[Dịch]Phong Ngự

Chương 60 : Thu hoạch


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

“GÀO...! “ Một kiếm kinh người của Lam Lăng dù làm Hàn Băng thú trọng thương nhưng cũng khơi dậy sự hung hãn điên cuồng của nó. Nó không hề để ý tới thanh kiếm vẫn còn cắm trong bụng mà cứ thế nhảy chồm lên, không những làm Lam Lăng lảo đảo sắp ngã mà tiếp đó còn đánh một trảo làm nàng văng xa mấy trượng! Dù Lam Lăng có Lăng Vân sáo trang phòng thủ nhưng lần này bị thương không hề nhẹ, tồi tệ hơn là vầng hào quang hai màu bắt đầu mờ nhạt dần. Hiển nhiên vừa rồi Lam Lăng muốn làm hàn băng thú trọng thương nên đem một lượng lớn pháp lực truyền vào trong kiếm, kết quả làm cho trận pháp trên Lăng Vân sáo trang thiếu hụt pháp lực hoạt động. “Gào...! “ Hàn Băng thú lại gầm nhẹ một tiếng. Nó mở cái miệng khổng lồ chuẩn bị một lần nữa phun ra băng nhũ. Đúng lúc này thì Bành Việt đứng phía sau đã chuẩn bị sẵn lập tức phóng Hỏa cầu trong tay ra. Hỏa cầu tốc độ nhanh vô cùng, lập tức va chạm với băng nhũ ở miệng Hàn Băng thú. Chỉ nghe vang một tiếng “Đoành “ thật lớn, trong nháy mắt vô số tia lửa và hơi nước bắn về bốn phương tám hướng. Dưới uy lực mạnh mẽ như vậy, cú va chạm này làm cho Hàn Băng thú lảo đảo sắp ngã, hiển nhiên là bị bất ngờ! Nhân cơ hội này, Phong Nhược và Đường Thanh không giữ lại chút pháp lực nào toàn lực tấn công vào miệng vết thương của Hàn Băng thú. Mà Ngân Giáp Thiên Chu do nãy bị đánh văng đi lúc này cũng thu được kinh nghiệm, đứng từ xa phun ra từng chùm tơ nhện buộc chặt hai chân trước của Hàn Băng thú! Cuối cùng Lam Lăng phi thân tới lần nữa, đâm thêm một kiếm vào ngay vết thương giữa ngực của Hàn Băng thú. Con thú trước đây có thể làm núi rừng đổi sắc, đất đai chấn động nay cũng chỉ khẽ rên rỉ một tiếng rồi nằm im bất động. Nhìn thấy Hàn Băng thú cấp bốn chết thật sự, đám người Phong Nhược cuối cùng mới dám thở mạnh một cái. Cùng lúc đó thì tất cả đều ngồi bệt xuống đất, mất hết toàn bộ sức lực. “Lam sư tỷ! Ngươi có ổn không? “ Phong Nhược hỏi. Vừa rồi một đòn cuối cùng của Hàn Băng thú rất lợi hại, chắc chắn Lam Lăng bị thương không nhẹ. Mà thêm nữa nhát kiếm cuối cùng nàng đã liều mạng dùng tới toàn bộ pháp lực. “Ha ha! Còn chưa chết được, các ngươi thì sao? Không có ai bị thương chứ? “ Giọng Lam Lăng có chút mệt mỏi nhưng cũng rất vui. “Ta không sao, Đường Thanh ngươi thì sao? “ Phong Nhược quay đầu nhìn về Đường Thanh mặt dính đầy máu. Dù ban nãy hắn không đuổi kịp Phong Nhược nhưng sau mấy hơi thở ngắn ngủi cũng dốc toàn bộ pháp lực chém ra một kiếm, cũng nhờ thế mà vết thương trên bụng Hàn Băng thú mới mở rộng thêm mấy lần, cuối cùng mở ra cơ hội cho Lam Lăng thi triển một chiêu kết thúc! “Hừ hừ! “ Đường Thanh trợn mắt, nhịn không được đá Phong Nhược một cái, “Tên này, sau vận khí ngươi tốt đến thế? Chẳng những có linh thú phi hành cấp ba mà còn có một đôi giày chiến cực phẩm nữa. Ta thế nào cũng không theo kịp ngươi, không được! Con Thương Ngọc điêu của ngươi phải cho ta! “ “Hắc! Con Thương Ngọc điêu vốn định đưa cho ngươi mà! “ Phong Nhược cười nói, tiện tay uống vào hai phần Hoạt Lạc tán, lúc này mới có thể đứng dậy được. Hắn đi tới cạnh Lam Lăng, dù nàng có đồng ý hay không vẫn bắt nàng ăn vào viên Chỉ Huyết đan hắn lấy được của Ninh Viễn ngày đó “Được rồi! Không cần để ý ta làm gì, các ngươi nhanh chóng xử lý thi thể của con Hàn Băng thú, chúng ta phải rời khỏi đây thật nhanh! “ Ăn vào viên Chỉ Huyết đan khôi phục được chút sức lực, lúc này mặt Lam Lăng đã đỏ ửng nhưng do trên đó cũng dính nhiều máu tươi nên không ai phát hiện ra. Sau khi lén nhìn Phong Nhược một cái phát hiện thần sắc hắn vẫn bình thường, Lam Lăng mới hơi yên tâm một chút, thế nhưng dưới đáy lòng không tránh khỏi cảm giác có chút mất mát nào đó. Bành Việt đã chạy tới đây nhưng mặt mày cũng tái nhợt, dù sao với tu vi Luyện Khí trung kỳ thì phóng ra một viên Hỏa cầu đã đủ lấy đi toàn bộ sức chiến đấu của hắn. Do lo lắng mùi máu tanh sẽ dẫn những linh thú khác tới đây nên đám người chỉ xử lý sơ qua thi thể của Hàn Băng thú rồi đem nó bỏ vào trong thắt lưng trữ vật. Sau đó mỗi người đều thả linh thú phi hành của mình ra, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Một đường bay thẳng qua vài trăm dặm, đám người Phong Nhược mới tìm một dòng suối nhỏ rửa sạch những vết máu dính trên người mình. Hiện giờ sáo trang trên người bọn họ còn chưa thể tự động tẩy uế nên sau một hồi chiến đấu gian khổ, nhìn qua ai ai cũng chật vật vô cùng. Thoáng nghỉ ngơi khoảng hai canh giờ. Ba người Phong Nhược dưới sự chỉ huy của Lam Lăng bắt đầu xử lý thi thể Hàn Băng thú lần nữa. Nếu như cầm toàn bộ thi thể của linh thú cấp cao như vậy bán đi chắc chắn sẽ chịu nhiều thiệt thòi. “Máu huyết của Hàn Băng thú thì dùng bình ngọc để đựng. Nhớ kỹ bên trong có một loại Huyết Tủy, không được làm hỏng cũng không được dùng tay tiếp xúc, nếu không sẽ bị thương đấy. Cố gắng không được làm hỏng da thú nếu không sẽ không bán được giá. Phong Nhược ngươi lại làm cái gì thế hả? Thịt thú có thể dùng để luyện đan, ngươi đừng mơ tưởng đem đi nướng ăn nhé! “Bốn móng vuốt cũng cắt riêng ra, để chung với đống xương thú. Những thứ này đều là nguyên liệu để luyện chế kiếm khí và một số pháp khí, đáng tiếc môn phái chúng ta không am hiểu luyện khí, đây đều là đồ tốt cả. Này! Đường Thanh, ngươi lục lọi cái gì đấy, đây chỉ là linh thú cấp bốn thôi làm gì có nội đan. Còn về Ngũ Hành thạch thì đừng