[Dịch]Quan Tiên- Sưu tầm

Chương 117 : Dũng mãnh đi ngang qua


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Hôm nay, Ngô Ngôn không đi xuống nông thôn. Cô tới tham gia thảo luận tại nhà máy hóa chất Phượng Hoàng. Hongkong trở về là chuyện lớn ít có trong vài năm nay. Để ổn định chính trị, các lãnh đạo chủ chốt của Thành phố đều chia nhau xuống khu, tiến hành động viên và khai thông tư tưởng với các xí nghiệp và nhà máy hầm mỏ trong thành phố. Ban đầu, nhà máy hóa chất vốn là xí nghiệp thuộc thành phố. Hai năm nay, hiệu quả và lợi ích của xí nghiệp rất kém. Nghe nói các công nhân trong xí nghiệp cũng vô cùng chán nán. Mà Ngô Ngôn cũng mệt mỏi với loại công tác này. Nhưng ai bảo cô là Bí thư Quận ủy chứ? Nếu chẳng may truyền đạt mà bọn họ không thích, lãnh đạo ở thành phố còn phải đứng ra điều đình. Thật may, phía sau Chủ tịch nhà máy hóa chất Thiết Vĩnh Hồng có chút bối cảnh —— Nếu ông ta không có chút bối cảnh, hiệu quả và lợi ích của nhà máy Hóa Chất cũng không kém đến mức như vậy. Chủ tịch Thiết là lãnh đạo tương đối mạnh mẽ, cứng rắn. Khi đối mặt với Bí thư Ngô, ông ta vỗ ngực cam đoan, cô yên tâm, chỗ này của tôi sẽ không gặp phải chuyện gì không may. Cho dù có chuyện gì, không phải chỉ cần nói chuyện với cán bộ trung tầng trở lên là xong sao? Ngô Ngôn không thực sự yên tâm, cố ý muốn đi dạo quanh nhà máy, thăm viếng một chút. Kết quả biến thành như vậy. Cũng may, thấy sắp tới giờ tan tầm, nên cô về nhà trước. Khi cô mới qua cửa nhà, liền cảm thấy có điều gì đó khác lạ. Tuy nhiên, cô chỉ mới vào nhà lại bị mắc mưa như vậy, thân thể có cảm giác không khoẻ, cũng không để ý mấy. Chỉ có điều, cái áo lót này... sao lại bay tới chỗ dựa lưng của sô pha chứ? Cô cảm thấy hơi khó hiểu. Nước mưa trên tóc Ngô Ngôn còn đang tí tách chảy xuống, cô trần truồng đi vào buồng vệ sinh, cầm khăn mặt đi ra, vừa lau tóc, vừa nhìn chằm chằm vào chiếc áo lót. Dáng người Bí thư Ngô, thật không tệ nha. Trần Thái Trung ngồi trên sô pha, đối diện với Ngô Ngôn. Chà, chỗ nên lớn thì lớn, chỗ nên nhỏ thì nhỏ. Tuy rằng bộ ngực không đầy đặn mượt mà như của Nhâm Kiều, nhưng mông vẫn khá vểnh. Dù sao đã được thấy, hắn cũng liền lười tránh đi nơi khác. Trên thực tế, những người phụ nữ mà hắn từng nhìn thấy cũng không phải quá nhiều. Nhưng Bạch Hổ, người phụ nữ cực phẩm trong truyền thuyết thì hắn chưa từng gặp qua. Tiên giới có nhận thức chung như vậy, Mặt trời là dương, mặt trăng là âm. Trời là dương, đất là âm. Thanh Long là dương, Bạch Hổ là âm. Nói cách khác, chỉ có Bạch Hổ mới có thể được cho là người phụ nữ chân chính. Đối với đàn ông mà nói, Bạch Hổ ngẩng đầu là nguy hiểm. Nhưng, nếu đàn ông mà khắc được Bạch Hổ, vậy đừng lo, cái đó gọi là "Thanh Long cao nghìn trượng, Bạch Hổ không thể ngẩng đầu"! Hừ... Dường như cũng không phải thuần túy là Bạch Hổ? Cẩn thận quan sát phía dưới, Trần Thái Trung thấy mấy lông tơ rất nhỏ. Tôi nói thôi, loại cực phẩm làm sao có thể dễ dàng nhìn thấy như vậy chứ... Á, cô nhìn chằm chằm tôi làm gì? Trần Thái thoáng suy tư một lát, liền hiểu rõ, mình ngồi như vậy, sợ là để lại vết mông ấn xuống sô pha rồi nhỉ? Không phải chứ? Mình phải từ từ đ` ứng lên mới được. Ngô Ngôn thật sự phát hiện trên sô pha không có người ngồi lại lún xuống. Trần Thái Trung vừa mới rời đi. Cô liền đi tới. Cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Rõ ràng vừa rồi trên sô pha bị lún xuống, sao bây giờ lại không thấy nữa rồi? Cô là người phụ nữ có suy nghĩ rất nhạy bén. Cô cau mày ngẫm nghĩ một chút, lại chun mũi ngửi ngửi. Cuối cùng cô đã biết cảm giác không ổn của mình là gì —— trong phòng có mùi đàn ông! Cô là người phụ nữ biết giữ mình, nếu không cũng không đến mức xung khắc với Đoàn Vệ Dân như nước với lửa. Đàn ông rất ít khi tới nhà cô, cho nên, cô biết rõ mùi hương trong ngôi nhà của chính mình. Mà lúc này, trong không khí rõ ràng có mùi hương khác. Đó là mùi thơm ngát của cây Tùng sau cơn mưa. Loại hương vị này không thể đến từ phụ nữ! Nghĩ đến đây, cô hơi sởn tóc gáy. Nhưng, trong nhà trống rỗng. Nếu có người đàn ông nào đang ẩn náu ở đây, cô chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy. Hương vị này... Hình như mình đã ngửi thấy mùi này ở đâu rồi? Cô chậm rãi lau tóc, cẩn thận nhớ lại. Cô nhớ ra: Trần Thái Trung, chính cậu thanh niên trẻ tuổi kia! Với thân phận của Ngô Ngôn, những cán bộ trẻ tuổi có thể tiếp xúc gần gũi với cô cực nhỏ, mà trong những cán bộ đó, người không hút thuốc lá lại càng ít —— mặc kệ nói thế nào, mời thuốc cũng là một cách xã giao. Hiện tại, đám nhỏ rất thông minh. Cũng vì như thế, cô mới có thể có ấn tượng sâu sắc với mùi hương của Trần Thái Trung. Lúc này nghĩ đến hắn, cô lại không khỏi nghĩ tới sự việc xấu hổ của ngày hôm qua. Đêm qua, khi cô về đến nhà, tỉnh táo cẩn thận ngẫm lại, cô biết mình hơi thất thố. Cô hiểu rất rõ ràng, trong chuyện này Trần Thái Trung cũng không phạm bất kỳ sai lầm nào. Lọ nước hoa kia đại khái chỉ là một sai lầm xinh đẹp. Hắn cũng không hiểu về ngụ ý của nước hoa kia. Xem ra, hắn vẫn rất chất phác. Giờ khắc này, không hiểu sao nỗi sợ hãi kia tự nhiên biến mất. Cô thở dài, vừa tiếp tục lau tóc, vừa xoay người nhìn vào bàn trang điểm. Hộp nước hoa vẫn lẽ lẽ đứng sừng sững ở nơi nào đó trên bàn trang điểm. Cô hơi hối hận. Nếu cậu nhỏ Thái Trung kia không tín nhiệm mình, sẽ chạy tới tặng quà cho mình sao? Mình làm vậy... có phải hơi quá đáng hay không. Có phải đã làm cậu ta bị tổn thương hay không? Thừa lúc Ngô Ngôn xoay người, Trần Thái Trung rón ra rón rén đi vào một phòng khác. Hắn mơ hồ cảm thấy dường như Ngô Ngôn đã nhận ra điều gì đó không ổn. Hắn nhất thiết phải cách xa người phụ nữ này thêm một chút. Dù sao, cái nên xem hay không nên xem hắn đều thấy cả, mà không phải cô có muốn nhìn cũng không nhìn thấy bóng dáng hắn? Cuối cùng Ngô Ngôn cũng lau khô người. Nhìn cái áo lót vẫn nằm ở nhà trên, cô thoáng suy nghĩ về góc độ, lần lượt ném vài lần về phía sô pha. Kỳ quái, sao mình ném thế nào cũng không đến được chỗ dựa lưng chứ? Sau khi ném đến lần thứ mười, cô hơi thất vọng, trong lòng lại nói thầm. Mặc kệ, đi mặc quần áo đã. Cô đi vào phòng bên cạnh, mở tủ quần áo... Trần Thái Trung hơi bực tức. Sao tôi đi đâu cô đi theo tới đó là sao? Mẹ kiếp, tôi lại đi ra ngoài vậy. Đúng lúc ra tới cửa, một sự kiện long trời lở đất đã xảy ra! Điện thoại di động của hắn... đổ chuông! Mẹ kiếp! Trần Thái Trung nhất thời liền ngây người ra. Mình là heo à. Sao lại quên tắt di động chứ? Đang lúc tâm trí hoảng loạn, tay hắn chợt làm pháp quyết hủy bỏ thuật ẩn thân! Tiếng chuông này thật sự hơi chói tai. Ngô Ngôn giống như một con thỏ bị trúng tên nhất thời liền hét lớn một tiếng "A", ngạc nhiên nhìn ra hướng cửa. Bốn mắt nhìn nhau! Hai người sửng sốt một hồi. Cuối cùng Ngô Ngôn cũng phục hồi lại tinh thần cô chợt ngồi xổm xuống bên giường. - Trần Thái Trung, cậu, cậu, cậu... - Ấy, tôi chỉ đi ngang qua... cô, cô cứ tiếp tục... Trần Thái Trung giải thích không đầu không cuối. Trên thực tế, hắn cũng không phải là người không đủ nhanh trí. Nếu không hắn cũng không thể nghĩ ra nhiều ý tưởng chỉnh người cổ đại, khiến Tiên giới và loài người phải hợp lực bao vây và tấn công hắn. Nhưng, hắn ở hai thế giới cũng hơn bảy trăm năm, hắn chưa từng nhìn trộm phụ nữ thay đồ. Lúc này bị bắt tại hiện trường, xấu hổ, thất kinh cũng là chuyện không thể tránh khỏi. - Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu. Ngô Ngôn ngồi xổm bên cạnh giường, nương vào giường lớn để che giấu thân thể của mình, chỉ lộ ra một đầu. Cô ở nơi nào đó nghiến răng nghiến lợi nói. - Hừ, cậu... cậu cứ chờ mà vào tù. Tôi còn muốn truy cứu trách nhiệm hình sự của cậu! Giờ khắc này, sự áy náy của cô đối với Trần Thái Trung đã không còn một mảnh. Trong cả cuộc đời này, cô chưa từng chật vật như thế? Xấu hổ và giận dữ, cô chỉ hận trong tay không cầm dao làm bếp, nếu không cô nhất định phải ném chết hắn! Vào tù? Mới nghe nói như thế, cơn tức của Trần Thái Trung cũng tăng vọt. Bố còn muốn tiếp tục rèn luyện chỉ số EQ! Hắn có tật xấu vô cùng kỳ quái. Lúc càng tức giận, não hoạt động càng tốt. Trong nháy mắt, hắn liền có phản ứng. Hắn nhìn cô cười. - Ha ha, vậy hiện tại cô có thể gọi người vào. Sao Ngô Ngôn lại không muốn gọi người? Chỉ có điều, cô sống ở Lâm Trí lâu. Hàng xóm xung quanh không phải đều là nhân viên trong cơ quan chính phủ hay sao. Một khi việc này bị truyền ra, bảo cô sau này làm người như thế nào đây? Nghe nói như thế, cô cũng bình tĩnh lại. Hơn nữa thoáng cân nhắc chọn lựa. - Chỉ cần hiện tại cậu rời khỏi đây, tôi có thể cam đoan sẽ không truy cứu trách nhiệm hình sự của cậu. Tiểu Trần a, cậu còn trẻ... Hừ, cô dùng thủ đoạn này để gạt người, xem ra còn kém hơn cả tôi! Trần Thái Trung sao có thể tin tưởng vào lời cam đoan trong tình huống này? Hắn lắc lư đi đến bên giường, đặt mông ngồi ở trên giường, không kiêng nể gì từ trên cao nhìn xuống Ngô Ngôn. Ngô Ngôn co chặt người lại, hai tay ôm đầu gối, dùng ánh mắt thù hận chăm chú dõi theo hắn. Trong sự quyết tâm, cô rít từng chữ từng chữ một qua kẽ răng. - Trần Thái Trung, cậu không nên quá đáng như vậy. Cậu nghĩ rằng tôi thật sự không dám gọi người sao? Trần Thái Trung có thể cảm nhận được cô có ý "cả hai cùng chết". Thật đáng tiếc. Hiện tại, cán bộ nhà nước có dũng khí như vậy thật sự quá ít ỏi. - Tôi sẽ không quá đáng. Hắn cười lắc đầu, dùng ánh mắt bốc lửa nhìn chằm chằm vào cô. - Nhưng, Ngô Ngôn... Bí thư Ngô của tôi, tôi thật sự thầm mến cô đã lâu, vì sao cô không thể cho tôi một cơ hội? Nghe hắn nói những lời này, Ngô Ngôn lập tức cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Nhưng trong đầu cô vẫn không nhịn được mà tự hỏi, hắn... hắn thật sự thích mình sao? - Tôi, tôi cho cậu cơ hội. Cô cũng là nhân vật khó lường. Sau khi cân nhắc, cảm thấy có thể lợi dụng điểm này, cô lập tức gật đầu, thương hại nhìn hắn. - Thái Trung, cậu có thể ra ngoài trước hay không? Về phần đối phương có thật sự thích mình hay không, lúc này cũng không quan trọng. Rõ ràng Trần Thái Trung chỉ nói hươu nói vượn. Tuy nhiên, hắn đã ý thức được, trừ phi giết người phụ nữ này diệt khẩu, còn không, muốn cô không truy cứu trách nhiệm của mình, chỉ có thể nắm được nhược điểm nào đó của cô hoặc cứng rắn thượng người phụ nữ này. Người trong chính phủ đều vô cùng sĩ diện. Hắn lăn lộn trong quan trường cũng đã hơn nửa năm, đặc biệt hiểu rõ về điểm này. - Ha ha, tôi không ra. Hắn chậm rãi lắc đầu, dùng một loại ánh mắt gần như cuồng nhiệt nhìn Ngô Ngôn. - Nếu bị cô phát hiện, bây giờ tôi tận dụng cơ hội này. Nói thật, tuy cử chỉ này chỉ là giả, nhưng, nếm thử mùi vị của "Ngụy Bạch Hổ" —— cũng có sức hấp dẫn khá lớn đối với hắn.