[Dịch]Quân Hôn- Sưu tầm

Chương 121 : Đàm Dật Trạch trở về


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

"Du Du, con có đang nghe mẹ nói hay không?" "Ờ a, mẹ nói đi" "Du Du, ngày hôm qua dì Vương cách vách của chúng ta nói muốn giới thiệu cho con người cũng không tồi. Nghe nói, ba của hắn là chủ tiệm buôn bán, bác của hắn là chủ nhiệm cục thuế vụ, còn hắn làm trong ngân hàng! Con nói, tiểu tử này điều kiện cũng không tồi đi!" Tô mẹ thấy con gái bảo mình tiếp tục nói chuyện, liền vui tươi hớn hở không thôi Ngày hôm qua khi bà nghe được điều kiện bối cảnh của người này, hai mắt đã sớm nở hoa Tuy rằng lấy bối cảnh nhà bà, không lo không tìm được gia đình tốt. Nhưng con gái có thể tiến vào một gia đình có điều kiện tốt như vậy cũng là chuyện đáng mừng Đương nhiên, điều Tô mẹ muốn chính là, Tô Du Du nhà bà cùng tiểu tử kia kết hôn sẽ trở về thành phố D. Đến lúc đó, một nhà họ Tô bọn họ coi như được đoàn tụ "Mẹ, dì Vương lần này giới thiệu người đúng là không tồi!" Bên kia điện thoại, Tô Du Du đang mát xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, cau mày Dì Vương?! Không phải là chủ của nhị cẩu sao? Nhị cẩu từ nhỏ đã thích sang nhà bọn họ, như thế nào ngay cả chủ của nó cũng có đức hạnh như vậy sao? Có thể từ trong miệng Tô Du Du lấy ra được lời khen ngợi, Tô mẹ cũng hiểu được là điều không dễ dàng Xem ra việc hôn sự này thành đến chín mười phần Nghĩ vậy, ở đầu dây bên kia, Tô mẹ cười như vớ được vàng Nhưng câu tiếp theo Tô Du Du nói lại làm cho Tô mẹ không thể cười được nữa "Mẹ, người này điều kiện rất tốt, nhưng mà mẹ tính để cho con kết hôn với người nào trong ba người đó?" Tô Du Du chuẩn bị kéo xuống mặt nạ đắp mặt, tùy ý ném vào thùng rác lại nói tiếp Lúc này, liền nghe được tiếng sư tử rống, theo điện thoại truyền đến: "Nha đầu đáng chết kia, mẹ của con đang nói chuyện đứng đắn với con! Con không khen được một câu, còn nói giỡn với mẹ?" Bên kia đầu dây, Tô Du Du nhịn không được tiếng sư tử rống của mẹ mình. Cô có thể tưởng tượng được dáng vẻ lúc này của mẹ mình bên kia Phỏng chừng, nhất định mẹ sẽ đi tới đi lui, sau đó trốn vào trong phòng ngủ "Mẹ, con biết mẹ đang nói chuyện nghiêm túc! Nhưng mẹ cũng không phải không rõ, con của mẹ hiện tại vẫn còn trẻ sao? Mọi người đều nói, hôn nhân là phần mộ, mẹ muốn con gái của mình trẻ như vậy đã phải tiến vào nấm mộ sao?" Hơn nữa, Tô Du Du cô gần đây còn trêu chọc phải: "Hổ đầu ong" Không thoát được hổ đầu ong kia, cô cũng không thể lấy chồng, đây là vấn đề vô cùng nghiêm túc! Có một số người, không thể động đến Giống như là người đàn ông họ Lăng nào đó Này Tô Du Du vừa nghĩ đến hắn, thì điện thoại liền gọi tới "Mẹ, hôm nay cứ nói đến đây đã, bệnh việc gọi điện thoại, con phải xem trước có việc gấp gì hay không" Không đợi Tô mẹ đáp lời, Tô Du Du liền bắt đầu cắt đứt điện thoại, sau đó chuyển sang chế độ rảnh tay, nghe điện thoại của Lăng nhị gia "Lăng nhị gia, anh gọi điện cho tôi có việc gấp gì?" Bên này điện thoại Tô Du Du nghiến răng nghiến lợi như đòi mạng, hận không thể đem người đàn ông nào đó đánh chết Nhưng bên kia điện thoại vẫn là vẻ mặt lấy lòng người đàn ông nào đó. Giống như là cung đấu ngày xưa, muốn được làm một tiểu thái giám đi theo hoàng hậu để nhận ưu đãi Giọng điệu như vậy, ngay cả Tô Du Du cũng cảm thấm khinh bỉ chính mình Nhưng sự thật có đôi khi không giống như người ta nghĩ. Nếu như không phản kháng được, chỉ có thể đành nằm xuống hưởng thụ thật tốt "Tô bé nhỏ hiện tại em có rảnh không?" Giọng nói đầy từ tính từ bên kia điện thoại truyền đến, làm cho ý chí sắt đá cuối cùng của Tô Du Du cũng giữ lại không được Nhưng Tô Du Du cùng rõ ràng, có một số yêu nghiệt không thể trêu chọc vào được Giống như là Lăng nhị gia Một khi đã trêu trọc rồi, sẽ không tự giác mà bị lún sâu Nhưng yêu nghiệt như vậy cũng có thể là không có tim Hắn có lẽ đang chuẩn bị đùa giỡn người cô, đợi cho đến khi cô vì hắn mà cam tâm tình nguyện bước vào vực thẳm, sau đó hắn sẽ cảm thấy cô không thú vị nữa, rồi xoay lưng bỏ đi không chút lưu tình nào! Nhưng yêu nghiệt có đôi khi cũng sẽ bị một con yêu nghiệt khác thu phục Sẽ bị hung hăng ngược đãi một phen, chính mình thành công trở thành yêu nghiệt, thậm chí có thể thu phục Lăng nhị gia, vốn là một con yêu nghiệt năng lực cực phẩm Cho nên, trong quá trình trao đổi nói chuyện, tiếp xúc với người đàn ông này, cô vẫn luôn thật cẩn thận như vậy, tránh cho lòng mình không bị xa vào vực sâu "Đương nhiên là rảnh!" Không rảnh, không phải cũng bị người đàn ông kia ép cho đến rảnh sao? Bằng không, đại gia hắn sao bỏ qua cho cô? Nghĩ vậy, trong lòng Tô Du Du lại hung hăng chửi bới Lần trước người nào đó diễu võ dương oai, dùng đoạn video đáng khinh bỉ kia ức hiếp cô, để cho cô ký xuống khế ước bán mình ba tháng, Tô Du Du cô bắt đầu bán rẻ tiếng cười biết thành___ "Thái giám" Đương nhiên Tô Du Du cô chỉ bán thời gian, không bán thân thể Trong khế ước của bọn họ quy định, mọi thời gian của Tô Du Du đều là thuộc quyền sở hữu của Lăng nhị gia hắn Gọi thì phải đến, tùy thời phụng bồi! Trừ bỏ việc trên giường làm chuyện xấu, những chuyện khác Tô Du Du đều phải nghe theo hắn Tuy rằng điều khoản này có chút bá đạo, nhưng ngẫm lại có thể nhanh chóng lấy từ trong tay hắn đoạn ghi hình kia, cô đành phải ủy khuất chính mình Không phải chỉ là ba tháng thôi sao, cũng không phải ba năm! Thời gian sẽ trôi qua rất nhanh "Tốt lắm, hiện tại đến quán cà phê ở trung tâm thành phố gặp anh! Không đến, anh x em!" Lăng nhị gia từ trước đến nay là người đường hoàng, ngay cả như x như vậy cũng tùy chỗ mà nói ra Lúc này Lăng nhị gia đang phải đối mặt với sự thúc ép của các vị trưởng bối Lăng nhị gia đến tuổi kết hôn. Ngươi trong già cứ hai ba ngày lại thúc giục hắn Mà những thứ này, hắn cũng quy hết lên đầu Đàm lão đại và Mặc lão tam Ai nói bọn họ sớm như vậy đã kết hôn? Làm hại Lăng nhị gia hắn bị liên lụy! Nhưng lúc này hắn cũng nghĩ tới chính mình còn có một món đồ chơi là Tô bé nhỏ! "Đã biết, Lăng nhị gia!" Ở bên ngoài Tô bé nhỏ ngoan ngoãn thuần phục, nhưng sau lưng lại thầm chửi Lăng nhị gia chín trăm chín mươi chín nghìn lần Anh x tôi, tôi sẽ x anh, x cả nhà anh, x cả tổ tông mười tám đời của anh! Lăng nhị gia chờ đó! Một ngày nào đó, tôi sẽ trả thù anh Đến lúc đó, chị đây cho anh quỳ dưới chân chị đây, liếm ngón chân ____ "Thứ này rất nặng, hay để tôi giúp cô!" vốn Cố Niệm Hề chỉ nói Mộ Dương đưa cô đến chợ, không nghĩ tới người đàn ông này lại vô cùng nhiệt tình, nói là phải đưa cô về tận nhà Điều này làm cho Cố Niệm Hề có chút xấu hổ, không biết nên giải quyết như thế nào Cuối cùng, cũng đồng ý cho người đàn ông này đứng ở ngoài chợ đợi mình Mà Cố Niệm Hề hiểu được, mình đã hưởng ứng lời kêu gọi lợi dụng tất cả tài nguyên có lợi, để tiết kiệm thu chi trong nhà của tham mưu trưởng nhà mình Hôm nay, Cố Niệm Hề cô không phải thừa ra hơn mười đồng tiền xe sao? Không nghĩ tới Mộ Dương còn muốn mang đồ lên nhà giúp cô Cố Niệm Hề lập tức mở miệng cự tuyệt: "Không cần, việc này tôi thường xuyên làm, không có nặng gì" Nói xong, Cố Niệm Hề liền đi vào Tối này, cô muốn muốn làm canh xương hầm cho Đàm tham mưu trưởng ăn "Chuyện này, cô vẫn thường làm sao?" Mộ Dương nghe vậy, rất không minh bạch mà hỏi lại Trong con mắt của hắn cũng rõ ràng xuất hiện một tia ảm đạm "Đương nhiên, tôi là người vợ trong gia đình!" Cô nấu cơm cho lão công mình là chuyện hết sức bình thường "Như vậy..." Tầm mắt của Mộ Dương lại dừng lại trên túi xương sườn cô đang cầm Thật ra hắn muốn giúp đỡ Cố Niệm Hề Mua thức ăn, nấu cơm, hẳn là chuyện rất bình thường Nhưng tại sao hắn lại cảm thấy chướng mắt, tâm lại cảm thấy khổ sở như vậy? Chẳng lẽ, hắn không thích cô vì người đàn ông khác mà vất vả? Nghĩ vậy, mi tâm của hắn lại nhíu lại "Được rồi, anh đi trước đi!" Tuy rằng trong đầu có rất nhiều điều không cam nguyện, nhưng Mộ Dương vẫn phải buông lỏng để cô đi lên "Ân, hôm nay cám ơ anh!" Cố Niệm Hề lên tiếng "Cô đi lên đi, thời tiết rất lạnh!" Thân thể của cô thoạt nhìn rất nhỏ bé, bị gió thổi qua có chút dùng mình Tim của hắn lại bắt đầu đau đớn hoảng loạng "Ân, anh đi cẩn thận!" Cố Niệm Hề cười nhẹ với người đàn ông trước mặt, sau đó mau chóng lên lầu, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, bồi bổ cho tham mưu trưởng nhà mình Chính là, lúc cô rời đi, cũng không nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của người đàn ông phía sau chợt lóe lên Sâu như vậy như là lưu luyến si mê, hắn cho tới bây giờ cũng không giành cho Mạc Nghiên Mạc Nghiên chẳng qua chỉ là người cùng hắn lớn lên Còn nữa, hai nhà tác hợp, làm cho bọn họ cứ như vậy đến với nhau Nắm tay Mạc Nghiên, tay trái tay phải đều giống nhau, không có cảm giác quái dị gì khác Nhưng nắm tay Cố Niệm Hề, Mộ Dương lại cảm thấy tim mình đập rất nhanh, huyết áp lúc tăng lúc giảm. Thậm chí còn tham luyến muốn nắm vĩnh viễn không tách rời Nếu như Cố Niệm Hề cùng hắn thì tốt biết bao Ý nghĩ thoáng hiện qua trong đầu Mộ Dương, ngay cả hắn cũng bị làm cho hoảng sợ Thì ra, chính hắn ngay từ đầu, đã ôm ý nghĩ như vậy với Cố Niệm Hề Nhưng Cố Niệm Hề hiện tại đã là lão bà của người khác, người kia lại là người từ nhỏ đến lớn hắn tôn kính nhất, cho nên, ngay cả hắn cũng cảm thấy mình xấu xa Ý thức được điều này, Mộ Dương liền cúi đầu xuống Nhìn bóng dáng của Cố Niệm Hề ở trong nhà, nhìn ánh sáng chiếu xuống gương mặt nhỏ nhắn của cô, Mộ Dương liền cảm thấy trong lòng ngực mình ấm áp lạ thường Chỉ tiếc, ấm áp như vậy, chính mình không nên có... Nghĩ vậy, Mộ Dương hung hăng đóng sầm cửa xe lại, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi chỗ này Nhưng mà hai người lại không biết, một màn này của bọn họ đã âm thầm lọt vào cặp mắt đen của người nào đó. Hắn nhìn thấy Cố Niệm Hề nói lời cám ơn với Mộ Dương, cũng thấy Mộ Dương trong ánh mắt có sự tham luyến không che dấu Hai tay của hắn lại âm thầm nắm chặt lại ____ Cùng Mộ Dương nói lời tạm biệt, Cố Niệm Hề bắt đầu nấu cơm Đàm Dật Trạch không kén chọn, bình thường cô nấu cái gì, hắn đều ăn sạch sẽ. Ngẫu nhiên thi thoảng cô nấu hơi mặn, hắn cũng không có ý kiến gì Nhưng mà, cô vẫn đau lòng thay hắn Gần đây ở quân khu rất bận, cho nên Đàm tham mưu trưởng ngay cả về nhà cũng vẫn có người gọi đến hỏi chuyện Có thể là chuyện khó giải quyết, gần đây hắn gầy đi rất nhiều Nhưng mà, Đàm tham mưu trưởng bắt đầu từ hôm nay sẽ béo lên, bởi vì cô là một người vợ tốt, đã chuẩn bị cho hắn một chút đồ bổ Tài nấu nướng của cô tuy không phải là vô cùng tốt, nhưng hai ngày trước cô cùng Tô Du Du đi ra ngoài, đã mua một quyển thực đơn. Lúc ấy, cô còn bị Tô Du Du giễu cợt Nhưng mà có thể làm cho tham mưu trưởng thoải mái một chút, Cố Niệm Hề căn bản sẽ không để ý tới Tô Du Du giễu cợt chính mình Nấu xong đồ ăn, đem canh xương hầm bưng lên, Cố Niệm Hề liền bắt đầu kiễng chân chờ đợi Đàm tham mưu trưởng Kỳ quái chính là, bình thường giờ này hắn đã tan tầm, hoặc là ở trong phòng bếp chơi xấu cô, hoặc là sẽ xem TV, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa về nhà! Lúc này thời tiết vẫn có chút lạnh, cho nên canh xương hầm vừa bưng lên một lúc liền nguội Cố Niệm Hề lại mang canh xương đặt trên bếp đun lại Lúc này, cô nhìn xung quanh phòng bếp, cũng không phát hiện bóng dáng hắn đâu Thật ra, Đàm tham mưu trưởng có đôi khi sẽ không trở về ăn cơm, bởi vì phải đi dự hội nghị. Cho nên đối với tình huống như vậy, Cố Niệm Hề phải cảm thấy bình thường mới đúng Nhưng không biết tại sao, hôm nay cô đợi Đàm tham mưu trưởng trong lòng lại có chút loạn Cũng có thể là hôm nay cô hầm canh xương cho hắn mà hắn không trở về ăn, cho nên mới như vậy "Đô đô đô..." Trong phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng điện thoại, con ngươi của Cố Niệm Hề lại có tia chờ mong Đặt nồi canh xương hầm xuống, cô vội vàng chạy đến nghe điện thoại "Uy, lão công sao còn chưa về nhà?" Không xem người gọi đến là ai, cô nhấc máy liền nói một câu như vậy. Mà điều này, cũng bởi vì trong lòng của cô có tia vội vàng quấy phá "Yêu, Hề nha đầu, người đàn ông của cậu trễ như vậy vẫn còn chưa trở về nhà ăn cơm sao?" Nghe giọng nói trong điện thoại, cô nhận ra không phải Đàm tham mưu trưởng nhà mình, mà là Tô Du Du "Ân" Nghe được người gọi điện đến không phải là Đàm Dật Trạch, con ngươi của Cố Niệm Hề lại có tia ảm đạm "Sẽ không phải... Hắn đi gặp người khác ở ngoài chứ?" Không cần hoài nghi, có đôi khi Tô Du Du sẽ nói mà không nghĩ Biết rõ cái gì không nên nói, cái gì nên nói, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được mà hỏi một câu như vậy Lời này, cũng làm cho mi tâm của Cố Niệm Hề lần thứ hai cuốn lại Đàm Dật Trạch sẽ ra bên ngoài gặp người khác sao? "Ai nha, Hề nha đầu ta đây nhiều chuyện, thật đáng đánh đòn" Không nghe thấy câu trả lời của Cố Niệm Hề, Tô Du Du cũng ý thức được mình nói sai rồi "Không có việc gì, cái này cũng không thể trách cậu!" Cố Niệm Hề thở dài, sắc mặt có chút tái nhợt Vừa lúc đó, ngoài cửa có tiếng vang Theo tiếng bước chân, Cố Niệm Hề nhận ra được, đó là tham mưu trưởng nhà cô Tuy chỉ cùng Đàm Dật Trạch kết hôn mấy tháng, nhưng có vài thứ của hắn cô lại rất in sâu. Giống như: độ ấm trên người của hắn, giống như tiếng bước chân... Này đó, cũng đã khắc sâu trong ấn tượng của cô Điều đó người khác không thể thay thế được! "Du Du, anh ấy đã trở về! Chúng ta nói chuyện sau đi!" Nói xong Cố Niệm Hề nhanh chóng cúp điện thoại, đi nhanh về phía cửa lớn Đàm Dật Trạch anh đã trở về, phải không?