[Dịch]Phong Ngự

Chương 42 : Phong Hành tọa kỵ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Huyền Y lão giả không nói thêm gì mà tiếp tục dùng cây bút lông vẽ lên tờ giấy, đám người Phong Nhược phía dưới nhìn chằm chằm không chớp mắt sợ mình bỏ qua một chi tiết nhỏ nào đó. Chỉ tốn chút thời gian là Huyền Y lão giả đã vẽ xong Phong Hành trận, sau đó lão lại tiếp tục hướng dẫn thêm một chút làm thế nào để gấp con hạc giấy này, cuối cùng mới nhìn lướt qua đám người Phong Nhược một cái rồi lấy một xấp giấy màu lam phân phát cho mọi người. “ Chỗ này có mười tờ giấy gấp hạc, các ngươi hãy tự luyện tập cho tốt, người nào có thể khắc họa thành công và khảm lên đó Ngũ Hành thạch, đồng thời có chất lượng tốt nhất thì lão phu sẽ thưởng cho một con Phong Hành tọa kỵ ( vật cưỡi ) !” Huyền Y lão giả nói xong liền phất tay áo, ngồi lên Thanh Ngọc tiên hạc mà phiêu diêu rời đi! “ Ha ha! Phong Hành tọa kỵ! Không thuộc về ta thì là ai! “ Một đệ tử Thiên Cơ viện tầm mười bảy mười tám tuổi cười lớn, hiển nhiên hắn rất có tự tin với bản thân mình. “ Hắc! Hứa sư huynh, ngươi là thiên tài trận pháp của bổn viện nhất định sẽ thành công, nhưng không biết Phong Hành tọa kỵ rốt cuộc là thứ gì? Nếu đó là Thanh Ngọc Tiên Hạc thì Hứa sư huynh ngươi kiếm được mẻ lớn rồi! “ Một người đệ tử khác lên tiếng nịnh nọt. “ Hừ! Ngươi nghĩ dễ quá nhỉ, Thanh Ngọc Tiên Hạc chính là cực phẩm Phong Hành tọa kỵ, chính sư thúc tổ cũng chỉ chế ra được một con mà thôi, đâu dễ dàng làm phần thưởng cho chúng ta như vậy? Tuy không phải là Thanh Ngọc Tiên Hạc nhưng chắc cũng không quá kém đâu! “ Tên Hứa sư huynh kia có chút đắc ý nói. Phong Nhược không để mấy người nói chuyện mà chỉ lặng lẽ thu lại mười tờ giấy gấp thanh hạc, ngược lại hắn hiểu rõ Phong Hành tọa kỵ là thứ gì, đây là một loại vật cưỡi phi hành hoàn toàn sử dụng Phong Hành trận mà tạo ra, tốc độ bay rất nhanh, hơn nữa không hề biết mệt mỏi, chỉ cần có thể bổ sung Ngũ Hành thạch đầy đủ thì nó có thể phi hành liên tục, thế nên khi di chuyển quãng đường dài người tu đạo thường thích sử dụng loại Phong Hành tọa kỵ này. Nhưng loại Phong Hành tọa kỵ cũng có một nhược điểm lớn là không thể chiến đấu, vì thế mà khi người tu đạo khi tới khu vực nguy hiểm thì thường thích sử dụng linh thú chiến đấu hơn là Phong Hành tọa kỵ. Đám người Hứa sư huynh kia khi nhìn thấy Phong Nhược thu lại mười tờ giấy thì trên mặt ai nấy đều hiện lên vẻ giễu cợt, bọn họ có thể sợ hãi thực lực của Phong Nhược thật đấy, nhưng trên phương diện trận pháp Phong Nhược sao có thể là đối thủ của bọn họ. “ Này! Ngươi...ngươi là Phong Nhược phải không? Giấy gấp thanh hạc có giá trị không nhỏ đâu, ngươi không nên lãng phí nó, thôi bán lại cho ta xấp đó giá năm viên Ngũ Hành thạch đi, muốn học tập trận pháp phải có thiên phú mới được, Như sơn trận ngươi còn chưa học được làm sao có thể khắc vẽ Phong Hành trận đây? “ Hứa sư huynh ra vẻ uy quyền nói, mấy người xung quanh cũng liên tục gật đầu theo dường như đây là một chuyện rất hợp lý. “ Ồ? Thật sao? “ Phong Nhược lạnh nhạt nhìn mấy người họ một cái, nếu thật sự hắn không ghi nhớ được Phong Hành trận pháp không chừng sẽ bán mười tờ giấy này cho bọn họ, nhưng bây giờ thì lại khác! “ Xin lỗi, làm ngươi thất vọng rồi, thật ra ta cũng muốn có một con Phong Hành tọa kỵ để chơi đùa một chút! “ Phong Nhược cười cười dửng dưng nói với tên Hứa sư huynh, sau đó quay người bước đi. “ Ngươi...” Vị Hứa sư huynh kia bị Phong Nhược chọc cho nổi giận nói không lên lời, tay run run chỉ theo bóng lưng Phong Nhược. Chút việc phiền phức nhỏ này Phong Nhược không thèm để trong lòng, lúc này đầu óc hắn luôn hướng về việc làm sao để có thể khắc họa hoàn chỉnh Phong Hành trận, đây là do hắn thật sự cảm thấy hứng thú với con đường trận pháp chứ không chỉ vì phần thưởng Phong Hành tọa kỵ kia. Đáng tiếc là bây giờ Phong Nhược lại không có khí cụ khắc họa trận pháp, dù cho hắn lập tức chạy tới chợ Thiên Nãng sơn cũng vô dụng thôi. “ Hay là mình thử khắc họa nó bằng tâm niệm? “ Trong lòng Phong Nhược đột nhiên hiện lên ý nghĩ này. Suy nghĩ cẩn thận một chút, Phong Nhược quyết định hôm nay không trở về Đông Phong nữa mà quay về tiểu viện của mình, sau khi mở ra trận pháp phòng thủ hắn nhanh chóng bước vào tĩnh thất để tập luyện cho việc vẽ trận pháp. Ngay cả Huyền Y lão giả kia cũng cảm thấy khó thực hiện được phương pháp sử dụng tâm niệm để khắc họa nên Phong Nhược không hề có chút nào nắm chắc thành cong, nhưng trong lòng hắn cảm thấy rất hứng thú nên muốn thử một chút, thất bại thì cũng không sao. Sau khi cẩn thận nhớ lại các bước vẽ Phong Hành trận, Phong Nhược liền bài trừ những suy nghĩ linh tinh trong đầu, chậm rãi thả ra từng điểm pháp lực vẽ lên một tờ giấy gấp thanh hạc, cả quá trình này giống như có một chiếc bút vô hình đang vẽ lên trên tờ giấy vậy. Nhưng việc sử dụng pháp lực này không thể dễ dàng như dùng bút lông. Vì tốc độ cùng với số lượng pháp lực đưa ra mỗi lúc một khác nên mỗi bút xuống đều xảy ra biến đổi khác nhau. Nếu như lưu lại dấu vết trên giấy chắc chắn có thể nhận ra có đường tinh tế hoàn hảo, có đường lại xiêu xiêu vẹo vẹo cực kỳ kỳ quái! Nếu như chỉ có đường nét ảnh hưởng đến việc vẽ Phong Hành trận thì việc này cũng không rắc rối như vậy, thật ra Phong Hành trận rất phức tạp, sau một lúc Phong Nhược khắc họa thì tờ giấy “ Phù “ một tiếng hóa thành tro bụi mà tán. “ Quả thật là rất khó! “ Phong Nhược lắc đầu thở dài một cái, nhưng vẫn tiếp tục điều khiển pháp lực khắc họa lên một tờ giấy khác, chỉ một chút sau tờ giấy thứ hai biến thành tro bụi. “ Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, số giấy này không đủ dùng! “ Phong Nhược nghĩ một chút sau đó tìm trong thắt lưng trữ vật mười mấy tấm da thú rách nát lôi ra, đây đều là thành quả mà hắn săn giết linh thú cấp một lúc trước đạt được. Do vết thương lộn xộn nên da thú cũng bị phân thành bảy tám miếng, vừa may là hiện giờ có thể dùng để thử khắc họa Phong Hành trận. Dù sao trận pháp chỉ cần có vật dẫn là có thể vẽ lên, còn hắn cũng không trông cậy vào da thú có thể khắc thành hay không, làm vậy chỉ để tăng cường độ thuần thục mà thôi. Những khối da thú quả nhiên cứng cáp hơn tờ giấy gấp thanh hạc kia rất nhiều, sau khi Phong Nhược khắc bốn năm lần trên một khối nó mới tán thành tro bụi. Đến khi pháp lực trong cơ thể hắn tiêu hao gần hết, hơn mười tấm da thú cũng tán theo gió mà bay thì Phong Nhược đã thu được khá nhiều kinh nghiệm. Hiện giờ hắn đã có thể khắc họa được một nửa Phong Hành trận, nếu như có thêm công cụ chuyên khắc họa trận pháp chắc hắn đã sớm thành công rồi. Phong Nhược đành ngồi xuống vận chuyển tâm pháp Thanh Vân quyết tầng thứ hai, khoảng chừng một vài canh giờ sau pháp lực trong cơ thể hắn cũng khôi phục được non nửa. Hắn không ngừng lại nghỉ ngơi mà bắt đầu tiếp tục khắc họa trận pháp, lần này hắn trực tiếp vẽ lên tám tấm giấy gấp thanh hạc còn lại! Cho đến tờ giấy cuối cùng thì rốt cuộc Phong Nhược cũng thành công khắc họa Phong Hành trận lên đó! Hắn không hề chậm trễ mà lập tức gấp tờ giấy lam thành một con hạc dựa theo hướng dẫn của Huyền Y lão giả, nhưng đây chỉ tính là thành công một nửa mà thôi, bước cuối cùng cần phải đặt Ngũ Hành thạch lên đó! Nói là đặt lên thực chất là dùng pháp lực dẫn dắt tinh hoa của Ngũ Hành thạch chuyển lên con hạc giấy chứ không phải thô bạo ghép hai vật này lại với nhau, giống như việc Phong Nhược dùng ngọn lửa của viên Ngũ Hành thạch thuộc tính hỏa tinh luyện thanh trường đao ban đầu của hắn vậy. Giai đoạn này cần người chế tạo phải điều khiển pháp lực thật khéo, một mặt kích hoạt tinh hoa của Ngũ Hành thạch một mặt phải điều khiển pháp lực để bảo vệ hạc giấy không bị tổn hại, việc này còn khó hơn tinh luyện binh khí rất nhiều! Càng như vậy thì Phong Nhược càng cảm giác được sự khiêu khích nhiều hơn! Sau một thoáng nghỉ ngơi hắn bắt đầu công việc khảm Ngũ Hành thạch lên đó! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: