[Dịch]Quân Hôn- Sưu tầm
"Thật ra em có suy nghĩ gì?" Híp lại đôi mắt, người đàn ông xoay người nhìn cô gái nhỏ trong lòng ngực
Nhìn cô vẻ mặt chờ mong, Đàm Dật Trạch tay dừng ở bên eo cô lại ra tăng lực đạo: "Không phải là em thật sự nghĩ muốn cùng dì Thư đi tham gia triển lãm gì đó chứ?"
Thấy Cố Niệm Hề vẻ mặt chờ mong không đáp lại. Thông minh như Đàm Dật Trạch, làm sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của cô
Lập tức hai mắt của hắn như có tầng băng bịt kín
Tính cả thân mình của hắn cũng muốn trở nên lạnh lẽo
"Lão công, em gần đây chưa đi dạo phố..." Tính đến thời điểm hiện tại, khi đến thành phố này Cố Niệm Hề cũng chưa một lần đi dạo phố. Nói đến chỉ là đi mua mấy cái áo cùng thức ăn mà thôi
"Vậy cũng không được. Cùng ai đi đều được, nhưng không cho phép đi cùng dì Thư!" Lời nói của hắn chắc như đinh đóng cột, nghiễm nhiên trở thành mệnh lệnh
Nói lời này môi khẽ nhếch mày hơi nhíu
Tất cả đều chứng minh, nếu cô đi hắn sẽ tức giận chuyện này
Cô từ trước đến nay chỉ quen thuộc sự dịu dàng của hắn, chưa bao giờ thích hắn lạnh lùng
Điều này làm cho Cố Niệm Hề có chút thương tâm
"Nhưng ngoại trừ dì Thư thật sự không tìm ra được người nào có thể cùng em đi dạo phố. Anh cũng biết, ở thành phố này ngoại trừ Du Du em chỉ biết Hoắc Tư Vũ cùng dì Thư. Du Du gần đây rất bận, căn bản là không có thời gian cùng em đi dạo phố. Mà Hoắc Tư Vũ anh cũng biết là căn bản em sẽ không có khả năng cùng cô ta sóng vai, anh nói trừ bỏ dì Thư ra em có thể tìm ai!" Cố Niệm Hề nói điều này, chóp mũi không hiểu sao lại chua xót
Nhưng không phải là mình bị vây trong hoàn cảnh lạ lẫm. Mà là bởi vì giọng điệu của Đàm Dật Trạch có chút lãnh...
"Anh không quan tâm!" Nói xong, Đàm Dật Trạch cũng nhận ra rằng mình có một chút bá đạo
Mà trong tiềm thức, hiện tại Cố Niệm Hề chính là vợ mình, cũng là người kiếp này cả đời bên cạnh hắn. Thư Lạc Tâm cho dù có năng lực, cũng không thể dựa vào chuyện đưa Cố Niệm Hề đến siêu thị, mua vài thứ này nọ, mà có thể thu được tâm vật nhỏ của hắn! Càng không có thể, làm cho cô đồng ý gả cho Đàm Dật Nam
Nhưng vừa nghĩ tới bọn họ luôn rình mò vật nhỏ của hắn, trong lòng Đàm Dật Trạch đúng là nhịn không nổi
"Chẳng lẽ, anh muốn em một người không quen biết nơi này một mình đi dạo phố sao? Vẫn là nói anh không muốn em đi dạo phố?" Nói xong lời này, Cố Niệm Hề dường như nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn sang bên cạnh Đàm Dật Trạch. Cặp mắt to, tràn đầy chờ mong: "Lão công, anh cùng em đi dạo phố được không?"
"Em cho rằng anh có nhiều thời gian như vậy sao?" Hắn nhìn chằm chằm cô, dường như không hài lòng với quyết định này
Thật ra, Đàm Dật Trạch không thích cửa hàng lớn đa dạng về hàng hóa dịch vụ gì đó. Nếu không phải cần thiết, hắn sẽ không đi đến
"Thật không có sao? Lão công anh không thương em sao?" Nói lời này, hai tay Cố Niệm Hề đã vòng trên cổ của hắn, đem đầu nhỏ cọ cọ trong lòng ngực hắn
Cô biết, Đàm Dật Trạch rất thích động tác nhỏ này. Bằng không tại sao mỗi lần cô như vậy, hắn lại có cảm giác như đang mềm lòng? Giống như bây giờ!
"Lão công... Được không?" Nhưng người đàn ông dường như đã quyết định, mặc kệ cô nói như thế nào, làm như thế nào, hắn cũng sẽ không đáp ứng cô
Nhưng nhìn bộ dạng này của hắn, Cố Niệm Hề biết tuy rằng hắn không nói, nhưng hắn cũng không hy vọng cô đi cùng Thư Lạc Tâm
Vì thế, nhìn hắn nhíu mày, khóe môi Cố Niệm Hề chợt lóe lên tia giả dối. Đương nhiên, Cố Niệm Hề cũng vô cùng thông minh, vì không muốn để cho Đàm Dật Trạch phát hiện ra, cô đem tia quái dị này dấu xuống đáy mắt
Sau một lát, đẩy Đàm Dật Trạch ra
Một tay đẩy không ra, liền dùng hai tay. Trong chốc lát người đàn ông này cũng buông lỏng
Rồi sau đó, cô liền mang theo rau xanh mình vừa mới mua về, đi đến hướng phòng bếp, đương nhiên lúc đi còn không quên phóng hỏa: "Nếu như Lão công không thể giúp em đi ra ngoài dạo phố, kia em phải cùng đi với dì Thư!"
Nói xong lời này, Cố Niệm Hề dừng một bước cũng đều không có. Trực tiếp tiến vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm. Nhưng tay còn chưa kịp bỏ rau xanh vào chậu, canh tay đã bị Đàm Dật Trạch kéo lại
"Không cho phép đi! Có nghe hay không, anh không cho phép em đi cùng dì Thư" Giờ phút này Đàm Dật Trạch đã không còn ý cười. Hắn nhìn chằm chằm Cố Niệm Hề, làm cho cô cảm giác xa lạ. Nhìn kỹ mới phát hiện thì ra ánh mắt hắn có chứa tia lạnh lẽo. Làm cho người ta nhìn vào mắt hắn không thể không tuân theo
Chạm đến ánh mắt sắc bén của hắn, Cố Niệm Hề trong nháy mắt muốn lùi bước. Không thể không thừa nhận, người đàn ông này trên người có hơi thở quân vương trời sinh, thực dễ dàng làm cho người ta khuất phục. Càng không cần phải nói hắn giờ phút này oai nghiêm làm cho người ta không thể cãi lời
Nhưng vừa nghĩ tới gần đây, người đàn ông này thường sử dụng cưỡng chế đối với cô, Cố Niệm Hề liền kiên trì đáp lại: "Anh không cho phép? Em lại cố tình muốn đi!"
"Đây là quân lệnh, em dám không nghe theo?" Đôi mắt tràn ngập lửa giận. Tiếng nói rít gào trong không gian làm cho người ta cảm thấy nặng nề. Càng làm cho người ta cảm giác, lục phủ ngũ tạng đều bị giọng nói của hắn làm cho phát run
Cho tới bây giờ chưa có người nào dám chống đối Đàm Dật Trạch hắn. Hắn từ trước đến nay là người trong trẻo nhưng lạnh lùng, đuôi lông mày mọi lúc sẽ duy trì ý cười, nhưng mọi người đều nhìn ra được, người đàn ông này tính tình không tốt như vẻ bề ngoài. Còn nữa, hắn có thân phận địa vị cao, cũng không có người nào ngu ngốc dám chọc giận hắn
Nhưng Cố Niệm Hề làm được! Hơn nữa, cô còn có thể làm tốt đến như vậy!
Nhìn người đàn ông hướng tới chính mình làm bộ dạng rít gào, trên cổ có gân xanh, cảm giác tay của hắn đặt trên eo mình lại ra tăng sức lực. Cố Niệm Hề biết, hắn nổi giận, rốt cục nổi giận
Làm cho Cố Niệm Hề cảm giác chóp mũi mình chua xót không ngừng
Cô nhìn chằm chằm hắn, giống như không muốn bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào trên mặt hắn vậy
"Có nghe không? Anh nói, không cho phép em đi cùng dì Thư!" Cho dù biết rõ, chỉ đơn giản là một lần đi dạo phố, sẽ không có khả năng thay đổi mối quan hệ hiện tại của Cố Niệm Hề cùng với hắn. Nhưng hắn, chính là bá đạo nghĩ không muốn cho cô đi
Vật nhỏ của hắn, chỉ có thể là của một mình Đàm Dật Trạch hắn
Những người khác cho dù là rình mò, cho dù là nghĩ đến cũng không được!
Bởi vì, nếu như vậy hắn sẽ nổi điên, sẽ làm cho hắn không khống chế được cảm xúc hướng cô rít gào, hướng cô giận dữ, giống như hiện tại!
"Quân lệnh? Đàm Dật Trạch, em không phải là quân nhân, anh cho rằng dựa vào cái gì em phải nghe lời anh?" Rõ ràng từ đầu chỉ là muốn vui đùa
Nhưng người đàn ông này lại tức giận với cô, Cố Niệm Hề phát hiện xung đột, đột nhiên không thể dừng lại
Mà giọng điệu của cô, cũng trở nên lạnh lùng cứng rắn
Nhưng ngực lại có chút đau
Đau như vậy, cũng không giống như cảm giác cô phát hiện Hoắc Tư Vũ cùng Đàm Dật Nam trên giường. Bây giờ mới biết cái gọi là thống khổ của nội tâm đau nhói, cũng vì người đàn ông trước mặt này
Nước mắt muốn rơi xuống, nhưng cô vẫn cố chấp không cho nó chảy ra
"Anh là lão công của em! Em nói, anh có quyền lợi này hay không?" Chu Tử Mặc từng nói qua, đối với phụ nữ không thể quá cưng chiều. Cưng chiều quá... sẽ khiến người đó đè đầu cưỡi cổ mình
Vừa mới bắt đầu, Đàm Dật Trạch còn chưa hiểu lời này cho lắm
Nhưng hiện tại hắn dường như đã hiểu
Vật nhỏ của hắn chính là bị hắn quá cưng chiều! Cho nên, hiện tại cô mới dám vị phạm mệnh lệnh của hắn! Càng dám hướng Đàm Dật Trạch hắn hô to gọi nhỏ
"Đúng vậy, anh là lão công của em, điểm này không thể phủ nhận! Nhưng Đàm Dật Trạch em là gả cho anh không phải bán cho anh. Em cũng có quyền quyết định quyền lợi của mình" Đàm Dật Trạch trước mặt so với tưởng tượng còn lạnh lùng hơn vài phần
Giờ phút này hắn một tay nhanh chóng túm lấy cánh tay của cô, giống như là muốn bóp nát.
Tầm mắt của hắn từ trên cao nhìn xuống, giống như khinh thường cùng cô khắc khẩu
Môi mỏng khẽ nhếch, so với lưỡi dao sắc bén, càng làm cho lòng người trở lên lạnh lẽo
Một giây kia, ngụy trang cùng kiên cường của cô ngay lập tức bị phá hủy. Hốc mắt liên tục chảy ra nước mắt trong suốt
Thấy cô khóc Đàm Dật Trạch trở lên luống cuống
Trước kia, hắn tức giận cần phải một thời gian rất dài mới hồi phục tâm tình
Nhưng khi nhìn thấy vật nhỏ khóc, tâm tình của hắn lại trở nên mềm nhũn, đau đớn giống như là tim bị người ta hung hăng bóp chặt
Hắn cảm giác, thân mình cũng theo nước mắt vật nhỏ bắt đầu tan ra, bắt đầu hỏng mất, bắt đầu trở nên không chịu nổi một kích...
Nhìn bộ dạng cô khóc nức nở, Đàm Dật Trạch bất đắc dĩ khẽ động môi của mình. Có lẽ trên thế giới này, vật nhỏ đối với hắn rất đặc biệt. Không cần vũ khí gì, chỉ cần một giọt nước mắt, liền có thể đủ làm cho Đàm Dật Trạch giơ tay đầu hàng
Khi hắn chuẩn bị đem cô ôm vào lòng ngực, lại thấy tay của cô đang cầm rau xanh rơi xuống trên mặt đất. Phát ra tiếng trầm đục, làm cho không gian trở lên càng nặng nề. Rồi sau đó, cô xoay người hướng phía phòng ngủ chạy tới
Cô thành công chạy vào phòng ngủ, đem cửa khóa lại
Mà nói Đàm Dật Trạch khoảng không lặng lẽ, có chút luống cuống...
Đêm này, Đàm Dật Trạch một mình ngủ ở trong phòng khách
Thật ra hắn nhiều lần cũng muốn trực tiếp xông vào phòng ngủ cùng Cố Niệm Hề, Nhưng bước đi đến gần lại dừng lại do dự không biết làm thế nào, liền quay trở về
Đêm nay hai người bọn họ không ăn tối
Cố Niệm Hề cũng nghiêm chỉnh trong phòng ngủ không đi ra
Đêm nay, gió không còn thổi mạnh, nhưng Cố Niệm Hề lại cảm giác được, độ ấm này so với mùa đông còn lạnh hơn
Cho dùng giờ phút này toàn thân đã được bao bọc bởi chăn bông, cho dù cô đem hệ thống sưởi vặn đến mức cao nhất, vẫn không thể chống đỡ được khí lạnh
Có lẽ, cô không phải thật sự lạnh ở bên ngoài
Mà là tâm lạnh...
____
Cùng lúc đó, ở một quán bar nào đó trong ngõ ngách của thành phố
Gần đây nhiệt độ đã tăng lên. Cho nên , đối với người đến từ phương bắc mà nói là một tin tức vô cùng tốt. Bây giờ đã là mười một giờ đêm, Tô Du Du ngồi trong quán bar, không có ý định trở về
Thật ra, bình thường giờ này Tô Du Du đã sớm về nhà
Nhưng hôm nay cô lại không như vậy
Mấy ngày liên tiếp thời tiết rét lạnh, làm cho Tô Du Du là một cô gái đến từ phương bắc mấy ngày không dám ra khỏi cửa. Hơn nữa bởi vì chuyện xin lỗi Cố Niệm Hề, cho nên Tô Du Du không có tâm tình ra ngoài uống rượu vui đùa. Hiện giờ, cuối cùng đã đem chuyện xấu của mình thẳng thắn thừa nhận với Cố Niệm Hề, cũng nhận được sự tha thứ, cho nên Tô Du Du thật sự cảm thấy thoải mái
Để ăn mừng Cố Niệm Hề đã tha thứ cho chính mình, cho nên Tô Du Du tính toán thế nào cũng phải đợi Lục Tử Thông, cùng hắn gặp mặt, vì mình mà vui mừng
Lục Tử Thông bình thường sẽ đến quán bar nghe một chút nhạc, uống một chút rượu
Chẳng qua, giờ phút này trong lòng tràn đầy vui mừng, chờ đợi Lục Tử Thông xuất hiện. Tô Du Du không biết tất cả tươi cười của cô, chờ mong của cô đều lọt vào con ngươi sắc bén của người đàn ông cách đó không xa
"Lăng nhị gia, có cần tôi đi gọi Tô bé nhỏ đến đây ngồi một chút không?" Hiểu được ánh mắt kia của hắn Tiểu Lục Tử cảm nhận được Lăng nhị gia đối với Tô Du Du là vô cùng có hứng thú
Từ lúc hắn nhìn thấy Tô Du Du ở quán bar, liên tiếp vài ngày đều đến nơi này. Tuy rằng mọi người đều biết quán bar này chính là của Lăng nhị gia, nhưng hắn quanh năm suốt tháng cũng chỉ xuất hiện ở đây có vài lần. Đối với hắn mà nói, Lăng nhị gia tiền tài đều có, cho dù nới đây có bị lỗ vốn vài đồng tiền nhỏ đối với hắn không có gì đáng ngại
Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, Lăng Thần lại thường xuyên xuất hiện ở nơi này. Có lẽ người khác sẽ cảm thấy rằng Lăng nhị gia bắt đầu coi trọng hiệu quả và lợi ích của quán bar này. Nhưng Tiểu Lục lại biết, thật ra vị Lăng nhị gia này đến đây chỉ vì một người là Tô Du Du
Bằng không, hắn tại sao mỗi buổi tối đúng giờ đều ngồi ở vị trí này, quan sát chỗ ngồi của Tô Du Du?
Đợi vài ngày, Tô Du Du vẫn đều không xuất hiện, Tiểu Lục Tử có thể thấy được vị Lăng nhị gia này tươi cười ngày càng ít
Nhưng may mắn chính là, hôm nay Tô Du Du rốt cuộc cũng xuất hiện
Mà Tiểu Lục Tử lại thấy từ khi Tô Du Du xuất hiện, tầm mắt của Lăng nhị gia luôn không rời khỏi cô ta!
Thậm chí, ngay cả khóe môi ngàn năm băng khiết của hắn, cũng vì Tô Du Du mà tạm thời xuất hiện nụ cười
Lăng nhị gia đang suy nghĩ, Tiểu Lục Tử đã mở miệng
"Cậu xác định, có thể mời cô ấy qua bên này sao?" Vị Lăng nhị gia này hôm nay không có như thường ngày quát lớn với hắn, đối với điểm này Tiểu Lục Tử lại cảm thấy vô cùng vui mừng
"Nay... Tôi có thể xác định!" Nói xong, Tiểu Lục Tử lại bồi thêm một câu: "Nhưng tôi tin tưởng, bằng thanh danh của Lăng nhị gia, không cô gái nào có thể từ chối! Tô bé nhỏ này đương nhiên cũng không phải người ngoại lện!"
Sở dĩ mỗi lần có Lăng nhị gia, biểu hiện của Tiểu Lục Tử sẽ thật cẩn thận, ngày thường là một bộ mặt du côn lưu manh cũng không còn, vì hắn biết vị Lăng nhị gia này tính tình không tốt như vẻ bề ngoài
Người đàn ông như vậy, cho dù có không làm gì chỉ ngồi trong góc nào đó của quán bar, cũng làm cho người ta cảm thấy một cỗ quý khí tăng trào
Tư thế như vậy, chính là giống như mọi người nói, ở lâu trên cao sẽ có hơi thở vương giả
"Cậu cảm thấy như thế sao, nhưng tôi lại cảm thấy Tô bé nhỏ kia không dễ đối phó như vậy!" Hắn nói xong câu này khóe miệng còn có độ cung, tầm mắt lần thứ hai dừng trên người Tô Du Du. Nhìn Tô Du Du chờ mong, hắn giống như là người ngoài cuộc, bất động thanh sắc
Từ lúc nhìn thấy Tô Du Du, Lăng Thần đã có thể tóm tắt được, cô gái này vừa nhiệt tình vừa lạnh lùng, hai loại này cực kỳ mâu thuẫn
Khi thì đường hoàng, khi thì như thuận im lặng, làm cho cô gái này không tự giác hấp dẫn cái nhìn của hắn
Thậm chí cũng làm cho hắn muốn bắt đầu trêu đùa cô!
Lần trước say rượu lái xe, đó là phần lễ vật thứ nhất Lăng Thần tặng cho cô
"Như vậy đi, cậu đem chén rượu này của tôi sang đó, nhìn xem cô ấy có nhận không!" Nhìn cô gái cách đó không xa, ánh mắt của hắn giống như một cái đầm lầy, đang chờ thời cơ nuốt hết mọi thứ vào bên trong
"Được, tôi liền làm ngay!" Nói xong, Tiểu Lục Tử tiếp nhận chén rượu trên tay của hắn. Nhìn ly thủy tinh có đế dài vừa mới được tiếp xúc với môi của Lăng Thần, Tiểu Lục Tử trong lòng âm thầm thở dài: Gián tiếp hôn môi, như vậy Lăng nhị gia cũng nghĩ ra!
Nhưng mà vị nhị gia này, bình thường sẽ không làm theo cách tầm thường
Giống như lần trước, Tiểu Lục Tử hắn có đề nghị giúp đỡ, trực tiếp đưa Tô bé nhỏ khiêng lên giường của Lăng nhị gia, không phải là xong việc sao? Như Lăng nhị gia này lại biến thái, cự nhiên đi báo cáo với cảnh sát giao thông, nói Tô nhỏ bé say rượu lái xe
Mà hôm nay lại dùng chiêu thức gián tiếp hôn môi này? Phải biết rằng, chiêu này Tiểu Lục Tử hắn ngay từ lúc học tiểu học đã không chơi!
Nhưng không có cách nào, ai nói vị Lăng nhị gia này là thần ở nơi đây, nếu đắc tội với hắn, chỉ sợ Tiểu Lục Tử không có ngày nào sống yên ổn ở Trung Quốc này. Nếu Lăng nhị gia muốn, Tiểu Lục Tử cũng chỉ biết làm theo.