mơ, một vạn con chưa chắc có một viên đâu. Nếu muốn phải đi Ngũ Hành giới, nhưng chúng ta đều không đủ tư cách vào đó! “ Lam Lăng tựa lưng trên một tảng đá, tay cầm một cây gỗ nhỏ, tinh thần thoải mái chỉ huy đám người Phong Nhược quay vòng vòng. Ngược lại Ngân Giáp Thiên Chu đang rất hạnh phúc đứng một bên thưởng thức nội tạng của Hàn Băng thú. Đến khi mấy người Phong Nhược theo Lam Lăng sai bảo làm tốt hết mọi việc thì trên đầu ai nấy đầy mồ hôi. Nhìn về phía Lam Lăng đang nhàn nhã thoải mái, trong lòng không nhịn được than thầm, vị Lam sư tỷ này quả nhiên có tiềm lực làm ác bá. “Tốt lắm, mọi người nghỉ ngơi sau đó đến thung lũng kia xem xét một chút. Lần này chúng ta trở về ít nhất cũng phải kiếm được một ngàn năm trăm viên Ngũ Hành thạch! Đợi đến khi trở về sẽ luận công ban thưởng! “ Lam Lăng hưng phấn nói. Do nàng được ăn một viên Chỉ Huyết đan của Phong Nhược nên thương thế đã khỏi hẳn, nhìn qua rất tươi tỉnh. “Hả, tại sao còn phải đến đấy nữa, chẳng lẽ ở đó còn Hàn Băng thú à? “ Phong Nhược không kìm được nghi hoặc hỏi. Theo như hắn biết thì một núi không thể chứa hai hổ, thung lũng kia vốn là khu vực của còn Hàn Băng thú này, làm sao lại cho phép những con linh thú khác xuất hiện ở đó? “Hắc hắc! Phong Nhược, ngươi còn chưa rõ sao? Chỗ này chỉ là dải đất ngoài rìa của bảy mươi hai ngọn núi thôi, làm sao có thể có linh thú cấp bốn được. Thế nhưng chỗ này lại xuất hiện một con, cho nên thung lũng này nhất định là có đồ tốt! “ Đường Thanh mặt đắc ý nói, có thể tìm được cơ hội dạy dỗ Phong Nhược một lần tất nhiên hắn sẽ rất vui. “Đường Thanh nói không sai! Thung lũng nhỏ này nhất định có thứ gì đó kỳ quái, chúng ta có thể bỏ qua sao? “ Lam Lăng cũng cười nói theo. “Thế nhưng không được sơ ý, ở nơi hoang dã này lúc nào cũng phải duy trì cảnh giác. Nếu như lần này thu được nhiều ta sẽ mua cho mỗi người một cái áo Lăng Vân! Hơn nữa chỉ cần các ngươi cố gắng, sớm muộn có ngày chúng ta sẽ đổi được sáo trang và kiếm khí tốt hơn! “ “Rõ, Lam sư tỷ, chúng ta nhất nhất đều nghe theo ngươi. Thế nhưng ta đề nghị, tên Phong Nhược có quá nhiều đồ tốt rồi, mấy thứ như áo Lăng Vân khỏi cần cho hắn! “ Đường Thanh lấm la lấm lét nói. “Hắc hắc! Đường Thanh, ngươi đi chết đi, đó là do vận khí ta tốt, vận khí ngươi kém thì không nên oán trời trách đất! Càng không nên đổ lên đầu ta chứ! “ Phong Nhược cười khổ. “Được rồi! Ầm ĩ cái gì! Ta tự biết phải chia như thế nào. Bây giờ đi thôi! “ Lam Lăng không khách khí lấy cây gỗ cầm trong tay gõ vào đầu Phong Nhược và Đường Thanh mỗi người một cái. “Còn ngươi nữa, cười cái gì mà cười! “ Bành Việt đang đứng một bên ôm bụng cười to cũng bị gõ cho một cái! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: