[Dịch]Quan Tiên- Sưu tầm

Chương 40 : Kinh doanh không giấy phép.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

So sánh với những khu đô thị mới ở các thành phố khác, khu đô thị mới ở thành phố Phượng Hoàng có phần kỳ quái. Ở thành phố này có hai khu đô thị mới, trong đó khu Tây Nam thật là náo nhiệt, còn khu Đông Nam thì phát triển không được tốt lắm. vì thế ủy ban quản lý khu này sắp tới sẽ bị giải tán, giao cho phòng quy hoạch quản lý, sau đó sẽ thành lập lại ủy ban. Nói cách khác, đây là nơi Trần Thái Trung sắp về công tác, phòng quy hoạch cũng chỉ khác cái tên mà thôi, chẳng khác gì ủy ban của khu này. Cậu Nhâm Kiều là Thái Đức Phúc còn nhà hàng có tên là “Hoa Anh Thảo”. Cái tên này của nó trùng với tên của một loài hoa. Nhà hàng này cũng chỉ cách phòng quy hoạch hơn năm trăm mét. Mặt tiền của cửa hàng không thể coi là nhỏ được, tới bốn trăm thước vuông, tòa lầu hai tầng được trang hoàng rất hợp mắt, nhìn qua đúng là bỏ rất nhiều công sức. Nhâm Kiều cùng với Trần Thái Trung ngồi xuống giữa một đám ông già bà già. Điều này khiến cho dự tính nói chuyện của phó chủ nhiệm trở nên khó khăn: Ta cùng với bọn họ, hẳn là khác nhau chứ? Có thể nhận ra Nhâm Kiều rất được yêu thương. Các lão nhân thân thiết tiếp đón cô, sau đó bọn họ tiếp tục nói đến “Chuyện cũ ngày xưa” Phó chủ nhiệm Trần thì bị họ lơ đi. Nói lơ đi thực ra cũng không phải cho lắm. Lâu lâu thì cá biệt có một hay hai ông già quay đầu nhì hắn, giống như là đang nhìn con rể vậy khiến cho Trần Thái Trung cảm thấy bực bội khó kìm chế được. Sớm biết thế này thì hắn đã không tới! Hắn đã mờ mờ đoán ra tâm tư của Nhâm Kiều. Tuy nhiên gặp phải tình huống này chẳng lẽ hắn lập tức đứng lên bỏ đi hay sao? Không bao lâu sau, rượu thịt và thức ăn đã được bày lên. Trần Thái Trung nhân cơ hội này rời khỏi phòng, lén lút nói với Nhâm Kiều. - Tôi nói này hai người trẻ tuổi chúng ta ở đây không được tự nhiên phải không? - Người khác, tôi cũng không biết. Nhâm Kiều thấp giọng trả lời: - Cả bàn này đều là thân thích… Nói xong bàn tay cô lại duỗi ra, lén lút nắm lấy tay của Trần Thái Trung. - Được rồi, lúc này cậu kìm chế một chút được không? Hai người bọn họ đang lén lút như vậy bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào, tranh cãi ầm ĩ vang lên. - Để tôi đi xem. Trần Thái Trung không ngồi yên được. Hắn vốn không phải là người thích xem náo nhiệt tuy nhiên hắn ở chỗ này cảm thấy thực sự rất là khó chịu. Nhâm Kiều liền đi từ phía sau ra, nói vài câu với các lão nhân rồi cũng từ từ đi ra khỏi phòng. Đại sảnh trở nên hơi náo nhiệt. Bốn năm cảnh sát đang đứng đó, còn có mấy người trung niên mặc thường phục đang đuổi khách ra ngoài. - Được rồi, được rồi, nơi này sẽ bị ngừng kinh doanh, những người đang ăn ở đây đi ra nơi khác mà ăn. Có người không chịu đứng lên thì lập tức bị sát đi tới với một thái độ không tốt. - Thế nào, còn muốn chúng tôi mời anh đi ra ngoài phải không? Cậu Nhâm Kiều là Thái Đức Phúc có dáng người thấp lùn và rất mập mạp. Cho dù người ngoài không biết là ông mở khách sạn nhưng thấy dáng người này thì cũng đoán được tám chín phần mười. Một mặt ông thầm tính toán một mặt nở một nụ cười thật tươi, hướng về phía người trung niên ba mươi tuổi đứng đầu giải thích: - Không phải là còn ba ngày nữa sao? Hôm nay vẫn chưa hết hạn mà… Hóa ra “Hoa Anh Thảo” chưa được phòng giải tỏa cấp giấy phép mà cậu của Nhâm Kiều đã sốt ruột khai trương làm ăn thì trách làm sao được việc cảnh sát đến niêm phong cửa lại. Tuy nhiên nói ông giải quyết giấy phép này cũng không tốt cũng không hoàn toàn đúng. Cửa hàng này bị sự giám thị của cả hai nơi. Hoa Anh Thảo đã đã có giấy phép chứng nhận của phòng giải tỏa nhưng về bên phân cục công an Hoành Sơn thì giấy phép vẫn chưa hoàn tất. Người của phân cục đã nhắc nhở ông chủ Thái nội trong vòng mười ngày phải làm được toàn bộ giấy phép kinh doanh. Có thể ông chủ Thái không quen biết người của phân cục Hoành Sơn nhưng ông cho rằng vài ngày nữa mới hết hạn, với lại ngày khai trường đã định trước, không thể nói là “không có giấy phép kinh doanh” Theo lý thuyết, đây là chuyện không có gì trở ngại. Người trung niên liếc mắt nhìn ông chủ Thái một cái, thản nhiên giải thích. - Đúng thế, còn ba ngày nữa, tuy nhiên, hôm nay liên hiệp chấp hành pháp luật kiểm tra toàn thể, coi như là ông gặp phải xui xẻo. Thái ông chủ mạt một bả tỏa sáng não trên cửa, hãn như chảy ra, hắn mọi nơi đánh giá đánh giá, mãnh chạy hai bước, theo trong đám người túm ra một xem náo nhiệt khách hàng, " tam nhi, thúc người này có phiền toái, ngươi cũng thấy đấy, ngươi không là cho trương khu nẩy nở xe sao? Giúp chú nói nói a." Ông chủ Thái cố gắng suy nghĩ cách giải quyết, mồ hôi chảy ra. Ông thầm đánh giá sự việc rồi đi lên vài bước nắm lấy một người đang đứng xem náo nhiệt. - Tam nhi, con cũng thấy chú đang gặp phải phiền toái đó. Con không phải là lái xe của khu trưởng Trương hay sao? Nói giúp chú vài câu đi. Cái người tên là Tam Nhi tuổi cũng không nhỏ ước chừng khoảng ba mươi tám ba mươi chín. Dáng người cũng vạm vỡ cao lớn. Nghe nói như vậy khuôn mặt Tam Nhi liền trở nên lạnh lùng. Hắn đầy ông chủ Thái ra. - Chú họ, hôm nay cháu chỉ đi theo thôi. Chỉ tại chú không có giấy phép kinh doanh. Là nhân viên của nhà nước chú bảo cháu phải nói giúp cho chú thế nào đây? Từ “chú họ” được nhấn mạnh trong lời nói của hắn. Những người xung quanh đều hiểu rõ hàm nghĩa trong câu nói đó. Mọi người biết đó, hắn không phải là chú ruột của tôi. - Cái tên tiểu tử thối này! Ông chủ Thái liền nhảy dựng lên. - Được, được, được, uổng công tôi từ lớn đến nhỏ quan tâm chăm sóc cậu như vậy. Bây giờ cậu có tiền đồ thì lại giở giọng như vậy với chú mình. - Ông chủ Thái, bát cơm này của ông, hôm nay tôi không ăn. Sắc mặt Tam Nhi cũng biến đổi, hắn không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài. Từ phía xa truyền đến một câu nói tuyệt tình. - Từ nay về sau đừng tới đây nữa. - Người trên quan trường quả nhiên là một lũ vô tình. Nhâm Kiều nhỏ giọng nói thầm. - Anh họ của tôi trước kia không phải là người tệ bạc. Tuy nhiên bây giờ hắn đã bị nhiễm tật xấu ngạo mạn của người ta. "Ngưu cái chó má, tuy nhiên chính là một thối lái xe thôi, được sắt cái gì a?" Vừa nghe nói lăn lộn quan trường đều là vô tình, Trần Thái Trung sẽ không thích, lớn tiếng ồn ào lên, " vừa thấy chính là cái sớm muộn gì phải sụn đệm cột sống xông ra chủ nhân." - Ngạo mạn cái chó, chỉ là một tên thối tha lái xe thì ngạo mạn cái gì chứ? Vừa nghe nói người trên đi trên con đường quan trường đều vô tình Trần Thái Trung đã cảm thấy khó chịu, lớn tiếng nói: - Nhìn tên này rõ ràng là một tên luồn cúi chủ nhân tới khọm cả người. Hắn lớn tiếng như vậy lập tức khiến người khác nhìn vào. Người đàn ông bên phải khoảng hai ba mươi tuổi liền đi tới. - Được rồi, đừng nói bậy nữa, mau đi ra đi. Trần Thái Trung nghiêng người nhìn hai người này: - Hai người thuộc đơn vị nào? - Chúng tôi là người của phòng quy hoạch, phối hợp để thực thi pháp luật. Một tên hơi gầy trả lời. Ánh mắt thằng nhãi này lanh lợi nhưng cho thấy hắn là người rất đa mưu. Lẽ ra hắn không cần phải trả lời câu hỏi của Trần Thái Trung. Tuy nhiên câu nói bậy của Trần Thái Trung được vang vọng khiến cho hắn phải cẩn thận xem xét vấn đề. Câu hỏi của người thanh niên này mang theo một vẻ nghiêm túc. Hăn hiểu được, gặp phải người như vậy nếu có thể tỏ vẻ tôn trọng thì tốt nhất là không được sơ suất. - Ha ha, thật là khéo, tôi cũng là người của phòng quy hoạch. Trần Thái Trung không nhìn người trung niên trước mặt mà cười hì hì tỏ vẻ thân thiết với hai người này. - Đây là bạn của tôi, có thể cho ông ấy một con đường không? Một người khác liền cảm thấy khó chịu. - Cậu là người của phòng quy hoạch à? Ngay việc của khu Thanh Hồ mà cũng dám nhúng tay vào sao? Đi đi đồng nghiệp, cậu đừng có xen vào nữa, tôi không muốn nói nhiều với cậu.