Xin chỉ giáo! “ Phong Nhược khẽ mỉm cười, trên mặt bình thản không hề sợ hãi cũng không có hưng phấn.
“ Dừng lại! Các ngươi đang làm gì vậy? “ Đột nhiên vào lúc này giọng nói tức giận của Lam Lăng vang lên, vừa rồi nàng còn không có mặt ở đại điện Thiên Cơ viện, chắc rằng có đệ tử Thiên Cơ viện ngầm truyền tin tới cho nàng.
“ Vi Đà! Lui lại! Ngươi bắt nạt đệ tử mới nhập môn thì giỏi lắm sao! “ Lam Lăng điều khiển Ngân Sắc đại điệu lượn một vòng rồi hạ xuống, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lạnh như băng, đôi mi thanh tú nhíu chặt, trên người đằng đằng sát khí.
“ Ha ha? Lam sư muội hiểu nhầm rồi, hai người bọn họ chẳng qua là so tài thôi, chỉ ba chiêu là dừng lại, sư muội vừa tới kịp lúc làm trọng tài đi, phần thưởng của người thắng là một viên Chỉ Huyết đan! “
Ninh Viễn ở trên bậc thang cười ha ha nói, ngay sau đó liếc mắt liếc nhìn Phong Nhược, không đợi Lam Lăng mở miệng đã nhẹ nhàng nói: “ Ngươi cảm thấy thế nào Phong Nhược? Nếu cảm thấy không được bây giờ nhận thua vẫn còn kịp! Ta nghĩ mọi người sẽ không cười ngươi đâu! “
Nghe được lời nói của Ninh Viễn, Lam Lăng đột nhiên cau mày, quay người nhìn trừng trừng về Phong Nhược, hiển nhiên nàng nghĩ Phong Nhược xem cảnh báo của nàng như gió thoảng bên tai, vẫn dám đến đại điện Thiên Cơ viện sinh sự ?
Nhưng Phong Nhược không hề để ý đến ánh mắt muốn ăn tươi suốt sống hắn của Lam Lăng, liếc qua viên Chỉ Huyết đan trong tay Ninh Viễn, cười cười với tên Vi Đà, “ Mời! “
“ Tiểu tử cuồng vọng! “ Vi Đà bị bộ dạng bình thản của Phong Nhược chọc giận, gầm lên một tiếng, hai món Lăng Vân sáo trang trên người đồng thời phát ra ánh sáng tực rỡ, gần như cùng lúc thanh kiếm khí nhị phẩm trên tay hắn cũng tuôn ra một ngọn lửa dài tới mấy thược, hai chân hắn đạp mạnh mặt đất nhảy lên cao một trượng, hướng về phía Phong Nhược đang ở ngoài ba trượng chém xuống!
Nhìn thấy cảnh này dường như tất cả đệ tử đời thứ ba đều lộ ra vẻ không đành lòng, một kiếm này của Vi Đà chẳng những vô cùng hung mạnh mà còn phối hợp với toàn bộ lực công kích của thanh kiếm khí nhất phẩm kia, dù đối mặt với một tảng đá lớn cũng có thể chém thành hai đoạn, mà Phong Nhược chỉ là một tên đệ tử Luyện Khí sơ kỳ mới nhập môn mà thôi sao có thể trốn thoát? Ngay cả Lam Lăng cũng bày ra tư thế sẵn sàng ra tay tham dự!
Ngay khi một kiếm mạnh mẽ này của Vi Đà chuẩn bị chém xuống thì mọi người kinh ngạc nhận thấy thân hình Phong Nhược cực kỳ quỷ dị lùi lại ba trượng về sau, kịp thời tránh khỏi công kích của tên Vi Đà kia!
“ Đoành! “ Đá xanh trên mặt đất bị phá vỡ thành mấy trăm mảnh vụn bắn về bốn phương tám hướng, qua đó có thể thấy được một kiếm kia của Vi Đà đáng sợ đến thế nào!
Nhưng Vi Đà còn chưa kịp thu kiếm lại chém thêm nhát nữa thì Phong Nhược đã đón lấy đám đá vụn dựa thế bay lên, bằng cách khó tin là đạp lên hai khối đá vụn bay tới mà vượt qua cự ly ba trượng, vọt tới đỉnh đầu Vi Đà!
Cùng lúc đó hai chân Phong Nhược đá liên tiếp vào sau gáy Vi Đà, sau đó thân thể như một con chim mượn lực lui về phía sau ba trượng, khoanh tay đứng!
Chờ tới khi Vi Đà kia luống cuống xoay người lại Phong Nhược mới lạnh lùng nói một câu.
“ Ngươi thua! “
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: