[Dịch]Phượng Ẩn Thiên Hạ- Sưu tầm
Cơ Phượng Ly mỉm cười đưa mắt nhìn một vòng quanh đại sảnh Túy Tiên phường, ánh mắt không dừng lại một chỗ cố định nào, nhưng mọi người trong phòng đều cảm thấy Cơ Phượng Ly như đang nhìn bọn họ. Ánh mắt trông ôn hòa như làn gió xuân thổi qua lại khiến mọi người cảm thấy một cỗ sức ép nặng nề. Lúc này, những tiếng bàn tán ầm ỹ về chuyện của Ôn Uyển trầm lắng xuống, không còn nghe thấy tiếng gì nữa.
Cơ Phượng Ly vẫn mỉm cười, hắn khẽ vuốt cằm nhìn Hoa Trứ Vũ nói: “Là ngọn gió nào đã thổi Bảo công công tới Túy Tiên phường vậy?
Hoa Trứ Vũ chỉ vào điểm tâm trong tay tên thị vệ phía sau nói: “Tướng gia, ngài không biết sao, hôm nay Thái Tử điện hạ muốn ăn điểm tâm ở Túy Tiên phường, để bọn thị vệ đi mua ta không thấy yên tâm, đánh phải đi theo bọn họ một chuyện. Cũng phải về cung ngay đây!”
Ôn Uyển đứng một bên thản nhiên nói: “Điểm tâm? Ta chưa từng nghe nói Thái Tử điện hạ thích ăn điểm tâm ở đây.”
Hoa Trứ Vũ thản nhiên nhìn Ôn Uyển, vân đạm phong khinh cười nói: “Thái Tử điện hạ thích ăn điểm tâm ở đâu đương nhiên Ôn tiểu thư không biết. Nhưng Ôn tiểu thư thích ăn điểm tâm ở đâu, thích uống trà nhà ai, thích mua trang sức ở tiệm nào, điện hạ chúng ta rõ ràng vô cùng!” Nhìn Hoàng Phủ Vô Song quan tâm tới Ôn Uyển như vậy, trong lòng Hoa Trứ Vũ cảm thấy chua xót, đứa trẻ này cũng thật quá si tình.
Sắc mặt Ôn Uyển vốn đang tái bệch, khi nghe thấy những lời này liền tối sầm lại: “Thái Tử điện hạ đã quá quan tâm tới thần nữ rồi!” Bỗng nhiên, nụ cười ngưng lại, cất giọng nói lạnh như băng “Hôm nay Bảo công công đến Túy Tiên phường cũng thật khéo, không biết Bảo công công có quen một vị đạo sĩ!”
“Ôn tiểu thư nói gì vậy, chúng ta là người làm nô tài, ngày ngày ở trong cung sao có thể quen với đạo sĩ, nhưng hình như Ôn tiểu thư có biết thì phải, không phải vừa rồi có một đạo sĩ đứng nói chuyện cùng Ôn tiểu thư sao, không biết là có chuyện gì vậy?“Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.
Cơ Phượng Ly bước về phía trước, mỉm cười nói: “Bảo công công, khó có dịp gặp nhau, không biết có thể tới chỗ khác nói chuyện hay không! Đứng nói ở chỗ này không tiện lắm!”
Trong mắt Hoa Trứ Vũ tràn đầy ý cười, nói: “Không phải Nguyên Bảo không nể mặt tướng gia, nhưng điện hạ đang chờ nô tài cầm điểm tâm về, tướng gia cũng biết tính của điện hạ rồi đấy, nếu chậm trễ, một roi cũng không thiếu.
“Vậy thế này, hay là để bản tướng sai thị vệ hộ tống mấy người kia đưa điểm tâm về trước, được không?” Cơ Phượng Ly chậm rãi nói.
Ý của Cơ Phượng Ly là phải nói chuyện bằng được với Hoa Trứ Vũ. Trong lòng Hoa Trứ Vũ tức giận, nhưng không bộc lộ ra ngoài mà vẫn cười nói như cũ: “Nếu tướng gia coi trọng như vậy, nô tài cung kính không bằng tuân mệnh.” Hiển nhiên Cơ Phượng Ly đã đoán ra lời tiên đoán kia là do nàng sắp đặt. Nhưng dưới ánh mắt bao nhiêu người ở Túy Tiên phường, Cơ Phượng Ly cũng không thể làm gì nàng!
Thù giữa hắn với nàng, xem như đã kết từ lúc này.
“Bảo công công khách khí rồi!” Cơ Phượng Ly khách khí nói, rồi quay đầu nhìn Ôn Uyển, “Uyển nhi, ngươi về phủ trước đi, ta muốn bàn luận với Bảo công công vài chuyện!”
Ôn Uyển đang căng thẳng, nghe thấy lời Cơ Phượng Ly nói, trên mặt nở ra nụ cười cúi đầu nói: “Vậy Uyển nhi đi trước, Tướng gia bảo trọng!” Nói xong, lạnh lùng nhìn về phía Hoa Trứ Vũ, rồi mới xoay người bỏ đi.
Hoa Trứ Vũ và Cơ Phượng Ly đi theo Tiểu Nhị lên lầu ba, có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mặc áo choàng dài màu lam bước lên trước tiếp đón, cúi người cười nói: “Tướng gia, lâu lắm mới thấy tới, mau vào trong đi!
Hoa Trứ Vũ nhận ra người đàn ông này là phường chủ Túy Tiên phường, quả nhiên mặt mũi Tả tướng đủ lớn, ngay cả phường chủ cũng phải đích thân ra đón. Mấy ngày Hoa Trứ Vũ làm nhạc công ở đây đã từng thấy qua hắn, nên mới biết hắn chính là phường chủ. Nhưng phường chủ này không biết Hoa Trứ Vũ, dù sao nàng mới chỉ làm có vài ngày. Không biết cũng không sao, Ôn Uyển từng nhìn thấy nàng đánh đàn ở Túy Tiên phường, thân phận nhạc công của nàng cũng không giấu nổi Cơ Phượng Ly. Nhưng biết đâu, vì tài nghệ đánh đàn của Ôn Uyển không bằng nàng, sẽ không kể lại với Cơ Phượng Ly thì sao.
Phường chủ Túy Tiên phường dẫn bọn họ đến một căn phòng tao nhã, rồi lập tức đi chuẩn bị món ăn.
Hoa Trứ Vũ nhìn quanh đánh giá sơ qua cách bài trí trong phòng, chỉ thấy bình phong và bàn trà đều rất tinh xảo, cổ kính. Trên tường dán mấy bức tranh sơn thủy đầy phong vị cổ xưa, trong phòng còn có mấy chậu hoa lan, đều là những chủng hoa quý.
Hoa Trứ Vũ tao nhã đi đến bên cửa sổ, thản nhiên lướt mắt ra bên ngoài, sóng mắt mênh mông, tất cả đều phản chiếu trong đôi mắt của Cơ Phượng Ly.
Cơ Phượng Ly chắp tay sau lưng thong thả đi đến cạnh bàn, khóe môi cong lên cười nhạt.
Khoảng cách hai người không xa, hắn nhìn nàng, nàng cũng nhìn hắn, hai tầm mắt va chạm trong không khí, phát ra tia lửa khó nhìn thấy.
Hai người, một người tuấn mỹ vô song, ôn nhã điềm tĩnh, Một người xinh đẹp tuyệt trần, cao ngạo, cô độc.
Trên mặt hai người đều có ý cười, nhưng phía sau nụ cười kia là cảm xúc thế nào, thì cũng chỉ có bọn họ mới biết. Trong lòng họ, chỉ sợ là đang tính kế lẫn nhau.
Nhưng ai có thể tính kế ai, ai có thể cười vào lúc cuối cùng!
Thật lâu sau Hoa Trứ Vũ mới tao nhã ngồi xuống, cất tiếng nói:“Không biết Tướng gia có muốn nói chuyện gì?”
Cơ Phượng Ly kéo vạt áo, ngồi đối diện với Hoa Trứ Vũ, điềm tĩnh nói: “Khúc kiếm vũ Bảo công công múa ở yến tiệc đêm đó, khiến Phượng Ly đến nay vẫn không quên. Hôm nay vừa nhìn, đã cảm thấy có rất nhiều chuyện muốn nói!”
“Tướng gia quá khen rồi, màn kiếm vũ kia, sao có thể so sánh được với Ôn tiểu thư, đó mới là một điệu Kinh hồng vũ chân chính!” Hoa Trứ Vũ nhướn mi, kéo dài giọng nói.
Cơ Phượng Ly cười càng lúc càng rạng rỡ: “Điệu múa kia của Uyển nhi sao có thể so sánh với Bảo công công, không biết Bảo công công một thân tài hoa như vậy, sao lại lưu lạc tới kinh thành làm thái giám?”
“Nguyên Bảo chỉ biết múa loạn một khúc sao có thể coi là nhân tài. Nhưng cũng phải nói, trước đây nô tài chính là loại ếch ngồi đáy giếng không biết trời cao đất rộng, luôn tự cho mình là kẻ có tài đi huênh hoang khắp nơi nên mới ra nông nỗi này, giờ tiến cung chỉ mong có một chỗ ấm nương thân. Thật sự đáng tiếc, nếu sớm kết bạn được với những người có tầm nhìn sắc sảo như Tướng gia, được Tướng gia đề bạt, cũng sẽ chẳng lưu lạc tới bước này.” Hoa Trứ Vũ cố ý nâng mình thành người có chí lớn, như vậy, Cơ Phượng Ly mới không hoài nghi nàng có mục đích gì khác.
Cơ Phượng Ly phe phẩy cánh quạt trong tay, khẽ cười nói: “Bảo công công thật quá khiêm tốn, màn kiếm vũ như vậy, liệu được bao nhiêu có khả năng múa nổi?”
Khoảng cách gần như vậy, Hoa Trứ Vũ có thể quan sát kỹ cây quạt trong tay Cơ Phượng Ly không phải làm bằng giấy, mà sử dụng hàn quyên làm mặt quạt, hàn quyên là một loại tơ do băng tằm sinh ra, luôn mang theo cảm giác mát lạnh. Hoa quỳnh thêu trên đó, cách phun thêu cũng rất độc đáo, trông sống động như thật.
Nhìn qua vô cùng thanh nhã, nhưng cây quạt tinh xảo này lại chính là một thứ vũ khí vô cùng lợi hại, nếu không phải từng được thử qua, thật sự rất khó nhận biết.
“Bảo công công có biết chơi cờ không?” Cơ Phượng Ly nhếch môi khẽ cười hỏi.
Hoa Trứ Vũ mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp cong lên như ánh trăng rằm, khóe mắt có tỏa ra một loại khí phách hấp dẫn mê người.
“Nguyên Bảo có biết, nhưng cũng chỉ là biết mà thôi, cũng không dám so sánh với tướng gia, Thái Tử điện hạ vẫn thường khen kỳ nghệ của tướng gia. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, nô tài phải trở về cung rồi, mong tướng gia thứ lỗi!” Hoa Trứ Vũ không sợ Cơ Phượng Ly, nhưng nàng cũng nên bộc lộ quá nhiều tài năng trước mặt người này.
“Vậy được, Bảo công công đi thong thả!” Cơ Phượng Ly cũng không ngăn cản. Hắn mỉm cười đứng dậy, khách khí tiễn Hoa Trứ Vũ đến cửa phòng.
Đến khi quay trở lại, nụ cười trên mặt hắn dần dần biến mất.
Hắn chắp tay ra sau lưng, chậm rãi đi đến cạnh bàn, phía trên đang bày ra một ván cờ.
Rất lâu sau, hắn nhấc hai ngón tay thon dài lên bắt lấy một quân cờ màu đen nhưng mãi không hạ xuống. Trong đôi mắt xinh đẹp có vài phần đăm chiêu, khóe môi khẽ nhếch lên thành hình vòng cung.
“Giết!” từ bên cạnh có một bàn tay vươn ra cướp lấy quân cờ trong tay Cơ Phượng Ly, ấn “Ba” một tiếng vào bàn cơ, lập tức, quân đen toàn thắng, quân trắng tan rã.
Cơ Phượng Ly ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang mỉm cười trước mặt mình, nói: “Mọt sách, ngươi quá độc ác!”
Trước mặt là một người đàn ông mặc quần áo thư sinh màu lam, nghe thấy lời Cơ Phượng Ly liền cười nói: “Tướng gia cũng không phải người hay do dự như vậy, đối với loại yêu nghiệt kia, trừ bỏ sớm ngày nào, thanh tịnh ngày đó!”
“Ngươi nói không sai, nhưng đã lâu rồi ta không gặp được đối thủ thú vị như vậy, lấy mạng hắn quá nhanh sẽ không còn gì thú vị!” Cơ Phượng Ly phe phẩy chiết phiến trong tay cười nói.
“Nhưng bây giờ ngươi thua thê thảm rồi, chỉ e Ôn tiểu thư sẽ phải vào cung!” Thư sinh áo lam nói.
Cơ Phượng Ly chậm rãi tựa người vào ghế, ngón tay khẽ miết vào thành bàn. Đôi mắt hơi cụp xuống, chậm rãi nói: “Thua lần này cũng không sao, kế tiếp, bản tướng sẽ dùng kế gậy ông đập lưng ông!”
Về phần Ôn Uyển, việc nàng mang Phượng cách trong người đã được lan truyền rộng khắp Vũ Đô. Cho dù Cơ Phượng Ly có bản lĩnh tới đâu, cũng không thể chặn lại những lời đồn từ miệng dân chúng.
Đến ngày thứ ba, Viêm Đế đã nghe phong thanh được tin này, mà Cơ Phượng Ly cũng đã giải trừ hôn ước với Ôn Uyển. Sau đó, Ôn Thái Phó tới Lễ bộ ghi tên Ôn Uyển vào danh sách tuyển phi.
Ôn Uyển cũng đã trở thành một trong những ứng cử cho chức thái tử phi.
Trong thời điểm tuyển phi náo nhiệt, lại có một chuyện bất ngờ ập xuống đầu Hoa Trứ Vũ.
Thời tiết càng lúc càng nóng.
Giữa trưa hôm đó, Hoàng Phủ Vô Song sai người chuyển ghế trúc ra sau hoa viên, trong những ngày hè chói chang này, hoa viên chính là nơi nghỉ mát tốt nhất.
Trên hòn núi giả có một mạch nước suối, từng bọt nước tung lên tuôn trào thành thác. Sau vườn là một khoảng đất xanh mát, bên cạnh hòn núi giả là một bệ giếng, phía trên có chắn một tảng đá che kín bằng cỏ rêu, bên cạnh giếng có mấy bụi trúc đào nở nộ.
Hoàng Phủ Vô Song sai người khiêng giường tới đặt dưới tán trúc đào, hôm nay hắn mặc áo tơ tằm màu xanh, khố màu trắng, nửa nằm nửa ngồi trên giường hóng mát. Gương mặ xinh đẹp trắng nõn như tuyết, đẹp khiến người ta suy nghĩ, nếu hắn là một cô nương sẽ vô cùng hòa hợp với màu hoa trúc đào.
Tâm trạng mấy ngày gần đây của Hoàng Phủ Vô Song rất tốt, ý trung nhân tiến cung, đương nhiên là rất vui vẻ. Khi tâm trạng Hoàng Phủ Vô Song vui vẻ, những thái giám và cung nữ hầu hạ không bị phạt vô cớ cũng vui lây. Do đó, trong Đông cung lúc này tràn ngập không khí vui vẻ.
“Nguyên Bảo, ngươi đàn cho bản điện hạ nghe một khúc, Uyển nhi nói cầm kỹ của ngươi còn khá hơn nàng, nhưng bản điện hạ vẫn chưa được nghe lần nào.” Hoàng Phủ Vô Song nằm nghiêng trên giường, thản nhiên nói.
Tiểu cung nữ cầm quạt đứng bên, nghe thầy lời của Hoàng Phủ Vô Song, cũng cười hì hì nói: “Cầm kỹ Nguyên Bảo khá lắm à, vậy nô tỳ cũng dựa vào điện hạ, cho lỗ tai được hưởng phúc.
Hoa Trứ Vũ cười nói: “Nếu điện hạ muốn nghe vậy nô tài sẽ đàn một khúc, tuy cầm kỹ không tệ, nhưng nếu đàn phải khúc điện hạ không thích nghe, cũng mong điện hạ thứ tội!
“Không thành vấn đề, ngươi tới đàn đi!” Hoàng Phủ Vô Song khẽ cười nói, “Thủy Phấn, ngươi đem cây đàn bản điện hạ chuẩn bị cho Uyển nhi tới đây, Tiểu Bảo Nhi, tiện nghi cho ngươi, nếu không phải Uyển nhi nói cầm kỹ của ngươi rất cao, cây đàn này cũng không đến lượt ngươi.”
Một lát sau, Thủy Phấn đã ôm một cây dao cầm tới, cây đàn này hoàn toàn khác với “Nhiễu Lương” của Tiêu Dận, làm từ một chất gỗ vô cùng xa xưa, chất chứa đầy hơi thở mạnh mẽ. Còn cây cầm này hoàn toàn điêu khắc từ Phỉ Thúy tự nhiên, từ xa nhìn lại giống như một giọt nước trong suốt, thuần khiết.
Đây là cây đàn cổ truyền qua rất nhiều đời, đàn ngọc Lục Khởi. Đúng là tuyệt thế hảo cầm chỉ có thể nhìn thấy trong cung. Hoa Trứ Vũ vừa nhìn thấy đã cảm thấy yêu thích không nỡ buông tay, những ngón tay ngọc lướt qua dây đàn, tiếng đàn vang lên quả nhiên linh hoạt, diệu kỳ vô cùng.
Hoa Trứ Vũ nhìn Hoàng Phủ Vô Song đang tự đắc dưới gốc cây, đôi mắt nheo lại, ngón tay ngọc khẽ vuốt, tấu một khúc “Nhi Lang”.
Khúc nhạc này không giống như “Phá Trận Tử” và “Sát Phá Lang”, tràn ngập sát khí và tiếng binh đạo ngút trời, mà mang theo sự thương tâm của binh sĩ bị bắt đi lính, vợ con ly tán, nỗi đau ly biệt, uyển chuyển đầy bi thương, vấn vương trong lòng người không dứt.
Hoa Trứ Vũ cố ý tấu khúc này, vì nàng nhận ra Hoàng Phủ Vô Song là một hoàng tử chốn thâm cung, chưa từng ra chiến trường trải nghiệm. Những đạo lý suông nhóm Thái Phó dạy hắn còn không bằng một khúc đàn của nàng.
Quả nhiên, Hoàng Phủ Vô Song chấn động, mới nghe được nửa khúc cầm hắn đã ngồi thẳng dậy, vẻ mặt đầy bi thương, cảm thấy ruột gan trong lòng đứt thành từng khúc, nắm chặt tay lại mới không kích động đứng lên.
Nước mắt hai tiểu cung nữ Yên Chi và Thủy Phấn không ngừng rơi, điều này có thể nói lên chỗ cao siêu trong cầm kỹ của Hoa Trứ Vũ, có sức cuốn hút rất mạnh.
Một khúc kết thúc, mãi sau Hoàng Phủ Vô Song mới khôi phục tinh thần, hỏi: “Tiểu Bảo Nhi, sao ngươi lại biết đàn khúc này?”
Hoa Trứ Vũ mỉm cười nói: “Trên đường nô tài đi vào Nam ra Bắc, nghe những khất cái xin cơm trên đường tấu. Nghe nói, bọn họ từng ra chiến trường, vì bị tàn phế nên mới phải hành nghề khất cái, xin ăn.”
“Tiểu Bảo Nhi, đổi khúc khác đi, khúc này của ngươi đã lôi hết ruột gan của ta ra rồi, mau trả lại cho ta!” Hoàng Phủ Vô Song không ngừng vỗ ngực thảm thiết nói.
Hoa Trứ Vũ khẽ cười, rồi bắt đầu đàn một khúc khác, cũng chính là khúc từng đàn ở Túy Tiên phường — cảnh xuân tươi đẹp.
Còn chưa tấu hết bài, liền cảm giác được có người đi vòng qua cổng Nguyệt hoa viên tới đây. Chỉ một lát sau, đã nghe thấy giọng Thường công công lanh lảnh hô vang: “Hoàng Thượng giá lâm!
Hoàng Phủ Vô Song vừa nghe thấy, cuống quít chạy xuống giường, do không tìm thấy guốc gỗ đâu, đành dùng chân trần quỳ trên mặt đất .
Hoa Trứ Vũ vội vàng dừng tay, cùng mấy thái giám, cung nữ khác quỳ xuống nền đá lạnh lẽo.
Viêm Đế đại giá Đông cung, đây là chuyện từ khi Hoa Trứ Vũ tiến cung chưa từng thấy qua. Cũng không biết vì sao ông ta lại tới vào lúc này, nhưng Hoa Trứ Vũ có thể cảm nhận được sự tức giận mãnh liệt tản mát từ dáng người uy nghiêm đứng trước mặt.
“Ai là Nguyên Bảo, mau tới kiến giá!” Giọng Thường công công lanh lảnh xuyên qua bầu không khí mùa hè oi bức, khiến người khác nghe được phát run vì lạnh.
Hoa Trứ Vũ cuống quít chạy tới, cao giọng đáp: “Nô tài chính là Nguyên Bảo!” Ánh mắt Viêm Đế sắc bén nhìn vào cây đàn ngọc Lục Khởi, lại nhìn đôi chân trần của Hoàng Phủ Vô Song, lạnh lùng hỏi: “Khúc vừa rồi là ngươi đàn sao?”
“Vâng!” Hoa Trứ Vũ đáp lời, giọng nói vô cùng êm tai.
Viêm Đế hơi nheo mắt lại, cũng không bảo Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu lên, chỉ lạnh lùng ra lệnh: “Đem tên yêu nghiệt mê hoặc chủ nhân này ra ngoài đánh chết!”
Trong lòng Hoa Trứ Vũ rơi lộp bộp, hóa ra lý do ông ta tới đây, là vì nàng sao.
Đánh chết?
Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu nhìn lên, nhìn xem ai dám đánh chết nàng?!
“Không biết nô tài đã phạm vào tội gì, mong bệ hạ chỉ rõ!” Hoa Trứ Vũ điềm nhiên hỏi.
“Đúng vậy, phụ hoàng, Nguyên Bảo đã phạm tội gì?” Hoàng Phủ Vô Song cũng bị dọa không nhẹ, cuống quít ngẩng đầu lên hỏi.
Phạm vào tội gì, chỉ thấy Viêm Đế tức giận không nói nên lời.
Hôm nay vừa mới lâm triều, đã có vài đại thần liên tiếp đang tấu, nói Thái Tử điện hạ sủng hạnh một tên tiểu thái giám.
Vào đầu mùa hạ từng lén lút mang theo tiểu thái giám đi Thanh hồ du ngoạn. Lúc đi Giang Bắc phát chẩn thiên tai, cũng cho tiểu rất giám kia đi theo. Trong yến tiệc ở phủ Khang vương, tiểu thái giám kia còn thay Thái Tử điện hạ nhận tửu lệnh, biểu diễn một màn múa kiếm.
Theo lời mấy tên đại thần này, khúc kiếm vũ kia vô cùng dịu dàng uyển chuyển, ngay cả thiên kim của Ôn Thái Phó cũng tự nhận không bằng. Huống chi, tiểu thái giám kia còn có vẻ bề ngoài xinh đẹp hơn cả nữ nhân, đầy vẻ mị hoặc, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ e Thái Tử điện hạ sẽ sa vào con đường đoạn tụ, sao có thể đảm nhận trọng trách cai quản thiên hạ.