[Dịch]Phong Ngự
Dù Phong Nhược sớm nghĩ rằng tình trạng căn nhà này rất tồi tệ nhưng không thể ngờ được nó lại tệ hại đến mức này. Hắn và Đường Thanh vừa đi vào đã nhìn thấy vô số cỏ dại và rác thải, cũng may ở giữa còn một con đường nhỏ để đặt chân.
Mà cạnh con đường nhỏ này còn có một gốc cây khô thân to cỡ thùng nước, đây vốn là cây linh mộc của căn nhà này, ước chừng nó cũng phải được cả trăm năm tuổi nhưng đáng tiếc là đã bị chết khô từ lâu!
Nhìn về phía những gian phòng của căn nhà này thì ngoài ba gian ở chính giữa hai bên mỗi bên còn có một sương phòng. Ba căn chính cửa còn có thể miễn cưỡng xem là cái phòng, hai sương phòng bên cạnh phải dùng đến chuồng bò để hình dung. Sương phòng bên trái ở trên nóc có một lỗ thủng thật lớn. Mà sương phòng bên phải thì càng thảm hại hơn, có tới hai mặt tường bị đổ! Đừng nói để người ở mà chỉ liếc mắt nhìn thôi cũng khiến lòng người kinh hoàng!
“Ặc, thế này mà cũng đòi tới sáu mươi viên Ngũ Hành thạch? Lão đầu kia cũng thật xấu xa! “ Phong Nhược không kìm được nghi hoặc nói.
“Không phải là giá trị của căn nhà mà chính là cái lệnh bài tạm cư này. Không có vật này sẽ bị những đệ tử tuần sơn của ba môn phái kia bắt đi đó! “ Bành Việt cười khổ nói, tay dơ dơ một khối lệnh bài điêu khắc đầy những hoa văn cổ quái .
“Tốt rồi, không nói việc này nữa. Gian phòng chính giữa kia sẽ dành cho sư phụ của ta, ta và Minh Khuê sẽ ở gian phòng bên phải. Còn lại ba căn phòng ba người các ngươi tự mình chọn đi! “ Lam Lăng nói xong liền dìu Diệp Hoằng tiến vào gian phòng chính giữa. Do gian phòng này trước đây từng có người ở nên điều kiện cũng tốt nhất. Gian phòng bên phải sát vách gian giữa hình như là dùng làm kho chứa đồ linh tinh vì thế điều kiện cũng không tệ lắm. Còn gian phòng sát vách bên trái trừ việc cái cửa sổ bị biến thành một lỗ thủng thật lớn thì cũng tàm tạm. Ít nhất đều tốt hơn hai sương phòng rất nhiều.
(Nhà ba gian hai chái theo phong cách xây dựng ngày xưa thuận theo phong thủy)
“Ai muốn ở gian phòng chính giữa? “ Ba người Phong Nhược, Đường Thanh và Bành Việt liếc mắt nhìn nhau. Cuối cùng vẫn là Bành Việt mở miệng hỏi trước.
“Ha ha! Ta ở sương phòng bên trái đi, dù sao thì ta cũng không quan tâm nó tốt hay xấu! “ Phong Nhược cười cười nói. Nhớ năm đó hắn từng sống trong lều tuyết vẫn yên tâm thoải mái nên cũng không quá quan trọng những thứ này.
“Ta sẽ ở sương phòng bên phải! Ngươi ở gian phòng chính giữa đi Bành Việt! “ Đường Thanh cũng phóng khoáng nói, nhưng sau đó hắn lại bảo: “Thế nhưng ngươi phải phụ trách việc dọn dẹp cỏ dại trong sân! “
Bành Việt nghe thế khá sửng sốt nhưng sau đó liền cười khổ nói: “Được rồi, đám cỏ dại này cứ để ta. Thế nhưng các ngươi phải nhanh chóng sửa chữa mấy gian sương phòng này nếu không đêm nay sẽ phải ngủ ngoài sân đó! “
“Hắc hắc! Việc này dễ như trở bàn tay thôi! “ Phong Nhược cười hai tiếng sau đó rút Thanh Phong kiếm khí chém “Vèo vèo ” vài cái, gian phòng vốn rách nát vô cùng nhanh chóng sụp đổ. Hắn không hề có hứng thú với việc sửa chữa gì cả, cách tốt nhất là xây một gian phòng mới.
“Hắc! Phong Nhược à, phương pháp của ngươi không tệ! “ Đường Thanh tâm trạng vô cùng tốt. Hắn rút thanh kiếm khí nhị phẩm của mình ra, chỉ một kiếm phát ra đã làm cho sương phòng bên phải sụp đổ hoàn toàn!
“Ài! “ Nhìn thấy Phong Nhược và Đường Thanh nhiệt liệt giải quyết mấy căn nhà hoang phế này Bành Việt chỉ có thể hâm mộ sờ sờ cái mũi, sau đó liền lấy kiếm khí của mình ra xử lý đám cỏ dại trong sân.
Không tới một canh giờ toàn bộ căn nhà đã được ba người Phong Nhược dọn dẹp sạch sẽ. Nhưng cái cây linh mộc chết khô kia Phong Nhược không để cho Bành Việt chém đứt mà vứt bỏ. Cũng do hắn phát hiện mỗi khi đến gần gốc cây linh mộc này lại hắn lại cảm nhận được một tia linh khí như có như không. Mặc dù chút linh khí ít ỏi này không có ích gì với người tu đạo nhưng Phong Nhược lại mơ hồ cảm nhận được gốc cây linh mộc này chưa thật sự chết khô.
Nhưng hiện giờ hắn cũng không có cách nào phán đoán chính xác.
“Phong Nhược! Đi thôi! Đốn gốc cây này đi, một gốc cây linh mộc thì có gì đẹp đẽ mà nhìn, hơn nữa nó còn chết khô rồi. Mấy ngày nữa chúng ta phải mua thêm một mầm cây linh mộc mới được! “ Đường Thanh đứng bên ngoài nhà hô lên. Giờ bọn hắn không có cách nào dùng đá để xây dựng căn phòng mới nhưng cũng may đằng sau còn một rừng cây thật lớn, không đến nỗi vật liệu.
Phong Nhược đáp một câu nhưng vẫn nhìn cây linh mộc chết khô này một cái. Nếu không phải hiện giờ vội vàng xây dựng phòng ốc, bên cạnh còn có đám người Đường Thanh Bành Việt thì hắn thật sự muốn thử truyền một chút pháp lực vào cái cây khô này.
Đốn củi có lẽ là một chuyện rất cực khổ với phàm nhân nhưng đối với người tu đạo thì chỉ như một trò chơi mà thôi. Đến khi Phong Nhược chạy tới rừng cây phía sau nhà, Đường Thanh và Bành Việt đang quơ loạn thanh kiếm khí của mình “Rắc rắc rắc rắc “ chém quên trời quên đất. Chỉ chốc lát sau hai người họ đã chém được cả trăm cái cây to cỡ thùng nước to.
“Được rồi được rồi! Chẳng lẽ các ngươi định xây một tòa cung điện sao? “ Phong Nhược dở khóc dở cười vội vàng ngăn họ lại.
Cho đến khi màn đêm buông xuống trong sân đã xuất hiện thêm hai căn nhà gỗ nhỏ. Cũng làm cho Bành Việt cực kỳ yêu thích hâm mộ, tí nữa đã tự mình xây dựng thêm một căn.
Mà Diệp Hoằng cũng đã tỉnh lại sau cơn hôn mê. Chỉ là Phong Nhược đoán được rằng sau lần trọng thương này, nếu như Diệp Hoằng có thể tiếp tục tu luyện thì cũng không còn cơ hội tiến giai.
Nhưng đây cũng coi như một chuyện tốt, ít nhất thì trên khuôn mặt Lam Lăng đã xuất hiện lại nụ cười.
Do không có trận pháp phòng thủ nên ban đêm nhất định phải có người canh gác. Mà nhiệm vụ này cũng tự nhiên do ba người Phong Nhược, Đường Thanh và Bành Việt gánh vác.
“Tối nay để ta trông trước cho! Sau này mỗi người gác một đêm! “ Phong Nhược lập tức sắp xếp. Mặc dù theo quy củ của đệ tử đời thứ ba Thanh Vân tông thì hắn phải gọi hai người Đường Thanh là sư huynh, nhưng biểu hiện trầm tĩnh của hắn hai ngày nay đủ để mấy người Lam Lăng không tự chủ được nghe theo ý kiến hắn.
Do hai người Đường Thanh chặt xuống quá nhiều cây cối nên số củi còn dư lại Phong Nhược đều chất thành một đống mà đốt. Để cho đống lửa kia chiếu sáng từng ngóc ngác của căn nhà này.
Tất nhiên không phải do Phong Nhược sợ đêm tối mà là hắn thích loại cảm giác ấm áp như thế này. Ngồi nghe những bó củi kia nổ vang “ Tách tách “ làm cho hắn có cảm giác như đang trong giấc mộng vậy.
“Ha! Nếu có thêm một miếng thịt nướng thì thật là tốt! “ Phong Nhược lắc đầu cười nói. Sau đó theo thói quen mà lấy ra một chiếc bánh gạo, bây giờ hắn cũng đã quen với chiếc bánh gạo cực kỳ khó ăn này. Dù sao hiện nay hắn đang đói bụng, không thể không ăn.
Thời gian trôi qua thật nháy, nháy mắt đã tới nửa đêm rồi. Cũng do thể chất của người tu đạo vượt xa phàm nhân nên không cần đổi phiên gác. Đối với Phong Nhược thì dù mấy ngày mấy đêm không ngủ nghỉ cũng không xuất hiện bất kỳ cảm giác khó chịu nào.
Đoán chừng đám người Lam Lăng đã bắt đầu nhập định, Phong Nhược mới chậm rãi đứng lên đi tới cây linh mộc chết khô kia. Sau môn phen suy tư hắn liền đặt tay phải lên đó, truyền từng chút một từng chút một pháp lực vào.
“Hả? “ Chỉ chốc lát sau đó Phong Nhược hơi nhíu mày một cái. Theo tình huống bình thường của tu tiên giới thì linh mộc có thể thu nạp linh khí tán loạn trong trời đất, sau đó gom tụ lại rồi tản ra linh khí tinh thuần hơi. Theo lý thuyết thì chỉ cần truyền pháp lực vào đó thì chỉ chốc lát sau linh khí tinh thuần sẽ phát ra. Nhưng vừa mới rồi, mặc dù pháp lực của hắn có thể đưa vào lại như trâu đất xuống biển vậy! ( ý là không có phản hồi gì )
“Xem ra gốc cây linh mộc này thật sự chết khô rồi! “ Phong Nhược thầm nghĩ. Nhưng khi hắn chuẩn bị quay người lại bất chợt một luồng gió lạnh thổi “vù “ qua gáy hắn!
“Xoẹt! “ Dường như cùng lúc đó Phong Nhược vọt về phía trước hai ba bước, đồng thời rút ra Thanh Phong kiếm khí hắn giắt trên lưng. Nhưng đến khi hắn quay đầu nhìn lại thì xung quanh đều bình thường, ngay cả ngọn lửa đang cháy cũng không hề dao động.
“Quả thật Đường Thanh nói không sai, căn nhà này có chút tà môn! “
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: