[Dịch]Phong Ngự

Chương 52 : Lối thoát


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

“Không cần đi! “ Phong Nhược và Đường Thanh vừa bước được mấy bước đã bị Lam Lăng gọi giật lại, nàng nhìn hai ngươi cảm kích rồi thở dài nói: “Rất xin lỗi, vừa rồi ta có chút xúc động, thật ra nếu ở lại nơi này chỉ có con đường chết. Dù Thiên Xu viện không ra tay đối phó chúng ta mà chỉ cần phong tỏa toàn bộ khu vực xung quanh Đông Phong, hạn chế tiến độ tu luyện của chúng ta, hậu quả chắc các ngươi cũng nhận ra được. Thế nên nhất định chúng ta phải lập tức rời khỏi Thanh Vân sơn! Các ngươi thấy sao? “ Nghe Lam Lăng nói, Phong Nhược và Đường Thanh liếc nhau đều thở phào nhẹ nhõm. Sao bọn họ lại không nhận ra điều này chứ, hiện này Thiên Cơ viện đã suy tàn rồi, dù Thiên Xu viện không cần mấy cái mạng nhỏ của bọn họ nhưng nhất định sẽ kìm hãm bọn họ tu luyện. Ví dụ như không cho phép họ bước vào bảy mươi hai ngọn núi để săn bắn, mà nếu không kiếm được Ngũ Hành thạch thì làm sao có thể mua được mầm cây linh mộc? Làm sao có thể mua được kiếm khí và sáo trang đây? Chỉ bởi nhìn thấy bộ dạng thương tâm của Lam Lăng nên cả hai người đều không tiện nói ra, đành chờ nàng tỉnh táo lại rồi mới khuyên giải, không ngờ hóa ra họ còn đánh giá thấp vị sư tỷ này. “Tất nhiên chúng ta không có ý kiến gì, nhưng nếu rời khỏi Thanh Vân sơn thì chúng ta đi đâu? Những dãy núi đầy đủ linh khí kia chắc đều bị những môn phái tu tiên lớn chiếm cứ hết rồi! “ Phong Nhược nói, dù có được mầm cây linh mộc cũng phải trồng nó ở nơi có linh khí dồi dào, nếu không thì lượng linh khí hấp thu được cũng không nhiều. “Chúng ta tới Thiên Nãng sơn! “ Sau một lúc suy nghĩ cẩn thận Lam Lăng mới nói, “Nơi đó dù đã có ba môn phái chiếm cứ nhưng do là nơi tổ chức chợ phiên Thiên Nãng sơn nên ba môn phái này không bài ngoại, cho nên luôn có tán tu tới nơi này tu luyện. Còn nữa, do tổng bộ liên minh tu tiên Nhạn Bắc ở tại Thiên Nãng sơn cho nên họ tay tuyên bố một số nhiệm vụ cho những tán tu này, chúng ta có thể nhận một ít nhiệm vụ kiếm Ngũ Hành thạch để duy trì tu luyện. Nhưng dù thế nào đi nữa, tương lai nhất định sẽ có ngày chúng ta trở lại Thanh Vân sơn. “ “ Được! Ta đồng ý! “ Lần này người lên tiếng là Bành Việt, “ Thật ra ta cũng muốn lựa chọn Thiên Nãng sơn, trừ những điểm tốt mà Lam sư tỷ đã nói thì ở Thiên Nãng sơn những người Thiên Xu viện kia không còn dám ngang ngược nữa! Chỉ cần chúng ta có thể từ từ tăng tiến tu vi thì cũng không cần lo lắng nhiều! “ “ Chúng ta cũng đống ý, nhưng muốn đi thì phải đi ngay lập tức, thừa dịp Thiên Xu viện còn đang hỗn loạn mà rời đi, nhưng hiện giờ sợ Diệp sư bá không chịu nổi sự di chuyển vất vả này! “ Phong Nhược hơi lo lắng nói, giờ Diệp Hoằng đã bị trọng thương chắc không có cách nào điều khiển tọa kỵ phi hành. “ Không sao, Tuyết Vân điêu của ta có thể chở hai người, việc này không nên chậm trễ chúng ta lập tức xuất phát! “ Lam Lăng ra quyết định dứt khoát. “Được! Các ngươi đi trước, ta đi lấy chút đồ! “ Phong Nhược vừa nói vừa thả Tiểu Ngốc tử ra, giờ đã cùng hội cùng thuyền hắn cũng không che dấu nữa! “Oa! Là linh thú cấp ba, ngươi kiếm được chỗ nào thế Phong Nhược! “ Nhìn thấy con Kên Kên cấp ba to lớn gần bằng Tuyết Vân điêu, cả ba người Đường Thanh đều cảm thấy kinh ngạc. Nên biết là linh thú cấp ba không dễ kiếm được như linh thú cấp hai, trong đám đệ tử đời thứ ba của Thanh Vân tông chỉ có Lam Lăng, Sở Thiên và Ninh viễn có tọa kỵ là linh thú cấp ba, không nghĩ tới Phong Nhược là chân nhân bất lộ tướng! ( người giỏi không lộ tài năng ) “ Ha hả! Tất nhiên là thu phục mà có! “ Phong Nhược cười cười. Dù ba người Đường Thanh, Lam Lăng có thể tin tưởng được nhưng chuyện liên quan đến Mộc linh thạch thì không nên nói ra. “Tốt lắm, chúng ta đi trước, với tốc độ con Kên Kên này của ngươi chắc rất nhanh sẽ đuổi kịp chúng ta. “ Lam Lăng hơi nghi hoặc nhìn Phong Nhược một cái nhưng cũng không nói gì thêm, dưới sự giúp đỡ của Đường Thanh và Bành Việt đưa Diệp Hoằng đang trọng thương lên trên Tuyết Vân điêu. Sau đó từng người điều khiển tọa kỵ phi hành bay về hướng Thiên Nãng sơn. Phong Nhược thì hướng về phía thung lũng nhỏ bí mật kia bay tới, nếu muốn rời khỏi Thanh Vân sơn thì tất nhiên phải dẫn theo Minh Khê và Ngân Giáp tri thù. Nếu gặp phải nguy hiểm thì hai người này chính là sự trợ giúp đắc lực! Nhưng có điều phiền phức là hắn không có cách nào thu con Ngân Giáp tri thù lại, chỉ còn cách để nó ngồi lên trên người con Kên Kên. Vừa từ không trung hạ xuống Phong Nhược đã thấy một bóng trắng từ xa bay tới, hắn còn chưa nhìn rõ đã thấy Minh Khê cưỡi trên lưng Ngân Giáp tri thù xuất hiện trước mặt mình. “Này...sao nó lại nhanh như vậy? “ Phong Nhược tí nữa thì giật mình, tốc độ của con Ngân Giáp tri thù này quá nhanh rồi, hắn nhớ trước đây lúc nó mới cấp hai thì chỉ nhanh hơn hắn một chút mà thôi. “Này cái gì mà này, sở trường của Ngân Giáp Thiên Chu chính là tốc độ, hơn nữa bây giờ nó vẫn còn nhỏ, nếu như trưởng thành thì chỉ có thể dùng tia chớp để hình dung! “ Minh Khê ngồi trên lưng con nhện nhàn nhã nói. “ Ngân Giáp Thiên Chu? “ Phong Nhược sửng sốt, rõ ràng hắn nhớ tiểu nha đầu gian thương kia nói đây là Ngân Giáp tri thù, nhưng ngay sau đó hắn lại kinh ngạc hỏi: “Làm sao ngươi biết điều này, chẳng lẽ trí nhớ đã khôi phục? “ “Không phải! Chẳng qua ta vừa nhìn thấy con Thiên Giáp Thiên Chu này thì trong đầu tự hiện ra những thông tin đó! “ Minh Khê lắc đầu sầu não. “Hắc! Như vậy thì tốt rồi! “ Trong lòng Phong Nhược thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó vẫn thử thăm dò: “Chúng ta phải rời khỏi nơi này ngay lập tức, ngươi có cách nào mang con nhện này rời đi không? “ “ Là Ngân Giáp Thiên Chu! “ Minh Khê đính chính, “Mang nó đi cũng không khó, thu vào trong phong ấn hoàn là được! “ Minh Khê nói xong chỉ tiện tay đưa ra, con Ngân Giáp Thiên Chu trên mặt đất đột nhiên biến mất. Phong Nhược trợn mắt há mồm sửng sốt một lúc, chắc chắn Minh Khê này có lai lịch rất lớn. Do ở tu tiên giới có rất nhiều loại phong ấn hoàn, mà phong ấn hoàn bình thường chỉ có thể phong ấn một con linh thú mà thôi, nhưng phong ấn hoàn thượng phẩm có thể phong ấn mấy con linh thú hay nhiều hơn nữa. Nhưng phong ấn hoàn giá trị lớn như vậy dạng tu sĩ như Phong Nhược với không tới. Phong Nhược không kìm được lại nhìn Minh Khê một cái, hắn vẫn không xác định được tu vi của nào tới cảnh giới nào. Nhìn không giống Luyện Khí kỳ, cũng không giống Trúc Cơ kỳ, còn Kim Đan kỳ thì không cần nói đến, làm sao một cao thủ Kim Đan kỳ lại có thể bị người đánh thảm thiết như thế. “Ách, Minh Khê ngươi có tọa kỵ phi hành không? “ “Chắc là có! Nhưng giờ ta không biết nó ở đâu? “ Minh Khê trả lời tí nữa làm cho Phong Nhược hộc máu. “Được rồi, cho ngươi con Thương Ngọc điêu này, chúng ta đi! “ Phong Nhược dù rất muốn biết trên người Minh Khê còn cất dấu bao nhiêu bí mật nữa nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể đợi sau này từ từ tìm hiểu. Phong Nhược gọi Tiểu Ngốc tử ra rồi dẫn Minh Khê bay về phía Thiên Nãng sơn. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: