[Dịch]Phượng Ẩn Thiên Hạ- Sưu tầm
Hoa Trứ Vũ và Cơ Phượng Ly cũng coi như từng đấu với nhau vài hiệp, hơn nữa, vì để đối phó với hắn, nàng còn phái người đi điều tra. Nếu là người bình thường, nàng đã sớm tìm ra nhược điểm của hắn. Nhưng riêng Cơ Phượng Ly, nàng không hề tìm thấy dù chỉ là một nhược điểm nào.
Gia thế của hắn vô cùng đơn giản, phụ thân là giáo viên trường tư thục, mẫu thân là một người phụ nữ làm nghề nông, đến nay đều đã qua đời. Lúc Cơ Phượng Ly thi đỗ trạng nguyên, đã có không ít quan viên mang tiền bạc, tửu sắc dụ dỗ hắn mà hắn không hề lay động. Mãi đến khi trở thành Tả tướng, hắn vẫn lối sống thanh liêm như cũ, ở trong phủ hắn, đến cả một cơ thiếp cũng không có.
Đối với một vị Tả tướng không có bất kỳ sở thích, tham vọng gì đã làm cho tất cả các quan có một cảm giác sợ hãi sâu sắc.
Nhưng tối nay, Cơ Phượng Ly lại ở trong phòng một cô nương thanh lâu bày ra đủ loại tư thế xấu xa, còn nhìn nàng bằng ánh mắt đó. Nếu nói đây là nhược điểm của hắn, có thể người khác sẽ tin tưởng, nhưng Hoa Trứ Vũ vẫn còn nhớ, khi Cơ Phượng Ly nói tới hai chữ đoạn tụ, trong mắt hắn lộ rõ sự chán ghét không thể che giấu. Vậy nên hắn không thể là một tên đoạn tụ, càng không thể thích nàng.
Theo lý thuyết, tranh đấu với nhau nhiều lần như vậy, còn từng sai người đi điều tra qua, nhưng Hoa Trứ Vũ vẫn không thể hiểu nổi con người này. Đối diện với một kẻ địch thâm sâu khó lường, Hoa Trứ Vũ cảm thấy mình rất bị động. Nhưng tác phong từ trước tới nay của nàng, chính là không bao giờ để người khác dắt mũi.
Nàng lạnh lùng cười nói: “Tả tướng thật biết nói đùa. Sao Tả tướng có thể thích nô tài được. Mà kể cả Tả tướng thích nô tài, sao lại cùng Ngọc Uyên cô nương chơi trò nam nữ đó trước mặt nô tài!”
Cơ Phượng Ly không hề tức giận, ngược lại còn cười rất vui vẻ, vừa đưa tay chỉ vào Hoa Trứ Vũ vừa nói với Ngọc Uyên: “Hắn đang tức giận!” Trong giọng nói có sự yêu chiều khó tả.
Hoa Trứ Vũ nổi da gà, cảm giác không rét mà run.
“Nếu A Uyên không có chuyện gì, vậy bản tướng cáo từ!” Cơ Phượng Ly tao nhã đứng dậy, mỉm cười nói.
“Tướng gia, Ngọc Uyên có chuyện muốn nói với Tướng gia, đêm qua……” Ngọc Uyên đi về phía trước, nhón chân ôm lấy cổ Cơ Phượng Ly, thì thầm nói vào tai hắn mấy câu, Hoa Trứ Vũ đứng khá xa, chỉ mơ hồ nghe thấy Nhiếp tướng, hạ nhân….. có thể là hạ nhân trong phủ Nhiếp Viễn Kiều tới Thanh lâu tầm hoan, đã bị Ngọc Uyên moi ra được một vài tin tức.
Cơ Phượng Ly im lặng lắng nghe, đôi mắt hắn hơi nheo lại, trong căn phòng u ám tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Ngọc Uyên nói xong, ai oán nhìn Cơ Phượng Ly, buồn bã nói: “Nếu Tướng gia không cho A Uyên một khắc ôn nhu, vậy để A Uyên hôn ngài một cái được không?”
Cơ Phượng Ly hơi nghiêng đầu, nụ hôn của Ngọc Uyên liền chạm vào khóe môi hắn. Cơ Phượng Ly đưa tay nhéo má Ngọc Uyên cười: “A Uyên, để ngươi chịu khổ rồi, khi nào ngươi không muốn làm nghề này nữa, bản tướng sẽ giúp người tìm một phu quân tốt. Bây giờ bản tướng phải đi rồi.”
Ba người đi ra ngoài theo cửa sau, bước lên xe ngựa. Bên trong xe ngựa có hai chiếc giường, Hoa Trứ Vũ và Cơ Phượng Ly chia nhau mỗi người một chiếc, còn Đồng Thủ thì ngồi phía trước đánh xe.
Lúc này, Cơ Phượng Ly không còn dáng vẻ phong lưu như khi ở trong Thanh lâu nữa mà dường như có phần mỏi mệt. Hoa Trứ Vũ cảm thấy nghi hoặc, rõ ràng Cơ Phượng Ly chưa hề làm gì, sao trông hắn lại mệt mỏi như vậy.
Đồng Thủ nâng màn xe nhìn vào trong, trầm giọng hỏi: “Tướng gia, Ngọc Uyên này?” Vừa nói tới đây, hắn liền ngập ngừng đưa mắt nhìn Hoa Trứ Vũ.
Cơ Phượng Ly tựa vào giường đưa tay khẽ bóp trán, rồi mỉm cười nhìn Hoa Trứ Vũ, nói: “Có chuyện gì cứ nói, không cần đề phòng Bảo nhi!”
Hoa Trứ Vũ nhíu máy, cách xưng hô của Cơ Phượng Ly quá thân thiết, giống như nàng chính là nam sủng của hắn!
“Lá gan của Ngọc Uyên càng lúc càng lớn, không thể giữ cô ta lại!” Đồng Thủ thấp giọng nói.
“Không cần. Chúng ta còn cần cô ta truyền tin ra ngoài, hơn nữa, việc này cũng không đáng để chúng ta ra tay!” Cơ Phượng Ly nhàn nhạt nói.
Hoa Trứ Vũ trầm mặc, thì ra Ngọc Uyên này bề ngoài là làm việc cho Cơ Phượng Ly, nhưng trên thực tế cũng là tay trong của người khác.
Nàng nghĩ việc mà Cơ Phượng Ly muốn Ngọc Uyên truyền ra ngoài là chuyện liên quan tới nàng. Nàng cất tiếng hỏi hắn: “Cơ Phượng Ly, rốt cuộc, ngươi muốn làm gì?”
Cơ Phượng Ly không trả lời câu hỏi của Hoa Trứ Vũ mà chỉ nhếch môi cười: “Bản tướng mệt quá, phải đi ngủ một giấc, có chuyện gì để lát nữa nói sau.” Nói xong, hắn chống cao tay nằm xuống giường, đôi mắt nhắm nghiền lại tựa như đang ngủ rất say, vài sợi tóc rơi xuống trán che khuất khuôn mặt tuấn mĩ.
Hoa Trứ Vũ phát hiện sắc mặt Cơ Phượng Ly tái nhợt đi nhiều, trong lòng không ngừng suy nghĩ. Không phải vừa rồi còn phong lưu tự tại lắm sao, vậy mà trong chớp mắt đã mệt tới mức này.
Trong lòng Hoa Trứ Vũ ngổn ngang trăm bề, lâm vào trầm tư suy nghĩ. Còn Cơ Phượng Ly cũng ngủ thẳng một mạch, mãi đến khi trở về Tướng phủ mới tỉnh lại.
“Tướng gia, ngài ngủ ngon giấc không? Mới vừa rồi sao lại mệt như vậy?” Hoa Trứ Vũ cười nhạt. Nàng muốn bức Cơ Phượng Ly nói ra nguyên nhân, nàng rất hiếu kỳ đối với chuyện này.
Cơ Phượng Ly nhìn Hoa Trứ Vũ, uể oải nói: “Bảo nhi biết quan tâm tới bản tướng như vậy từ khi nào. Không phải Bảo nhi cảm thấy hứng thú với bản tướng, muốn làm nam sủng của bản tướng chứ?”
Hoa Trứ Vũ ngây người, nhưng chỉ giây lát sau đã lộ đôi má lúm đồng tiền tươi cười như hoa nói: “Tướng gia, ngài đã nói thích ta trước mặt người khác, vậy mà bây giờ định phủ nhận tất cả sao? Tướng gia thích ta, chuyện này khiến ta vừa mừng lại vừa lo.”
Không phải muốn diễn trò sao, vậy thì diễn đi, để xem ai có thể diễn được đến phút cuối. Dù gì nàng cũng biết, Cơ Phượng Ly không bao giờ thích đàn ông.
“Bản tướng đâu có phủ nhận! Bản tướng còn đang sợ Bảo nhi không thích bản tướng! Thế này thật tốt quá.” Cơ Phượng Ly nhẹ nhàng nói, trong giọng nói kia đầy vẻ nhu hòa khó tả. Chỉ là đôi mắt hắn, sâu trong đôi mắt kia có một tia mỉa mai.
Hắn chắp tay bước xuống xe ngựa, Hoa Trứ Vũ cũng nhanh chóng theo sát phía sau.
Sắc trời bắt đầu tối dần, Cơ Phượng Ly đang tựa người ngồi trên một chiếc ghế trúc dưới gốc cây quế Phượng Viên thưởng trà. Trên chiếc bàn trước mặt đang bày ra mấy món ăn nhẹ.
Lam Băng vội vàng đi vào trong vườn, ngồi đối diện với Cơ Phượng Ly cẩn trọng hỏi: “Tướng gia, chuyện Đồng Thủ nói là thật sao?”
“Đồng Thủ đã nói gì?” Cơ Phượng Ly buông chén trà xuống, chậm rãi hỏi.
Vẻ mặt Lam Băng không ngừng biến đổi, rất lâu sau mới nghiêm túc nói: “Hắn bảo Tướng gia thích tên Nguyên Bảo kia”
Cơ Phượng Ly nhướn mày, thản nhiên hỏi: “Ngươi nghĩ thế nào?”
Lam Băng trầm ngâm thật lâu, một lát sau mới nói: “Thuộc hạ không biết, nhưng đến cả Ôn tiểu thư và Tam công chúa Tướng gia còn không thích, thuộc hạ cũng rất nghi ngờ Tướng gia bị đoạn tụ!”
Cơ Phượng Ly đang đặt chén trà xuống, nghe thấy vậy động tác liền chậm lại, nheo mắt nói: “Yên tâm, bản tướng là người bình thường!”
“Thuộc hạ còn nghe Đồng Thủ nói, Ngọc Uyên ở Túy Hương lâu hôm nay dám dùng mị thuật với Tướng gia? Nếu Tướng gia là người bình thường, sao lại không bị cô ta mê hoặc?” Lam Băng cảm thấy khó hiểu hỏi.
Cơ Phượng Ly lạnh lẽo nhìn hắn “Chỉ là mị thuật thôi, thứ đó vẫn chưa đủ làm khó ta. Chỉ cần vận nội lực ngưng thở một thời gian có thể chống được mị thuật.”
Lam Băng chậc lười, cười dài: “Vậy chắc tốn không ít nội lực? Hơn nữa, như thế sẽ bị Ngọc Uyên phát hiện ra Tướng gia có võ công?”
Cơ Phượng Ly nhàn nhạt nói: “Mị thuật đó không có tác dụng với người đoạn tụ và phụ nữ.”
“Thì ra là thế!” Lam Băng bừng tỉnh, “Thuộc hạ biết là Tướng gia cố tình làm vậy. Nhưng Tướng gia à, ngài làm cho ta sợ quá, nếu ngài bị đoạn tụ thật, ngày nào Lam Băng đi theo Tướng gia cũng phải lo lắng đề phòng không giữ được trinh tiết.” Hắn vừa dứt lời, có một cỗ kình phong tập kích tới miệng của hắn làm hắn vội vàng câm miệng. May mắn hắn đã dùng răng chặn được vật kia lại, thì ra chỉ là một hạt lạc.
Lam Băng vội vàng nuốt hạt lạc xuống, nói: “Tướng gia, ngài định để cho Nguyên Bảo kia phá hỏng thanh danh của mình sao?
“Bản tướng mong còn không được, nếu không, hôm nay ta đã không dẫn hắn tới Thanh lâu.” Cơ Phượng Ly tựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Lời đồn lan truyền còn nhanh hơn ý nghĩ. Chưa đầy một ngày, toàn bộ Đế đô đã rộ lên tin tức Tả tướng đại nhân sủng hạnh Hoa Trứ Vũ. Đây là lần thứ hai Hoa Trứ Vũ trở thành người nổi danh Nam Triều, là chủ đề đứng đầu trong các câu chuyện phiếm trà dư tửu hậu.
Tháng sáu, đê sông Tùng Giang bị vỡ, Tả tướng Cơ Phượng Ly chịu trách nhiệm tới đó trị thủy, trên đường đi còn không quên mang theo Hoa Trứ Vũ, càng xác minh tin đồn là có thật.
Hoa Trứ Vũ cũng không hiểu vì sao Cơ Phượng Ly lại muốn dẫn nàng tới đó, nàng càng không hiểu, bây giờ Cơ Phượng Ly đã nắm toàn bộ quyền lực, những loại chuyện trị thủy này hắn hoàn toàn có thể giao cho các quan viên làm, tội gì phải tự mình tới đây.
Sau khi tới Tuyên Châu, Hoa Trứ Vũ mới cảm thấy giật mình, không ngờ cơn bão lũ kia quá mạnh đã làm sập hơn một nửa đê sông Tùng Giang, nếu trị thủy chậm trễ, ba thị trấn quanh đó sẽ bị nước lũ nhấn chìm. Trên đường đi, bọn họ đã nhận được tin thám báo nói lũ lụt ở vùng Tuyên Châu nghiêm trọng nhất, do đó, Cơ Phượng Ly đã thay đổi lộ trình, đem tất cả mọi người tới Tuyên Châu.
Đến giữa trưa hôm sau bọn họ mới tới được Tuyên Châu, xe ngựa đỗ trên một con đường núi cao, Cơ Phượng Ly và đám người khoác áo choàng đen bước xuống xe đi ra ngoài.
Mưa bão ở thành Tuyên Châu liên miên không ngớt, thỉnh thoảng lại có những tia chớp nặng nề xé rách tầng mây, chiếu sáng bầu trời âm u, tiếp theo đó là một tiếng sấm chấn động khiến người ta sợ hãi.
Hắn đứng trên sườn núi dốc đưa mắt nhìn về phía trước, một nửa gương mặt chìm trong màn mưa âm u, chỉ có đôi mắt kia, một đôi mắt đen nhánh đang tỏa ra những tia sắc bén.
Thần sắc như vậy, Hoa Trứ Vũ chưa bao giờ nhìn thấy trên gương mặt một người tao nhã, ôn nhu như Cơ Phượng Ly.