[Dịch]Quân Hôn- Sưu tầm

Chương 126 : Mau chóng sinh tiểu bảo bảo cho anh ​


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

"Cô Lưu, có chuyện gì vậy?" Người đầu tiên chú ý đến sự vội vàng của cô Lưu là Đàm lão tham mưu trưởng "Lão tham mưu trưởng, người kia..." Trong lúc nhất thời, cô Lưu cũng không biết xưng hô với đối phương thế nào "Ai tới!" Thư Lạc Tâm cảm thấy nghi hoặc Cô Lưu dù sao cũng là người ở Đàm gia này đến nửa đời, có người nào mà bà chưa từng gặp qua? Có thể làm cho bà trở nên lúng túng như vậy, rốt cuộc là ai? "Phu nhân, tôi..." Cô Lưu ấp a ấp úng đang định nói chuyện, thì ở bên ngoài cửa lớn đã có tướng bước chân đi tới "Cô Lưu, như thế nào mới một tháng không gặp, đến tôi bà cũng không nhận ra? Tốt xấu gì, tôi cũng vẫn là nhị thiếu phu nhân của nhà này. Bà sao nhanh như vậy đã quên rồi? Cũng nói người đã già đầu óc không được minh mẫn!" Người phụ nữ bước vào từ cửa lớn, ngay cả giọng nói cũng không che dấu được sự kiêu ngạo Ngữ điệu kia chính là nói móc cô Lưu, cũng thể nói là đối với Đàm gia châm chọc Đi nhanh về phía bàn ăn, nhìn đến một bàn đồ ăn toàn thức ăn ngon, còn có Đàm Dật Trạch và Cố Niệm Hề, người phụ nữ không khỏi cười lạnh "Yêu thì ra là đang ăn cơm! Cũng thật là trùng hợp, tôi chưa ăn cơm. Cô Lưu mau đi lấy cho tôi bát đũa đến đây!" "Này..." Người phụ nữ này vừa mới vào cửa, liền nói móc cô Lưu. Cô Lưu dù sao cũng là Đàm gia thuê tới, tốt xấu gì cũng đã ở Đàm gia này nửa đời người, ngay cả Đàm lão tham mưu trưởng cũng phải để cho bà nửa phần thể diện. Thế nhưng hiện tại, bà lại bị một nha đầu không biết tốt xấu kia móc mói. Trong đầu tự nhiên cũng là có vài phần bất mãn Còn nữa, người phụ nữ kia không phải đã bị Thư Lạc Tâm đuổi ra khỏi nhà rồi sao? Hiện tại sao còn tìm tới, khẳng định là không có chuyện tốt gì Cô Lưu còn đang suy nghĩ, không biết có nên đi lấy cho người phụ nữ kia một bộ bát đĩa hay không "Cô Lưu, đây không phải chuyện của cô, cô trước đi nghỉ ngơi đi!" Đôi mặt với người phụ nữ kia ngạo kia, Thư Lạc Tâm là người đầu tiên mở miệng Rất rõ ràng, bà không muốn cùng người phụ nữ kia ăn chung trên một cái bàn lần thứ hai "Dạ, phu nhân!" Lúc này có thể rời khỏi đây, đương nhiên là chuyện tốt. Cô Lưu rất nhanh chóng không còn thấy bóng dáng trong đại sảnh "Hoắc tiểu thư, tôi nhớ rõ lần trước đã cùng cô nói chuyện! Từ ngày đó, Đàm gia cùng cô tuyệt đối sẽ không còn quan hệ nào. Nếu như bước vào cửa lớn Đàm gia một lần nữa, đừng trách tôi không khách khí với cô!" Thư Lạc Tâm đặt bát đũa xuống, đôi mắt được bà bảo dưỡng vô cùng tốt, lúc này không một chút tì vết nhìn về phía người trước mặt Ánh mắt âm độc, như là hận không thể khoét một lỗ lớn trên người cô ta "Mẹ, mẽ nói điều này không đúng! Tốt xấu gì Hoắc Tư Vũ con cũng được Nam cưới hỏi đàng hoàng, con đến cũng là chuyện hiển nhiên!" Đúng, lời nói này chính là lời của người đã rời khỏi Đàm gia một tháng___Hoắc Tư Vũ Điều kỳ quái chính là, hiện tại Hoắc Tư Vũ đã không bị người Đàm gia trói buộc, nhưng không giống như lúc trước ăn mặc khêu gợi, càng không khoa trương trang điểm đậm Cô vẫn như trước, giữ nguyên bộ tóc ngắn, trên chân mang đôi giày đế thấp. Tiến vào Đàm gia, đến một chút khách khí cũng không có Đứng một lúc, không thấu ai đón tiếp cô, liền tự mình kéo ghế dựa bên cạnh Đàm Dật Nam, ngồi xuống "Chờ luật sư của tôi chuẩn bị tốt đơn ly hôn, đến lúc đó đưa qua cho cô ký, sau đó chúng ta cái gì cũng không liên quan!" Hoắc Tư Vũ đến gần, làm cho sắc mặt của Đàm Dật Nam âm trầm xuống dưới Hôm nay thật vất vả mới có thể gặp Cố Niệm Hề, hắn muốn biểu hiện thật tốt, nhưng thật không ngờ lại liên tiếp vấp phải trắc trở. Vốn đã vô cùng tức giận, lúc này lại gặp được Hoắc Tư Vũ đến Đàm gia làm rối chuyện Đàm Dật Nam biết, người Cố Niệm Hề không thích nhất là Hoắc Tư Vũ. Mà người phụ nữ này lại còn ngồi bên cạnh hắn. Hắn chỉ sợ toàn bộ cố gắng lúc nãy của hắn, hiện tại liền uổng phí Nghĩ vậy, Đàm Dật Nam dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hoắc Tư Vũ Đàm Dật Nam bất mãn, Hoắc Tư Vũ ngồi bên cạnh sao có thể không nhận ra được Trước kia, mỗi khi thấy Đàm Dật Nam tức giận, cô sẽ thương tâm, khổ sở cùng ảo não, càng cảm thấy rối loạn. Nhưng tất cả những biểu hiện đó, cũng là bởi vì lúc đó cô còn yêu hắn Mà ngàu đó, hắn đối với cô hung hăng, thậm chí đem cô đẩy ra khỏi cửa lớn Đàm gia, đã làm cho Hoắc Tư Vũ cô đối với hắn chết tâm Nếu như không yêu, làm sao còn cảm thấy sợ hãi? Lại làm sao có thể vì người đàn ông kia tức giận, mà luống cuống? Nhìn Đàm Dật Nam ánh mắt âm trầm, Hoắc Tư Vũ mím môi cười: "Anh cho rằng, tôi sẽ ký vào đơn ly hôn sao?" Dưới ánh đèn sáng rọi, người phụ nữ cười như quyến rũ chúng sinh Phảng phất lời nói vừa rồi của Đàm Dật Nam, làm cho cô rất tức cười Mà Đàm Dật Nam nhìn gương mặt tái nhợt kia của Hoắc Tư Vũ, lạnh lùng mở miệng: "Hoắc Tư Vũ, cô không nghĩ đến mọi chuyện bê bối cô đã làm ở Đàm gia sao? Thế nhưng hiện tại cô vẫn còn có tư cách đứng ở nơi này! Cho dù cô không ký, Đàm Dật Nam tôi cũng có vô vàn biện pháp bắt cô phải ký vào!" Nếu như hắn hạ quyệt tâm, chỉ sợ đã sớm đem Hoắc Tư Vũ biến thành vài mảnh nhỏ Giống như ngày đó, hắn nhìn thấy Hoắc Tư Vũ đánh mẹ của mình "Đúng vậy, tôi đương nhiên biết anh có biện pháp! Nhưng Đàm Dật Nam anh dường như đã quên cho dù tôi có ký vào đơn ly hôn, cũng sẽ không có hiệu lực!" Giọng nói của cô, vô cùng lạnh lùng Mà giọng nói như vậy, đến ngay cả Hoắc Tư Vũ cũng tự giật mình "Đến lúc đó, tôi muốn nhìn anh có biện pháp gì?" Khóe miệng của Hoắc Tư Vũ có độ cung, nhưng đôi mắt tuyệt đối không có ý cười Đôi mắt đen kia của cô chỉ có tia lạnh lẽo Hoắc Tư Vũ cô chưa bao giờ bị ức hiếp Người khác ức hiếp cô,. cô tuyệt đối sẽ đòi lại hết "Tôi có rất nhiều thủ đoạn, cô cho là trên thế giới này chỉ cần da mặt dày là có thể sống sót sao?" Đây là lần đầu tiên Đàm Dật Nam thể hiện sự ngoan độc trước mặt Cố Niệm Hề Sự tình đến mức này, Cố Niệm Hề hoàn toàn hiểu được, là do bọn họ tự mình rước lấy Nếu không phải lúc trước Đàm Dật Nam và Hoắc Tư Vũ phát sinh quan hệ, hai người bọn họ hiện tại cũng không biến thành như vậy. Đương nhiên, nếu không có bọn họ, Cố Niệm Hề cô sao có thể gặp Đàm tham mưu trưởng nhà mình? Nhìn một màn đấu đá trước mặt, Cố Niệm Hề đột nhiên cảm thấy bàn tay nhỏ bé của cô có độ ấm. Nhìn xuống thì phát hiện, tay của mình được Đàm Dật Trạch cầm lấy "Lão công, cám ơn anh!" Thừa dịp mọi người chú ý đến Hoắc Tư Vũ, cô tựa đầu vào Đàm Dật Nam nói nhỏ "Vật nhỏ, có phải thấy hai người họ khắc khẩu, cảm thấy chính mình vô cùng hạnh phúc hay không?" Đàm Dật Trạch vô cùng kiên quyết nói. Lập tức liền đem tâm tư của Cố Niệm Hề nói ra hết "Đúng vậy! Nếu lúc trước không phải có anh giúp em thoát ra hố lửa, chỉ sợ hiện tại em vẫn còn bị chìm sâu trong đó!" Cố Niệm Hề không chút che dấu suy nghĩ trong lòng mình Hắn đưa mắt nhìn Hoắc Tư Vũ cách đó không xa, sau đó không nói gì Cố Niệm Hề nắm chặt tay hắn, cuối cùng hắn cũng có phản ứng, gắt gao nắm chặt tay cô... Mà một chỗ khác, đối với thể diện của Đàm Dật Nam, Hoắc Tư Vũ cũng không thèm quan tâm Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Hoắc Tư Vũ ám chỉ hai mẹ con bọn họ: "Đúng vậy, thủ đoạn của Đàm Dật Nam anh từ trước đến nay rất cao, thủ đoạn của mẹ anh cũng không kém. Bề ngoài biểu hiện hiền lành, nhoáng một cái sau lưng liền thay đổi. Ngay cả tôi cũng không thể thích ứng được. Tôi đến hiện tại vẫn còn nhớ rõ, hai người bọn anh hướng tôi đánh đập tàn nhẫn!" Nghe thấy thế, trừ bỏ Đàm Dật Nam và Thư Lạc Tâm, sắc mặt mọi người trên bàn ăn đều ảm đạm đi rất nhiều Đàm Dật Trạch và Cố Niệm Hề đương nhiên không biết chuyện này, ông nội Đàm cùng Đàm Kiến Thiên dường như không nghĩ tới bọn họ lại dùng biện pháp như vậy "Nếu biết chúng tôi lợi hại, chẳng lẽ cô còn không biết thức thời cút đi? Cô cho là Hoắc Tư Vũ cô làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, Đàm gia còn muốn giữ cô lại sao?" Thư Lạc Tâm thấy ông nội Đàm cùng Đàm Kiến Thiên không mở miệng, sau đó liền tiếp tục nói Tròng mắt toát ra khí lạnh, nhìn chằm chằm Hoắc Tư Vũ Ngày đó, Đàm Dật Nam hung hăng đánh cô, Thư Lạc Tâm cũng là biểu hiện như vậy "Chẳng lẽ hai người còn muốn đánh tôi?" Hoắc Tư Vũ vẫn như trước công khai kiêu ngạo "Nếu mặt dày mày dạn không chịu đi, tôi cũng sẽ không để ý!" Không ngại một lần nữa hành hung Câu phía sau, đương nhiên Thư Lạc Tâm không nói Ít nhất bà cũng xuất thân từ gia đình giàu có. Tuy rằng không phải là con cả được mọi người quan tâm, nhưng dù gì bà cũng là con gái nhà quyền quý. Bình thường có rất ít người dám trực tiếp chống đối bà. Hơn nữa bà còn gả cho người Đàm gia, mọi người không ai dám ở trước mặt bà lỗ mãng Thư Lạc Tâm như vậy, sao có thể để cho Hoắc Tư Vũ ở trước mặt bà tác oai tác quái? Mà Hoắc Tư Vũ đương nhiên cũng không ngờ được, Thư Lạc Tâm dám ở trước mặt ông nội Đàm và Đàm Kiến Thiên nói ra những câu như vậy Nhưng mà nghĩ đến, ngày đó cô bị hai người hành hung, người nhà họ Đàm cũng không ai ra khuyên can một câu Đây không phải rõ ràng là bọn họ dung túng cho Thư Lạc Tâm muốn làm gì thì làm sao? Chẳng qua, hiện tại cũng không giống như vậy... Nghĩ thế, Hoắc Tư Vũ lại mím môi cười Thư Lạc Tâm vốn định uy hiếp Hoắc Tư Vũ. Tuy rằng không có khả năng cho cô ta từ bỏ ý định rời khỏi Đàm gia, nhưng ít nhất cũng có thể làm cho người phụ nữ này sợ hãi, không dám dễ dàng đem ý niệm trong đầu đánh lên người Đàm gia Nhưng tại sao, bà rõ ràng đã uy hiếp Hoắc Tư Vũ, tại sao cô ta lúc này lại nở nụ cười. Thư Lạc Tâm cảm thấy có điều gì đó không đúng "Đúng vậy, các người có thể đánh tôi, nhưng không lẽ các người cũng muốn đánh cháu trai của mình sao?" Đúng lúc Thư Lạc Tâm còn đang suy nghĩ, thì đã có tiếng nói của Hoắc Tư Vũ vang lên Nghe tới lời này, tất cả mọi người trên bàn ăn cơm đều ngây người "Cô... Mang thai?" Thư Lạc Tâm có chút kinh hoàng nhìn về phía bụng Hoắc Tư Vũ Đàm Kiến Thiên và ông nội Đàm vẫn duy trì trầm mặc không lên tiếng, không biết đang suy nghĩ cái gì Đàm Dật Trạch và Cố Niệm Hề cũng im lặng Này vốn không liên quan đến bọn họ Người lúc này hoảng sợ cùng tức giận nhất, chỉ sợ là Đàm Dật Nam Nghe tới lời kia của Hoắc Tư Vũ, hắn đột nhiên hướng cô ta rít gào: "Không có khả năng!" Hắn vất vả lắm mới đuổi đi được Hoắc Tư Vũ, muốn đoạt người mình yêu trở về. Hiện tại sao có thể lại xuất hiện một đứa con trai? "Không có khả năng?" Hoắc Tư Vũ dường như cũng không để ý đến sắc mặt đáng sợ của Đàm Dật Nam, khóe miệng lại có một nụ cười nhạt, mang theo sự châm chọc: "Đàm Dật Nam, không phải anh đã quên chuyện đêm tân hôn của chúng ta rồi chứ! Đứa nhỏ này khi nào thì xuất hiện, anh đương nhiên phải rõ ràng hơn tôi!" Nếu không phải hắn uống say, tưởng nhầm cô là Cố Niệm Hề, cho dù Hoắc Tư Vũ cô mang thai, cũng không có khả năng đi đến nói của người đàn ông này "Tiểu Nam, lời nói của cô ta có phải là thật không?" Thư Lạc Tâm nghe đến câu này, trong đầu cũng hỗn loạn Bà đẩy ghế dựa, vội vàng đi đến bên người Đàm Dật Nam "Này... Sao được? Mẹ vất vả lắm mới thoát khỏi ôn dịch này, con sao có thể để cho cô ta quay lại cuộc sống của chúng ta?" "Mẹ không muốn cùng người phụ nữ này sống cùng một chỗ..." "Mẹ không cần!" Thư Lạc Tâm không cam lòng cầm lấy tay Đàm Dật Nam, hy vọng có thể tìm một điều gì đó từ hắn Nhưng Thư Lạc Tâm cũng thất vọng, bởi vì bà thấy được sự nghi hoặc trên mặt hắn "Mẹ, ngài yên tâm. Cho dù tôi mang thai, cũng sẽ không tiếp tục ở lại nơi này. Bị hành hung một lần là đủ rồi. Tôi cũng không muốn, một ngày nào đó đang ngủ đột nhiên bị tập kích! Tôi hôm nay sở dĩ tới nơi này, đơn giản chỉ muốn nói cho mọi người một câu. Muốn thoát khỏi tôi, không có cửa đâu!" Nói xong, Hoắc Tư Vũ lại khanh khách cười, sau đó đột nhiên ngưng lại "Chỉ cần tôi có thai, bà cùng con của bà sao có thể ép tôi ký vào đơn ly hôn. Hai người đừng quên, pháp luật có quy định, trong lúc mang thai không thể ly hôn!" "Hoắc Tư Vũ cô thật sự mang thai sao? Tôi cảm thấy cô không giống như vậy!" Đàm Dật Nam lúc nói ra câu này, vẫn còn ôm hy vọng ảo tưởng Hy vọng, Hoắc Tư Vũ nói dối. Bởi vì hắn thật sự không muốn cùng người phụ nữ này dây dưa cùng một chỗ "Không tin, ngày mai anh có thể mang tôi đến đại bệnh viện nào đó kiểm tra! Đúng lúc ngày mai tôi muốn đi kiểm tra sức khỏe thai nhi" Nói xong, cô đứng lên, chậm rãi bước ra khỏi Đàm gia Giống như sự xuất hiện đường đột của cô Đại sảnh của Đàm gia lúc này rơi vào tĩnh mịch "Tiểu Nam, con xác định trong bụng Hoắc Tư Vũ có đứa nhỏ sao?" Không biết yên lặng bao lậu, Thư Lạc Tâm rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên hỏi Đàm Dật Nam lúc này đang thống khổ ngồi ôm đầu trên bàn ăn "Con không biết...Từ lúc cô ta giả mang thai, con cũng chỉ cùng với cô ta một lần đó!" Nói xong lời này, Đàm Dật Nam lại gắt gao ôm mặt mình Việc Hoắc Tư Vũ làm, khiến cho Đàm Dật Nam không còn mặt mũi nào mà đối diện với Cố Niệm Hề nữa Hắn như vậy, còn có tư cách đoạt Cố Niệm Hề trở về sao? "Tiểu Nam!" Thật lâu sau đó, ông nội Đàm lên tiếng. Giọng nói của ông có sự mệt mỏi: "Ông biết, chuyên phát triển đến như vậy. Cháu cùng Tư Vũ không có khả năng sống chung dưới một mái hiên. Nhưng cháu cũng nên có trách nhiệm, ngàu mai hãy cùng cô ta đi khám thai" Thực rõ ràng, ông nội Đàm cũng hoài nghi lời Hoắc Tư Vũ nói "Cháu đã biết, ông nội!" Từ đầu đến cuối, Đàm Dật Nam đều dùng hai tay che mặt, không dám liếc nhìn Cố Niệm Hề một cái Lần này, hắn thật sự biết, hắn cùng Cố Niệm Hề không thể giống như quá khứ Cho dù Cố Niệm Hề có muốn đuổi theo hắn, hắn cũng không còn biện pháp trở lại bên cạnh cô "Lão già kia, anh nói cô ta có thật sự mang thai không?" Sau khi trở về, Cố Niệm Hề ngồi ở trên giường ghé đầu vào lòng ngực của Đàm Dật Trạch Đàm Dật Trạch lúc này đành thản nhiên đưa tay luồn vào tóc cô Cảm giác thoải mái mát lạnh, làm cho hắn không tự giác nhắm mắt lại hưởng thụ "Cô ta có hay không, cũng không liên quan đến chúng ta!" "Nhưng em cảm thấy rất kỳ lạ!" "Anh cũng hiểu được!" Hắn nhìn đôi tay nhỏ bé của Cố Niệm Hề đang quấy phá ở tại lòng ngực hắn: "Em nói, bọn họ một lần cũng có thể có đứa nhỏ, tại sao chúng ta mỗi đêm đều làm lại không có?" Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt của hắn có chút thâm trầm, nhìn cô vô cùng nhu tình "Chán ghét, người ta đang nói chuyện đứng đắn! Lão già kia, anh lại không đứng đắn!" Bị người đàn ông đột nhiên chuyển chủ đề, Cố Niệm Hề cũng biết hắn đang muốn làm cái gì Cọ co vào lòng ngực của hắn, cô lại cảm thấy đau lòng, đưa đôi tay bé nhỏ lên mát xa cho Đàm Dật Trạch "Vật nhỏ, anh sao lại không đứng đắn! Thân thích nhà em vẫn chưa đi, anh vừa rồi cũng không có đối với em như vậy?" Đàm Dật Trạch nhắm mắt hưởng thụ sự phục vụ của cô gái nào đó "Còn nói đứng đắn! Anh cứ hai ba câu lại nhắc đến chuyện kia!" Cố Niệm Hề ở trong lòng ngực hắn, nhỏ giọng oán giận "Vật nhỏ, người phụ nữ kia hiện tại rất nguy hiểm. Đáp ứng anh, đừng đi chọc tức cô ta. Về chuyện của Đàm gia cứ để anh lo là được! Còn có..." Nói đến đây, Đàm Dật Trạch đột nhiên xoay người, đem cô đè xuống dưới thân của mình, khóe miệng mang độ cong tà tứ Từ mũi hắn thở ra khí nóng, vô tình trêu chọc thần kinh cô Đôi mắt nóng bỏng, còn có động tác xấu xa, người đàn ông này muốn làm cái gì, Cố Niệm Hề nếu không đoán ra, thì cũng uổng phí mấy tháng bọn họ làm vợ chồng rồi "Còn có cái gì.." Thấy tay của hắn chạm đến áo mình, Cố Niệm Hề nhanh chóng giữ chặt, thuận tiện đổi đề tài "Còn có, mau chóng sinh tiểu bảo bảo cho anh, anh đến tuổi này rồi, nếu còn chưa được làm ba, chỉ sợ sẽ bị người ta chê cười!" "Muốn làm ba cũng phải chờ thân thích nhà em rời đi không được sao?" "Đương nhiên, nhưng hiện tại tay anh làm đã đến nghiện!" Nói xong hắn lại kiên quyết kéo tay cô ra, tiếp tục tìm kiếm Mà cô gái nào đó chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn lão lưu manh trên người mình Đây, chính là Đàm tham mưu trưởng nhà cô Ngay cả chiếm tiện nghi, cũng phải dùng lời nói chính nghĩa