[Dịch]Quân Hôn- Sưu tầm
"Tiểu Trạch, tôi đương nhiên biết đạo đối khách, nhưng điều dì Thư làm cũng không có gì là sai! Nếu như con còn ngăn cản dì, cô ta chắc chắn sẽ phá hỏng nghi thức đính hôn, còn có thể làm ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng Tư Vũ!"
Thư Lạc Tâm thấy Đàm Dật Trạch ngăn cản chính mình, bộ dạng lúc này cũng nhu hòa đi hơn trước
Nhưng nếu không đuổi Cố Niệm Hề đi, bà sẽ không chịu bỏ qua
Trước mặt bà, Cố Niệm Hề lại dám động tay với Hoắc Tư Vũ, điều này cũng không thể chắc chắn, chốc lát cô ta sẽ còn gây ra chuyện gì
Cho nên bà nói lời này với Đàm Dật Trạch chính là hy vọng hắn thay mình đuổi Cố Niệm Hề đi
Nhưng không biết tại sao, Thư Lạc Tâm nói xong lời này, bà lại thấy Đàm Dật Trạch nhìn về phía Cố Niệm Hề, ánh mắt vô cùng sâu xa, không hiểu rõ ý tứ
"Cô sẽ làm hại đến người khác sao?"
Hắn hỏi, sau đó chậm rãi bước đến bên cạnh Cố Niệm Hề
Lúc này Cố Niệm Hề cảm thấy thật sợ hãi người đàn ông trước mặt, cô sợ hắn cũng sẽ giống như Thư Lạc Tâm đi đến chất vấn cô
"Đàm Dật Trạch..."
Cô nỉ non khẽ gọi tên của hắn
"Cố Niệm Hề, em nghĩ muốn làm như thế nào mới tốt?"
Nghe thấy giọng nói của cô, hắn liền đi đến. Nhưng hắn lại không chỉ trích cô, chỉ nói một câu không rõ ràng
"Anh nói cái gì?" Cô có chút không hiểu nhìn người trước mặt
Đèn trên trần nhà chiếu xuống người Cố Niệm Hề. Đàm Dật Trạch nhìn thấy đôi môi căng mọng của nàng đang mím lại, giống như là quả dâu tây đông lạnh. Khiến cho hắn không tự giác nghĩ lại nụ hôn ở hoa viên...
Chẳng qua, hắn vừa mới ở tình thế bị động, chỉ mới chạm được vào môi cô. Nhưng đó chưa phải là điều hắn muốn, điều hắn muốn chính là khẽ cắn môi cô một chút, thử xem môi cô có phải giống như là hắn nghĩ, mềm mại ngọt ngào như quả mọng hay không
Ý niệm tà ác trong đầu, lần thứ hai lại chiếm cứ trong đầu Đàm Dật Trạch
Đối mặt với sự nghi hoặc của cô, khóe miệng của hắn lại lộ nên độ cung: "Đêm nay ngủ cùng tôi, tôi sẽ giúp em giải quyết vấn đề phiền não này!"
Nói xong, hắn quét tầm mắt về phía Thư Lạc Tâm và Hoắc Tư Vũ đang đứng
Hắn tin tưởng, lời của hắn Cố Niệm Hề nghe hiểu được
"Tôi..."
Tại sao cô lại gặp gỡ người đàn ông này, quả thật cùng với lưu manh không khác gì nhau
Cố Niệm Hề buồn rầu, hai tay bé nhỏ nắm lấy làn váy của mình
"Thậm chỉ, tôi có thể vì cha mẹ em lấy lại công đạo!" Nhìn bộ dáng của cô, hắn lại đưa ra một điều kiện mê người
Bởi vì hắn biết, người như Cố Niệm Hề bẩm sinh lạnh nhạt, chỉ có thể lấy cha mẹ của cô ra nói chuyện, mới có thể làm cho cô phản kích lại...
Điểm này, Đàm Dật Trạch có thể cảm nhận được địa vị của cha mẹ trong lòng cô vô cùng cao
Qủa nhiên, Đàm Dật Trạch nói lời này cô liền ngẩng đầu lên
Nhìn thoáng qua Hoắc Tư Vũ và Thư Lạc Tâm đứng cách đó không xa
Hai người giống như là đang nhìn cô xem trò vui
Tựa hồ hôm nay nếu như cô Cố Niệm Hề không tan xương nát thịt, hai người đó sẽ không bỏ qua!
Nhưng nếu để cho hai người họ biết, bọn họ luôn hò hét, tuyệt đối không để cho cô tiến vào cánh cửa nhà họ Đàm, nhưng cô đã sớm bước vào, không biết biểu tình của hai người đó sẽ ra sao?
Nghĩ vậy, Cố Niệm Hề cắn răng, đáp lại hắn: "Được! Tôi đồng ý"
Không phải chỉ là ngủ một đêm thôi sao, cô cũng không nghe Đàm Dật Trạch nói ngoài ngủ ra phải làm cái gì khác...
Nghĩ vậy, trong mắt Cố Niệm Hề chợt lóe lên mưu kế
Nhưng lại không biết cảnh tượng này đã sớm lọt vào con ngươi đen của người nào đó
Mà hắn chỉ nở nụ cười lạnh
Cố Niệm Hề, nếu em đã bước lên thuyền giặc, nghĩ muốn rời khỏi, cũng không phải đơn giản như vậy đâu!
"Tiểu Trạch, con không cần phải nói nhiều với người phụ nữ kia. Trực tiếp đem cô ta đuổi đi, nghi thức đính hôn của Tiểu Nam cũng sắp bắt đầu rồi!"
Thư Lạc Tâm không biết Đàm Dật Trạch đang nói cái gì cùng Cố Niệm Hề, cũng không biết có phải Đàm Dật Trạch muốn giúp bọn họ hay không. Cho nên liền tiến lên cắt lời Đàm Dật Trạch, ánh mắt không che dấu tia chán ghét nhìn về phía Cố Niệm Hề
"Thật có lỗi, dì Thư. Tôi không thể đem cô ấy đuổi đi, cũng không cho bất cứ người nào đuổi cô ấy đi" Đàm Dật Trạch mở miệng, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại làm cho Thư Lạc Tâm và Hoắc Tư Vũ căn bản còn mang theo mấy phần chờ mong, trong nháy mắt sợ chết khiếp
"Tiểu Trạch, con có biết con đang nói gì không?" Thư Lạc Tâm là người thứ nhất bất mãn với lời nói của Đàm Dật Trạch
"Đúng vậy. Ngài có biết là mình đang nói cái gì không? Tuy rằng hiện tại tôi mới chỉ đính hôn, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là nửa người nhà của Đàm gia. Hơn nữa, trong bụng tôi còn đang mang thai đứa nhỏ. Cô ta muốn đẩy ngã tôi, điều này ngài cũng tận mắt chứng kiến!"
Hoắc Tư Vũ vô cùng bất mãn, tuy rằng mục đích hôm nay không đạt được, nhưng cô cũng muốn làm cho Cố Niệm Hề bị mất mặt
"Tôi đương nhiên biết tôi đang làm cái gì!" Đối mặt với lời chất vấn của hai bọn họ, cùng với vẻ mặt khó hiểu của khách khứa ở bốn phía, hắn mở miệng nói
Lúc sau hắn lại đưa tay đặt lên eo của Cố Niệm Hề, đem cô ôm vào trong lòng
"Này..." Thư Lạc Tâm nhìn một màn này, gương mặt cũng nhăn lại
Hoắc Tư Vũ cũng giống như mọi người, vô cùng khó hiểu
Đối với sự khó hiểu của người khác, ánh mắt của hắn vẫn như cũ bình tĩnh thong dong. Đáy mắt mang theo toàn cục nắm ở trong tay
"Dì Thư, tôi nhớ rõ hôm qua nói với dì, sẽ mang một người đến giới thiệu cho Đàm gia! Hề Hề chính là người nọ!"
"Tiểu Trạch, con muốn nói đây là đối tượng kết hôn của con sao? Dì vừa mới nói không muốn người phụ nữ này bước chân vào Đàm gia" Người có thể để hắn đưa đến nơi này, trừ bỏ đối tượng kết hôn không còn ai khác
Thư Lạc Tâm nghĩ, Đàm Dật Trạch sở dĩ mang Cố Niệm Hề đến đây, chỉ để trả thù bà cùng Đàm Dật Nam
Bằng không, hắn vì lý do gì lại đứng ở bên cạnh Cố Niệm Hề
"Dì Thư, Hề Hề cùng tôi đã sớm có giấy đăng ký kết hôn. Chuyện này tôi đã nói qua với ông nội, ông nội đối với Hề Hề không có thành kiến, tôi chỉ có thể nói thật đáng tiếng. Nhưng tôi.hôm nay mang Hề Hề đến đây cũng không phải là trưng cầu sự đồng ý của các người. Mà nói cho các người biết quyết định của tôi!"
Khóe môi nở nụ cười, giống như bông hoa nở trong buổi tối đêm hè
Nhưng Cố Niệm Hề biết, hắn cười không phải là vì hắn vui
Bởi vì cô nhìn thấy trong đáy mắt hắn có khoái cảm của sự trả thù...