[Dịch]Phong Ngự

Chương 71 : Huyết sắc


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Vừa nhìn thấy tên Mã Viễn kia Phong Nhược đã biết rõ chuyện quái gì đang xảy ra, thế nhưng giờ phút này hắn đâu còn kịp nghĩ ngợi nhiều mà chỉ còn nước xoay người bỏ chạy. Kẻ trên không trung phát hiện ra nhất rất có khả năng là tên gia hoả Lương Thực kia, bên đó còn có sáu người nữa, hơn nữa còn có tên Mã Viễn cầm đầu kia nổi tiếng là hãn tướng dưới trướng của Sở Thiên làm cho hắn không nắm chút chắc chắn nào đối đầu với đám người này. Cũng may hai bên còn cách nhau tới bảy tám mươi trượng, chỉ cần Phong Nhược chạy thoát khỏi rừng cây thưa thớt trên ngọn đồi này thì dễ dàng bỏ xa được đám ngươi Mã Viễn. “Bắt tiểu tử kia lại! Có thể tuỳ ý ra tay, dù có giết hắn cũng chẳng sao cả! “ Mã Viễn quát lớn một tiếng, kéo theo bốn người phía sau tản ra đuổi theo Phong Nhược, tốc độ không chậm chút nào. Lương Thực trên không trung cũng điều khiển Kên Kên gấp rút đuổi theo! Phong Nhược lúc này chẳng rảnh chửi nhanh với đám người Mã Viễn, hai chân hơi nhún đã vọt tới trước tới sáu bảy trượng liền. Thế nhưng đúng vào lúc này, hắn dường như nghe được một tiếng quát khẽ của con gái. “Thanh Ti Triền! “ Phong Nhược chỉ kịp nhìn thấy trước mặt mình có vô số ánh sáng màu xanh lá cây thoáng qua thì đã có hai dây leo màu xanh nhanh như chớp chui từ dưới đất lên, lập tức cuốn lấy hai chân của hắn. May là phản ứng Phong Nhược rất nhanh, thế nhưng vẫn không tránh khỏi hơi lảo đảo về phía trước tí nữa thì ngã sấp xuống đất, đại kế chạy trốn của hắn đã thất bại. Trong khi đang giãy dụa thì hai dây leo màu xanh vẫn nhanh chóng sinh trưởng, trong chớp mắt đã quấn tới phần eo của Phong Nhược. “Hỏng rồi! “ Thầm mắng một tiếng, Phong Nhược rút đoản đao Ánh Nguyệt chặt đứt đám dây leo đáng ghét này, nhưng nhờ chút trì hoãn này mà đám người đã vọt tới gần hắn ba mươi trượng liền! “Tiểu tử! Nếm thử Hoả cầu của bổn đại gia! “ Lúc này có một người dơ tay phóng ra một viên cầu lửa bay “vù vù” về phía Phong Nhược! Cũng nhờ khoá huấn luyện đau khổ của Lam Lăng, thân hình Phong Nhược nhanh chóng tạo thành hình chữ “Chi” tránh thoát được quả cầu lửa này. “Thanh Ti Triền! “ Tên nữ đệ tử kia của Thiên Xu viện rất khá, chỉ trong chút thời gian ngắn đã thi triển hai lần phép thuật trói buộc liền, thế nhưng Phong Nhược đã sớm lĩnh giáo qua sự lợi hại của Thanh Ti Triền thuật lợi hại đến thế nào. Chỉ đợi ánh sáng xanh vừa thoáng hiện ra, đoản đao Ánh Nguyệt trong tay Phong Nhược lập tức phát ra một ngọn dài thiêu huỷ hết đám dây leo kia. Nhưng trong chốc lát này, Lương Thực đang bay trên không trung đã kịp vọt tới trước mặt của Phong Nhược. Thế nhưng lần này y không còn dám xuống khỏi thú cưỡi phi hành nữa, sau khi giảm xuống độ cao mười hai mười ba trượng thì Lương Thực mới cười gằn rút ra một vật hình dạng kỳ quái, nhắm về phía Phong Nhược đang chạy như điên. “Ha ha! Tên tiểu tử họ Phong kia, ta xem hôm nay ngươi có thể trốn nơi nào? Nhìn Hoả Lôi thần nỏ của bổn đại gia! “ Lương Thực cười lớn, chỉ nhìn thấy tay hắn hơi co thì đã có ba mũi tên mang đầy lửa bắn nhanh về phía Phong Nhược. Uy lực của ba tên này dù không bằng Hoả Cầu thuật nhưng nếu trúng một tiễn chắc cũng không dễ chịu gì. “Là pháp khí hạ phẩm! “ Phong Nhược hơi rùng mình. Ngược lại hắn không hề tránh né mà còn phóng về phía ba mũi tên đang xé gió lao tới, ngay lúc sắp bị ba mũi tên kia xiên qua chợt cả người hắn bay lên một cách quỷ dị, mũi chân vừa khéo đạp lên trên một mũi hoả tiễn! Mượn chút lực nhỏ bé này, Phong Nhược nhanh chóng truyền pháp lực vào đôi giày chiến kia. Ngay sau đó thân hình như một con chim lớn bay cao lên không tới bốn trượng! Đoản đao Ánh Nguyệt theo sát như tia chớp bay về phía Lương Thực! “Mộc Sát kiếm khí! “ Khi Lương Thực vừa nghiêng người tránh được công kích của Ánh Nguyệt đoản đao thì sát chiêu chân chính của Phong Nhược mới vô thanh vô tức giết tới, thế nhưng mục tiêu lại là con Kên Kên cấp hai y đang cưỡi! Một tiếng “Phiu” nhẹ vang lên không mấy người nghe được nhưng lập tức phần bụng phòng thủ yếu nhất của con Kên Kên có thêm một vết rách. Lương Thực đang chuẩn bị bắn thêm một lần Hoả Lôi thần nỏ nữa chợt nghe thấy thú cưỡi mình rên rỉ một tiếng, lao xuống như diều đứt dây. Y cũng chưa kịp chuẩn bị gì nên chỉ hét to được một tiếng rồi rơi xuống theo. Chưa kịp rơi xuống mặt đất, một tia Mộc Sát kiếm khí khó có thể nhìn thấy nhanh chóng xuyên qua cổ y, trong nháy mắt đầu một nơi thân đã một nẻo, máu tươi bay tán loạn! Thân thể của Lương Thực đập xuống đất vang lên một tiếng “Phạch” thật nặng nề, mà cái đầu còn mang theo vẻ mặt khó tin kia bị Phong Nhược đá một phát lao thẳng về phía Mã Viễn cách đó hai mươi trượng! Chuỗi sự việc này chỉ diễn ra trong chớp mắt, đám người Mã Viễn còn chưa biết xảy ra chuyện gì đã thấy cái đầu kinh khủng của Lương Thực bay tới. Mã Viễn dù có hung hãn tới đâu cũng không tự chủ được mà kìm lại thân hình đang chạy tới như bay. Về phần mấy tên đệ tử Thiên Xu viện sau lưng y nhìn thấy cảnh tượng máu me hung tàn đến vậy, càng đến khi chứng kiến cái đầu đầy máu của Lương Thực thì tên nào tên nấy mặt cắt không còn một giọt máu. Cơ hội tốt như thế Phong Nhược sao có thể bỏ qua! Tay phải hắn nắm chặt nhất phẩm kiếm khí hơi xéo trên mặt đất, cả người lao nhanh như gió về người mạnh nhất trong đám Thiên Xu viện ở đây – Mã Viễn! “Ngươi thật đáng chết! “ Mã Viễn không hổ là tay chân hung hãn nhất của Sở Thiên, chỉ hơi chậm lại một chút đã kịp phản ứng. Y gầm lên một tiếng giận giữ, thanh kiếm khí tam phẩm trong tay phát ra ánh sáng xanh rực rỡ, cùng lúc đó một luồng khí lạnh lẽo bao phủ lấy phạm vi năm sáu trượng xung quanh, bản thân hắn bước thật nhanh chém về phía Phong Nhược đang lao tới, chỉ cần Phong Nhược chạm vào công kích này của hắn nhất định sẽ biến thành một đống thịt vụn bị đóng băng! Nhưng chỉ trong tích tắc, Phong Nhược đang lao hết tốc lực về phía trước đột nhiên không báo trước chút nào ngừng ngay lại, chút chênh lệch trong nháy mắt này giúp hắn thoải mái tránh được đòn tấn công như cuồng phong bạo vũ của Mã Viễn! Thế nhưng dư âm của luồng Băng Sương Phong Bạo này vẫn làm cho toàn thân Phong Nhược phủ một lớp băng trong suốt! “Cao thủ bài danh thứ hai trong đám đệ tử Thiên Xu viện quả là danh bất hư truyền! Không phải loại như Vi Đà có thể so sánh được! “ Phong Nhược thầm khen một tiếng, mượn tốc độ bản thân lui nhanh vì phía sau. Do phạm vi công kích của Mã Viễn chừng năm trượng, cùng với Lăng Vân sáo trang và thanh kiếm khí tam phẩm kia làm cho Phong Nhược không có cơ hội sử dụng tới Mộc Sát kiếm khí. Cũng không thể dựa vào tốc độ và kỹ xảo thủ thắng giống như làm với Vi Đà vì trong phạm vi công kích của Mã Viễn bất kỳ hành động nào sẽ lập tức bị Băng Sương kiếm khí của hắn giết chết! So sánh với công kích của Mã Viễn thì Băng Sương kiếm khí do Phong Nhược tạo ra thật giống như nít ranh diễn hề mà thôi, hắn định mượn đầu lâu của Lương Thực làm Mã Viễn rối loạn tinh thần, lợi dịch khe hở tới nhưng không ngờ ý chí của y lại cứng cỏi tới như vậy! Một chiêu không giống làm Mã Viễn giận giữ vô cùng, không kìm được mà gầm lên liên tiếp theo sát phía sau Phong Nhược. Lần trước tính mạnh của Lương Thực bị uy hiếp mà không ra tay được làm hắn rất bực bội, không ngờ lần này lại chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu của Lương Thực bị gỡ xuống làm cầu đá, thù này khó mà nhịn được! Ngược lại với Mã Viễn đang nổi giận thì Phong Nhược lại khá bình tĩnh, dựa vào tốc độ cùng Mã Viễn chạy vòng vòng xung quanh. Hiện giờ uy hiếp trên bầu trời đã được loại bỏ, hai tên đệ tử có thể thi triển pháp thuật của Thiên Xu viện đang tạm thời mất đi sức chiến đấu, số người có thể chiến đấu hiện giờ chỉ còn dư lại ba! Sau khi tránh thoát một lần công kích khác của Mã Viễn, Phong Nhược chợt hướng về phía một tên đệ tử Thiên Xu viện còn đang tỉnh tỉnh mê mê lao tới. “Duẫn Phi! Mau lùi lại! “ Mã Viễn ở phía sau dù rơi vào cơn cuồng nộ nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở. Thế nhưng tên đệ tử gọi là Duẫn Phi kia dường như bị cái đầu đầy máu me của Lương Thực kích thích, không ngờ lại quơ quơ thanh kiếm tiến về phía Phong Nhược. Nhưng chiêu số chém lung tung loạn xạ này sao có thể ngăn trở Phong Nhược? “Xoẹt xoẹt”, chỉ hai kiếm sạch sẽ Phong Nhược đã tước cái đầu Duẫn Phi rơi xuống, thân hình không ngừng lại chút nào tiến về phía một người khác. “A A A! Tên tạp dịch họ Phong kia! Có giỏi thì đơn độc đả đấu cùng với đại gia ta ! “ Mã Viễn bị chọc giận điên lên, không ngừng mắng to ở phía sau! Nhưng Phong Nhược không hề để ý tới y. Nói đùa à, hắn chẳng lẽ ta không phải đang đơn độc đả đấu đây sao? Tên đệ tử còn sót lại cũng có kinh nghiệm, nhìn thấy Phong Nhược vọt tới lập tức bỏ chạy về phía Mã Viễn, thế nhưng lại không hề phòng thủ phía sau lưng, kết quả bị một tia Mộc Sát kiếm khí của Phong Nhược gỡ xuống cái đầu! Giải quyết xong hai người này thì pháp lực của hắn cũng hao hết một nửa, dù sao thì thi triển Mộc Sát kiếm khí hay điều khiển đôi giày đầu cần dùng tới pháp lực. May là tình hình Mã Viễn cũng không tốt, dù pháp lực của y thâm hậu nhưng không thể liên tục duy trì Băng Sương kiếm khí mạnh mẽ như thế kia, hơn nữa y còn phải dốc sức đuổi giết Phong Nhược nữa. Nhưng dù là như thế Phong Nhược vẫn không chắc chắn có thế hạ gục được Mã Viễn, chỉ có thể duy trì khoảng cách kéo dãn hắn. Tuy vậy tình hình này vẫn bất lợi với hắn, một khi nữ đệ tử Thiên Xu viện có thể thi triển pháp thuật trói buộc khôi phục lại được thì chỉ cần một dây leo quấn lấy đã đủ phân thắng bại! Liên tục suy nghĩ cuối cùng Phong Nhược quyết định dừng lại, đón lấy Mã Viễn đang lao tới thật nhanh! “Tiểu tặc! Đi chết đi! “ Nhìn thấy Phong Nhược tự dẫn xác đến làm Mã Viễn không khỏi mừng thầm, tụ lại toàn bộ pháp lực còn thừa chém thanh kiếm khí tam phẩm kèm theo Băng Sương kiếm khí dài cả nửa trượng xuống đầu Phong Nhược! Khi Mã Viễn còn đang cho rằng Phong Nhược hẳn phải chết không thể nghi ngờ thì một chùm ánh sáng vàng kim từ tay Phong Nhược vọt ra, dễ dàng ngăn một kiếm đáng sợ này lại! Y còn đang thầm nghĩ không tốt thì một đường kiếm lạnh lẽo xuất hiện như chớp, xuyên thẳng qua cổ họng hắn! “Điều này...không thể nào! “ “Keng” Thanh kiếm khí tam phẩm Mã Viễn đang cầm trong tay rơi xuống mặt đất, hắn nhìn về Phong Nhược đang đứng trước mặt, khuôn mặt bàng hoàng khó tin nổi, trong đầu hoàn toàn trống rỗng! “Không có gì là không thể! “ Phong Nhược như nhìn thấu nội tâm của hắn, “Đáng tiếc, đến khi ngươi biết được thì đã quá muộn! “ Thanh kiếm khí rút ra mang theo một chùm máu tươi, thân thể Mã Viễn cường tráng như beo hùm đổ ầm xuống đất! Phong Nhược im lặng nhặt thanh tam phẩm kiếm khí còn ánh sáng quấn quýt kia lên, quay ngước bước về phía hai tên đệ tử đã hao hết toàn bộ pháp lực. Hiện giờ hai người này chỉ như heo đợi giết thịt, đây cũng là nỗi bi ai khi mất đi hết pháp lực trong người. “Phốc! “ Phong Nhược tiễn tên đệ tử Thiên Xu viện phát ra hoả cầu vừa rồi đi trước, hắn sợ hãi tới mức một tiếng kêu cũng không dám thốt ra. “Đừng...! Ta...ta có thể đáp ứng mọi điều kiện của ngươi! “ Khi Phong Nhược đi tới trước mặt nữ tử thi triển Thanh Ti Triền thuật, bóng dáng tu sĩ uy phong lẫy lừng trước đây đã biến mất hắn mà thay vào đó chỉ là một nữ nhân đang không ngừng run rẩy. Phong Nhược không hề nói gì cũng không dừng lại, một kiếm lạnh lẽo vung lên, kết thúc mọi thứ! Trên chiến trường không có nam nhân cũng không có nữ nhân, thứ duy nhất tồn tại...chỉ có địch nhân! Đạo lý này Phong Nhược đã hiểu rõ từ rất lâu rồi! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: