[Dịch]Quân Hôn- Sưu tầm
"Lão công..."
Từ trong quán bar đi ra, hắn vẫn không nói một câu nào với cô
Thẳng đến hiện tại, đã sắp trở về nhà, hắn vẫn thủy chung như vậy
Cố Niệm Hề có chút xúc động, có chút bất an nhìn người đàn ông đang chuyên chú lái xe, nhẹ giọng gọi
Ánh đèn bên ngoài rọi vào bên trong, đúng lúc chiếu đến trên gương mặt của hắn. Hiện ra đường cong sạch sẽ, cũng làm cho hắn trở nên lạnh lùng hơn vài phần
Đặc biệt là môi mỏng kia...
Nói chuyện cùng với cô, đôi môi mỏng kia đều là hơi hơi nhấc lên, nghĩ đến đây trong lòng Cố Niệm Hề lại ấm áp vài phần. Nhưng có đôi khi nó không gợi lên góc cạnh, khiến cho tâm tình Cố Niệm Hề tự nhiên phát đau. Mà hiện tại, chính là cái dạng này
Trước lời nỉ non của cô, hắn vẫn không có phản ứng gì
Cố Niệm Hề cảm giác, chóp mũi lan tràn chua xót
"Về đến nhà" Đem xe tiến vào Đàm gia, hắn rốt cuộc nói ra ba chữ này
Đi theo sau hắn bước vào phòng
"Lão công, làm sao vậy, có phải giận em hay không?" Thân mình của Đàm Dật Trạch rất cao, cao đến hơn một mét chín. Chân của hắn chiếm cứ đại bộ phận chiều cao. Cho nên lúc hắn bước đi, đại khái là nhiều hơn Cố Niệm Hề hai bước, hơn nữa hắn vừa mới căn bản không chờ cô, cho nên bước đi vô cùng nhanh
Mốt lát sau cũng đã bỏ xa Cố Niệm Hề
Thật vất vả trở lại phòng ngủ, Cố Niệm Hề mới thấy khoảng cách gần một chút
Lúc này Cố Niệm Hề nhanh chóng chạy đến bên người hắn, cẩn thận hỏi
Cô, vô cùng không thích bộ dạng lạnh lùng của hắn như vậy!
"Đi tắm đi" Hắn nói rất rõ ràng
"Lão công..."
Nhìn hắn lạnh lùng như vậy, Cố Niệm Hề khẽ gọi
Chỉ tiếc, người đàn ông này rất keo kiệt ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô
Điều này làm cho Cố Niệm Hề bất đắc dĩ cúi đầu
Xoay người, cô chỉ có thể làm theo lời của hắn, ý đồ muốn làm cho hắn bớt tức giận
Lúc này cô nhìn thấy áo ngủ tơ tằm, nguyên bản ánh mắt ảm đạm lúc trước, lúc này lại hiện lên một tia sáng
Áo ngủ tơ tằm này, là mấy ngày trước cô đi dạo phố mua về. Vốn là tính muốn làm váy ngủ
Nhưng lúc mua về, Cố Niệm Hề mới phát hiện váy này thật sự rất ngắn. Chỉ cần mặc vào, một mảng ngực lớn trắng tuyết có thể hiện ra không xót cái gì
Nếu là bình thường, Cố Niệm Hề chắc chắn sẽ không mặc thứ này trước mặt Đàm Dật Trạch. Bình thường cô chỉ mặc một bộ quần áo bông kín đáo, cũng có thể làm cho Đàm Dật Trạch giống như ngựa hoang. Hiện tại nếu mặc mát mẻ như vậy, chỉ sợ giống như là lúc cô mặc sườn xám kia, hận không thể nuốt cô vào bụng, khiến cho Cố Niệm Hề run run
Nhưng không có cách nào, ai bắt cô làm cho Đàm Dật Trạch tức giận?
Lần trước cô mặc sườn xám có thể khiến cho Đàm Dật Trạch giống như người điên, sau đó giải hòa
Lúc này đây, nếu mặc váy ngủ này sẽ ra sao?
Nghĩ vậy, Cố Niệm Hề mau chóng mang theo váy ngủ, đi vào trong phòng tắm
Lần thứ hai từ phòng tắm bước ra, Cố Niệm Hề có chút bất an giữ váy ngủ của chính mình
"Lão công, em đã tắm xong, tới phiên anh!" Vừa nói, Cố Niệm Hề vừa cầm khắn mặt lau tóc
Nhưng người ở trên giường là Đàm Dật Trạch kia, chỉ liếc một cái đều có thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô
Cô sợ nhất là lạnh, cho dù trong phòng có hệ thống lò sưởi, cô bình thường phải mặc một bộ quần áo thật dày, mới dám đi ngủ
Mà buổi tối hôm nay, cô sao lại mặc mát mẻ như vậy?
Có phải là cô có ý đồ gì hay không?
"Xong rồi sao?" Nhìn cô một cái, đặc biệt là lúc nhìn đến cổ áo của cô hắn thoáng dừng lại, Đàm Dật Trạch cầm lấy quần áo của chính mình, nhanh chóng tiến vào phòng tắm
"Lão công, cái kia..." Cố Niệm Hề thấy hắn sắp rời đi, cuống quít mở miệng
Mục đích của cô, chẳng lẽ người đàn ông này không nhìn ra sao?
Vì để giảm bớt không khí trước đó của hai người bọn họ, cô cũng đem mình tắm rửa sạch sẽ, đưa đến trước mặt hắn rồi
Chẳng lẽ, Đàm Dật Trạch không động tâm?
Vẫn là nói, váy ngủ này so với sườn xám lần trước không bằng, cho nên hắn mới không thèm để ý sao?
"Làm sao vậy?" Nghe được lời nói truyền đến, Đàm Dật Trạch dừng cước bộ
"Cái kia... Thời tiết lạnh, nếu không hôm nay anh không cần tắm đi!" Cô thoáng tiến lên, cố ý trước mặt hắn xoay người, lộ ra kênh rạch thâm thúy kia
"Em sợ lạnh có thể mặc thành như vậy, em nói anh cảm thấy lạnh sao?" Tầm mắt của hắn quét tới lung tung trên người cô, hơi thở của hắn bay vào mũi của cô
Trong nháy mắt cứ như vậy, Cố Niệm Hề cảm giác mình giống như một bông hoa nhỏ nở rộ trong đêm tối
Nhưng cảm giác tốt đẹp như vậy cũng chỉ trong nháy mắt
Bởi vì một lát sau, hắn kiên quyết cầm quần áo bước vào phòng tắm
Mà Cố Niệm Hề thấy hắn đã vào phòng tắm, có chút hổn hển ngã ngồi trên giường
Đàm Dật Trạch rốt cuộc làm sao vậy?
Chẳng lẽ cô đã làm như vậy, hắn còn không tha thứ cho cô sao?
Vẫn là nói, váy ngủ này không gợi cảm?
Nghĩ vậy, tầm mắt của Cố Niệm Hề rơi xuống váy ngủ của mình
Mà cùng lúc đó, người đàn ông bước vào phòng tắm, đem mức nước lạnh nhất mở lên. Sau đó mặc cho nước lạnh như băng xả vào trên người mình...
Vật nhỏ này, thật sự là rất biết khơi mào dục hỏa của hắn!
Lúc nãy nếu như hắn rời đi trễ một chút, chỉ sợ hiện tại hắn đã sớm bị cô lừa gạt lên giường
Nhưng mặc dù là như vậy, vừa mới ở cửa phòng tắm cố ý sờ loạn thắt lưng của cô, cũng làm cho trong đầu hắn cảm thấy bồi hồi
Mà điều này làm cho Đàm Dật Trạch ý thức được, chính hắn càng ngày càng yêu thích cảm giác đùa bỡn vật nhỏ trong tay...
Cố gắng hạ nhiệt trên cơ thể mình, Đàm Dật Trạch lúc này mới thay quần áo. Cả người bị nước lạnh xả xuống có chút muốn đóng băng. Nhưng thân thể hắn từ trước đến nay vẫn không tồi, cho nên tắm nước lạnh lâu như vậy, cũng không có cái gì đáng lo lắng
Lần thứ hai bước ra khỏi phòng tắm, sức chịu đựng trong nháy mắt sụp đổ
Bởi vì giờ phút này, trên giường lớn là thân hình nho nhỏ
Đàm Dật Trạch biết, vật nhỏ trước giờ vẫn mê người như vậy. Bằng không tại sao người em cùng cha khác mẹ của hắn đã kết hôn rồi, còn nhớ mãi không quên?
Nhưng hôm nay, động tác cùng cách ăn mặc của vật nhỏ này, lại làm cho hắn tức giận hơn
Cô bây giờ, trên người cũng chỉ mắc duy nhất một cái váy ngủ. Vị trí cổ áo có điểm thấp, cho nên mặc dù là Đàm Dật Trạch đang đứng cũng có thể nhìn thấy được những thứ tốt đẹp kia
Nhưng làm cho Đàm Dật Trạch bị đánh bại chính là phía dưới của cô. Vật nhỏ chết tiệt này, tuyệt đối là đã động tay động chân với làn váy phía dưới
Bằng không hắn vừa mới thấy lúc cô mặc còn dài đến bắp đùi. Hiện tại cơ hồ đều không che được mông nhỏ của cô!
Qủa nhiên, Đàm Dật Trạch đưa mắt đảo qua toàn bộ phòng ngủ, liền nhìn đến ngăn tủ ở đầu giường bọn họ, giờ phút này còn có một cây kéo và một ít vải dệt. Đây chắc chắn là vải cô vừa mới cắt bớt
Vật nhỏ, thế như lại dám tính kế hắn?
Nhưng có điều không thể không thừa nhận, vật nhỏ đã thành công!
Cô hiện tại chính là thực vô tội ngồi ở trên giường lớn, khiến cho hắn vừa mới trong phòng tắm tắm nước lạnh, bây giờ liền bị phá hủy trong giây lát
Vốn vừa rồi tắm nước lạnh phải là vô cùng "Mát mẻ", thế nhưng hiện tại lại bắt đầu điên cuồng khô nóng
Hắn có chút nôn nóng bất an, thong thả bước đến phía giường
Đàm Dật Trạch là ai, hắn là người quyền cao chức trọng trong Đàm gia, làm việc chưa bao giờ hy vọng bị người khác quấy rầy. Mà Cố Niệm Hề lại có thể nhiều lần lặp đi lặp lại làm cho hắn rơi vào trận tuyến rối loạn
Cảm giác như vậy, Đàm Dật Trạch vô cùng không thích. Cho nên hắn muốn khống chế tốt tâm tình của mình, không để cho cô gái này dễ dàng lôi kéo, lại càng không thể để cho cô gái này thấy được hắn vô cùng cưng chiều cô. Bằng không tương lai ở trước mặt cô, hắn nhất định sẽ bị chèn ép
Này, chính là chiến thuật!
Vốn Đàm Dật Trạch đã muốn áp dụng chiến thuật này từ lâu với Cố Niệm Hề. Nhưng bởi vì gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên mới hoãn lại. Mà hôm nay Cố Niệm Hề thừa dịp hắn tăng ca không ở nhà, liền chuồn ra ngoài đi bar! Tuy rằng biết rõ, tính tình của Cố Niệm Hề căn bản sẽ không có khả năng cho hắn đội mũ xanh, Nhưng Đàm Dật Trạch phát hiện khi nghe cô nói cô đi bar, trong lòng hắn lại không khỏi bực tức
Vật nhỏ rất có lực hấp dẫn đối với đàn ông. Vừa nghĩ tới những thanh niên không đứng đắn ở trong quạn rượu, hướng trên người cô đánh giá, Đàm Dật Trạch liền không khống chế được lửa giận trong lòng
Vì thế đêm nay, hắn phải tiến hành kế hoạch của mình
Trái ngược với Cố Niệm Hề đang bất an ngồi ở trên giường, Đàm Dật Trạch lại thong thả bước đi, giờ phút này cô cũng là mang vẻ mặt vô tội nhìn hắn: "Lão công, anh làm sao vậy?"
Trên mặt của cô không trang điểm. Nhưng đôi mắt đen to kia lại vô cùng sáng ngời, giống như là ngọc lưu ly trong đêm. Làm cho hắn nhìn có chút si mê
Cô gái nhỏ bé này hành động như vậy, khiến cho hắn lần thứ hai rơi vào luống cuống
Bởi vì hắn phát hiện, Cố Niệm Hề đang ở trên đệm cọ loạn
Váy ngủ kia bởi vì cô cọ loạn mà có chút xộc xệch, tất cả làm cho yết hầu của Đàm Dật Trạch khẽ động đậy. Thật hy vọng lúc này thứ mà cô cọ loạn không phải là chăn mà chính là hắn
"Đừng làm loạn, nhanh đi ngủ đi!" Thấy cô khẽ gọi, giống như là đối với hắn mời gọi, Đàm Dật Trạch phát hiện hô hấp của mình có chút ồ ồ
"Lão công, thật sự không muốn để ý đến em sao?" Cố Niệm Hề ngẩng đầu nhìn hắn, một đôi mắt to ngập nước, thậm chí giống như một tiểu bạch thỏ điềm đạm đáng yêu, khiến cho Đàm Dật Trạch có một chút vội vàng
"Nhanh ngủ đi!" Hắn không nhìn thẳng cô, mà xoay người hướng đến phía cánh cửa phòng ngủ. Nếu như hắn vẫn cứ ở trong này, chắc chắn sẽ không chịu đựng được lâu, chính mình phải hóa thân thành người sói
Rời đi, làm cho mình không phải đối mặt với vật nhỏ, có lẽ mới có thể bình phục lại được
Nhưng tính toán của Đàm Dật Trạch rốt cuộc cũng không thành
Ngay lúc hắn chuẩn bị đi tới phía cánh cửa, phía sau lưng hắn lại cảm giác được độ ấm áp mềm mại của vật nhỏ
Nhìn dưới lưng mình là đôi bàn tay nhỏ bé, khóe miệng Đàm Dật Trạch hiện lên độ cong bất đắc dĩ
"Lão công..." Giọng điệu ôn nhu, làm cho người ta thương tiếc. Cũng như là vô số móng vuốt gãi vào tâm của Đàm Dật Trạch
Ngay sau đó, hắn vẫn không khống chế được mình, xoay người lại
Khi hắn xoay người, liền cảm thấy trên môi mình có một thứ gì đó mềm mại
Tập trung nhìn vào, Đàm Dật Trạch mới phát hiện đó là môi của vật nhỏ!
Trong ấn tượng của hắn, đây hình như là lần thứ hai hắn bị cường hôn!
Mà người khởi xướng đều cùng là một người!
Bọn họ thường ngày thân thiết, đều là Đàm Dật Trạch hắn chủ động. Lúc này Cố Niệm Hề chủ động tự nhiên có chút không tự nhiên. Cô lung tung hôn môi hắn, cũng không có chân chính phá cửa mà vào. Trải qua cái hôn mãnh liệt, cô phát hiện người đàn ông kia vẫn mở mắt nhìn mình. Con ngươi màu đen kia, ở dưới bóng đèn nhỏ chiếu xuống, nhìn không ra một tia tình cảm gì
Trong lúc nhất thời, Cố Niệm Hề nổi giận
Cô cũng đã làm như vậy, chủ động nhận sai, còn chủ động lấy lòng hắn. Nhưng người đàn ông này vẫn chưa có biểu hiện gì, bảo cô phải làm sao bây giờ?
Ai nói, lòng dạ đàn bà như mò kim đáy biển?
Tâm người đàn ông này, cũng là kim dưới đáy biển!
Dù sao, tình huống như vậy nhiều nhất đến cuối cùng sẽ biến thành ly hôn
Mà hôn nhân của bọn họ lúc đầu cũng rất buồn cười. Rời đi, thật ra cũng không có gì đau lòng
Lúc sau tách ra, Cố Niệm Hề mới phát hiện mình vẫn nhớ cái ôm ấp áp của người đàn ông này, nhớ cái cách hắn ngẫu nhiên lộ ra tươi cười cưng chiều, còn có làm ra biểu tình xấu xa...
Vốn là không có gì, nhưng vừa nghĩ tới, chóp mũi của Cố Niệm Hề bắt đầu lên men, vì phòng ngừa người đàn ông này nhận ra được điều khác thường của mình, Cố Niệm Hề liền đẩy Đàm Dật Trạch ra, muốn chui vào trong chăn
Nhưng khi muốn làm vậy, lại đến phiên Đàm Dật Trạch không buông tay
Cô xoay người không tự nhiên muốn né tránh, lại phát hiện eo nhỏ của mình bị người đàn ông xấu xa nào đó chặn lại
"Buông ra!" Cảm giác ở dưới mông rất lạnh, vô cùng cùng khó chịu! Nên Cố Niệm Hề mới tức giận
"Không muốn buông!"
Hắn một tay kéo lấy dây áo của cô, tay kia mang theo vết chai nhẹ nhàng mớn trớn. Làm cho cô không tự giác run sợ: "Chính mình làm việc, có phải lên tự mình gánh vác?"
Cô tuy rằng không nghe hiểu hết ý nghĩa, nhưng vẫn là ngây ngốc gật gật đầu
"Kia chính là em khơi mào dục hỏa, có phải không nên chính mình bỏ chạy?" Cô thấy hắn gần trong gan tấc, khóe môi nộ ra tà tứ. Một giây sau, hắn liền nhanh chóng đem cô lên giường
Một đêm này, Đàm Dật Trạch xúc động chưa từng có
Đấu đá lung tung, Làm cho Cố Niệm Hề có cảm giác mình giống như bị tra tấn đến chết
Tới bây giờ, Cố Niệm Hề cũng hiểu được: Chọc giận Đàm tham mưu trưởng, hậu quả thật sự rất nghiêm trọng!
____
Thời tiết hôm nay vô cùng tốt
Cố Niệm Hề ăn qua điểm tâm, sau đó đến sân nhỏ của Đàm gia phơi nắng
Ngày mai, cô và Đàm Dật Trạch có thể trở về căn nhà nhỏ của bọn họ, mà cô có thể không được giống như hiện tại, có thời gian chạy lung tung mà phơi nắng
"Nhị Hoàng lại đây! Hay là hôm nay ta mang ngươi đi chơi!"
Nhị Hoàng ở trong sân, nghe được Cố Niệm Hề gọi nó, vội vã chạy đến. Nhưng ngại chuyện trên cổ có đeo vòng, cho nên nó chỉ có thể khẽ tiến đến dưới chân của Cố Niệm Hề cọ cọ
Nhưng mà, thế này cũng đủ rồi
Nhị Hoàng hưng phấn, đuôi to cũng vui vẻ quẫy tít
"Được được được, hôm nay mang ngươi ra ngoài chơi!" Nơi này ngoại trừ ông nội Đàm và Đàm Kiến Thiên đối xử tốt với cô, còn có Nhị Hoàng này
"Nhị Hoàng, chúng ta đi!" Cởi bỏ dây thừng trên cột của Nhị Hoàng, Cố Niệm Hề chuẩn bị mang nó ra ngoài dạo chơi
Nhưng không khéo, cô vừa muốn mở cánh cửa, trước mặt lại có Hoắc Tư Vũ
Trên người cô ta mặc một cái áo làm bằng lông dê rộng thùng thình, rất khéo che đi cái bụng. Làm cho người ta nhìn không ra, thật ra nó vẫn bằng phẳng. Dường như gần đây cuộc sống không tốt, mà sắc mặt của cô ta cũng như vậy. Còn nữa trên chân mang đôi giày bệt, làm cho người ta tưởng nhầm người này đang mang thai đến tám chín phần!
"Yêu mới sáng sớm em dâu muốn chạy đi đâu?" Cố Niệm Hề mang theo Nhị Hoàng tiến lên, dáng người cũng cao hơn Hoắc Tư Vũ một cái đầu
Mà Hoắc Tư Vũ cũng không chịu thua, muốn tiến lên đánh giá Cố Niệm Hề, Nhưng vừa nhìn thấy Nhị Hoàng đứng bên cạnh cô, liền giật mình lui lại vài bước
Ở nơi này Hoắc Tư Vũ sợ nhất là sờ vào Nhị Hoàng
Lần đầu tiên cô bước vào Đàm gia, con chó này không hiểu tại sao lại luôn đối nghịch với cô
Mỗi lần, chỉ cần Hoắc Tư Vũ cô vừa bước ra cửa, đi qua mặt nó, nó sẽ như bệnh tâm thần mà kêu lên. Có đôi khi, còn có thể nhe răng cảnh cáo!
Giống như, hiện tại!
"Cố Niệm Hề, tôi cho cô biết, cô chớ ở trước mặt tôi tự cho mình là đúng! Hiện tại thân phận của chúng ta chính là ngang hàng!" Ý của Hoắc Tư Vũ chính là cô hiện tại đã đường đường chính chính tiến vào Đàm gia, cũng đồng dạng đã là thiếu phu nhân, không cần phải... E ngại qùy gối dưới thân Cố Niệm Hề
"Ngang hàng? Tôi hỏi cô, tôi là dâu trưởng của Đàm gia, cô là cái gì? Cô không phải ngay cả chuyện xưng hô gọi tôi một tiếng chị dâu cũng không biết chứ?"