[Dịch]Phong Ngự

Chương 69 : Thanh Phong gẫy nát


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Lần thứ nhất thành công làm cho Phong Nhược càng thêm tự tin, sau một lượt lẻn vào tất cả những căn nhà có thể đi vào Phong Nhược đã thu được tới hai mươi tia Tiên Thiên Mộc Sát. Trước đây Phong Nhược còn sợ thu nhiều Tiên Thiên Mộc Sát nó sẽ phản lại nhưng giờ xem ra không cần phải lo lắng nữa. Nhìn sắc trời thì còn lâu mới sáng, Phong Nhược không vội trở về mà chạy thẳng một đường đến khu rừng phía sau nhà. Hắn muốn thử xem có nhiều Tiên Thiên Mộc Sát như vậy uy lực sẽ mạnh tới dường nào. Khu rừng vào nửa đêm càng thêm âm u đáng sợ nhưng Phong Nhược không thèm quan tâm tới điều này. Ước chừng khoảng cách đến căn nhà đã rất xa, không sợ làm đám người Minh Khê chú ý thì hắn mới dừng chân. Phong Nhược rút Thanh Phong kiếm ra, trước hết thử truyền vào trong kiếm một chút pháp lực. Quả nhiên đúng như hắn dự đoán, không có tinh hoa Ngũ Hành thạch thì chẳng thấy bóng dáng Tiên Thiên Mộc Sát đâu, cũng không xảy ra bất kỳ phản ứng nào cả. Xác định được điều này làm cho hắn biết thêm một chút về nó, dù sao Tiên Thiên Mộc Sát rất quan trọng, thêm một phần hiểu biết cũng là thêm một phần ích lợi. Phong Nhược lựa trong thắt lưng trữ vật lấy ra mấy viên Ngũ Hành thạch thuộc tính mộc sau đó lập tức kích hoạt nó, để cho tinh hoa trong đó dung nhập vào Thanh Phong kiếm. Cũng may trong tất cả Ngũ Hành thạch thì thuộc tính mộc chiếm số lượng nhiều nhất, trong một trăm viên cũng phải có tới tám mươi viên thuộc tính mộc, nếu không thì Phong Nhược dù nghĩ cũng không dám nghĩ ra kế hoạch này. Lúc này tinh hoa của vài viên Ngũ Hành thạch thuộc tính mộc đã được dung nhập vào trong Thanh Phong kiếm, thế nhưng Tiên Thiên Mộc Sát trong đó vẫn không có động tĩnh gì, chẳng qua Phong Nhược biết rằng chỉ cần hắn truyền vào đó một chút pháp lực thì Thanh Phong kiếm lập tức sẽ phát ra công kích cực mạnh. “Thử thêm mấy viên có được không nhỉ? Dù sao cũng có Mộc linh thạch ở đây, không sợ Tiên Thiên Mộc Sát cắn trả! “ Không biết ma xui quỷ khiến thế nào Phược lại nghĩ vậy. Cũng vì suy đoán lúc trước của hắn rằng chỉ cần thêm một viên Ngũ Hành thạch thì lực công kích cũng tăng theo! Mà hiện giờ hắn lại đang cần sức mạnh thật lớn. Thế nên tiếp đó hắn dùng một hơi kích hoạt thêm mười viên Ngũ Hành thạch liền. “Hắc hắc! Chỉ sợ linh thú cấp bốn cũng không chịu được một chiêu mạnh mẽ như thế này! “ Phong Nhược vừa nghĩ vừa khôi phục pháp lực tiêu hao. Hôm nay hắn phải thử nghiệm xem Tiên Thiên Mộc Sát rốt cuộc mạnh đến cỡ nào, khi điều khiển sẽ phát sinh biến đổi gì không, sau khi thật thành thạo mới dám sử dụng đến lực lượng này được. Sau một canh giờ, Phong Nhược đã khôi phục gần như hoàn toàn pháp lực của mình, lúc này hắn mới từ từ truyền pháp lực trong cơ thể vào Thanh Phong kiếm đồng thời chuẩn bị chống lại sự cắn trả của Tiên Thiên Mộc Sát. Thế nhưng sau khi hắn truyền pháp lực vào chào đón hắn không phải là sự cắn trả của Tiên Thiên Môc Sát, mà bỗng dưng Thanh Phong kiếm như biến thành cái một hồ sâu không thấy đáy, pháp lực của hắn lại giống như rơi xuống vực thẳm vậy, dù có giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi lực hút càng ngày rơi xuống càng nhanh. Tình hình quỷ quái như thế này làm Phong Nhược sợ mất hồn mất vía, vội vàng dừng lại pháp lực đang truyền đến. Nhưng làm cho hắn càng thêm hoảng sợ là pháp lực không theo điều khiển của hắn, chính xác là hắn đánh mất năng lực khống chế toàn cơ thể, tay phải dính chặt vào Thanh Phong kiếm, muốn quăng ra cũng không được nữa. Việc duy nhất Phong Nhược có thể làm bây giờ là trơ mắt nhìn Thanh Phong kiếm rung lên kịch liệt, từng tia từng tia sáng chậm rãi bay ra từ thanh kiếm! “Hết rồi, lần này hết thật rồi. Không ngờ được mình lại bị lật thuyền trong mương! “ Phong Nhược tuyệt vọng nghĩ thầm. Thân thể hắn hiện giờ không thể nhúc nhích, tất nhiên không sử dụng được Mộc linh thạch, chỉ sợ nhiều Tiên Thiên Mộc Sát thế này Mộc linh thạch cũng không khống chế được, nhất là trước đó hắn còn cho bọn nó ăn no nữa chứ! Nói thì dài nhưng thực tế chỉ qua hai ba hơi thở mà thôi, pháp lực trong cơ thể Phong Nhược đã bị hút hết không còn một tia. Xung quanh Thanh Phong kiếm liên tục bay ra tới ba mươi tia sáng liền, chúng bắt đầu bay vòng xung quanh Thanh Phong kiếm, từ xa nhìn lại giống Thanh Phong kiếm đang phát ra ánh sáng vậy. Cuối cùng, sau mấy tiếng “Rắc rắc cạch”, Thanh Phong kiếm cứng rắng vô bì đơn giản như thế bị võ thành mười mấy mảnh, đến khi rơi xuống đất thì mất hẳn sự sáng bóng vốn có, càng giống sắt vụn hơn. Sau khi Thanh Phong kiếm bị gẫy nát, hơn ba mươi tia sáng kia từ từ bay về phía Phong Nhược, điều này làm cho hắn sợ tới mặt cắt không còn một giọt máu. Thân thể hắn sao có thể so với Thanh Phong kiếm chứ, mà hiện giờ pháp lực trong cơ thể hắn bị hút hết rồi không có lực để mà chạy trốn nữa. Không thể làm gì hơn, Phong Nhược nhắm chặt mặt chờ đợi cái chết đến với hắn. Thế nhưng qua mười mấy hơi thở sau, Phong Nhược vẫn chưa nhận thấy cảm giảm giác đầu một nơi thân một nẻo. Hắn không nhịn được mở mắt ra nhìn thì chẳng thấy bóng dáng Tiên Thiên Mộc Sát đâu, nếu không phải trên mặt đất còn những mảnh vụn của Thanh Phong kiếm hắn đã hoài nghi vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. “Chẳng lẽ Tiên Thiên Mộc Sát chui hết vào thân thể mình? Thế nhưng sao mình không có chút cảm giác nào? “ Một lúc sau Phong Nhược mới ngẩn ngơ nghĩ. “Không biết chuyện này là tốt hay xấu nữa? “ Phong Nhược âm thầm thở dài. Tiên Thiên Mộc Sát không hổ là vật kinh khủng trong truyền thuyết, thế mà khó khống chế như thế, chẳng những tí nữa lấy đi mạng nhỏ của hắn mà còn phá huỷ cả Thanh Phong kiếm. Nhìn thấy trời đã sáng tỏ, Phong Nhược tiếc nuối nhìn về những mảnh vụn của Thanh Phong kiếm, sau đó mệt mỏi lê bước trở về. Vừa xuyên qua Như Sơn trận Phong Nhược đã ngửi được một mùi thơm ngào ngạt, đây chắc chắn là Minh Khê đang nấu cơm bằng gạo Hương Linh rồi, mà bụng hắn lúc này cũng ôi lên ùng ục. “Ồ? Sao sắc mặt ngươi tệ thế Phong Nhược? Đêm qua ngươi đi đâu? “ Minh Khê chỉ liếc mắt nhìn đã hỏi rất kinh ngạc. “Ặc... Khí sắc ta kém lắm sao? Nhất định là do đói bụng đấy! “ Phong Nhược cười khan một cái, sau đó đặt mông lên cái bàn đá trong sân. Minh Khê thấy Phong Nhược nói thế chẳng nói gì thêm chỉ nhìn hắn một cái, thế nhưng lại xới cho hắn một chén cơm đưa qua. “Cám ơn! “ Phong Nhược nhận chén cơm ăn như hổ đói, thế nhưng và hết một nửa bát cơm dường như chợt nhớ ra điều gì, “Ách...Minh Khê, ngươi cũng ăn đi chứ! “ “Ta không cần mấy thứ này, ngươi cứ từ từ mà ăn, ta đi đưa cơm cho mấy người Lam Lăng! “ Minh Khê mỉm cười rồi quay người rời đi. “Ừ! “ Phong Nhược đáp lại một tiếng qua loa, trong đầu lại suy đoán tu vi của Minh Khê, hẳn là Trúc Cơ kỳ đi, đáng tiếc vì mất trí nhớ nên ngay cả chính nàng cũng không rõ lắm. Ăn hết một chén cơm Hương Linh, Phong Nhược vẫn chưa hết vỗ vỗ cái bụng thèm thuồng, thứ này đúng là đồ tốt nhưng lại không thể ăn nhiều, mỗi ngày chỉ được ăn một lần, đúng là chưa đủ để thoả mãn! Đi về gian phòng của mình, Phong Nhược lập tức vận chuyển Thanh Vân quyết khôi phục pháp lực đã bị hút hết. Trong mơ hồ hắn có một loại dự cảm, dường như Tiên Thiên Mộc Sát này đều ở trong cơ thể hắn. Muốn biết rốt cuộc chuyện này là tốt hay xấu thì chỉ cần khôi phục hoàn toàn pháp lực, thử một lần sẽ biết! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: