[Dịch]Quan Tiên- Sưu tầm

Chương 414 : Ân tình của Chủ tịch thành phố


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Bình tĩnh nhớ lại lúc Thường Tam cầu xin mình, trong lòng Lộ Quảng Kiệt vẫn là cảm giác đó, vị ngũ độc bí thư này không ngờ xử lý Thường Tam lại dễ dàng đến thế… Quả nhiên, xã hội đen trà trộn vào chính quyền, mới lại càng có tương lai. Nói chung, con đường hiện tại, vật cản là không nên có, thậm chí còn tồn tại ý định giao hảo với Trần Thái Trung, trông chờ vào việc hợp tác của y với họ Trần, là hoàn toàn không thực tế. Đoàn Vệ Hoa nào biết đâu rằng y lại suy nghĩ như vậy? Cười dài nhìn con gái nuôi đã chọn xong thức ăn, ngồi trên ghế sô pha, Trần Thái Trung gật gật đầu, - Tiểu Trần, hôm nay có chuyện gì vậy? Sao xảy ra hiểu lầm thế này? - Tôi nào biết đâu? Vừa nhắc tới điểm này, Trần Thái Trung lại buồn bực, nhưng hắn quả thực không có cách nào nổi giận, cho nên, liền nuốt cơn giận dữ vào bên trong, hắn cười khổ sở: - Chính là gọi điện cho bí thư Mông, di động hết pin rồi, nên bị vào danh sách đen. - Vận may của anh thật quá là kém, haha Đoàn Vũ Hiên nghe thấy thế mỉm cười vui vẻ: - Thái Trung, mỗi lần tôi gặp anh, dường như anh đều khá nhếch nhác, ha ha Trần Thái Trung khẽ cắn môi oán hận, còn chưa lên tiếng, Đoàn Vệ Hoa liền hừ một tiếng, liếc đứa con một cái, - Vận khí của Thái Trung kém à? Lần trước gặp anh, không phải là vào Đảng sao? Lần này bị Bí thư Mông hiểu lầm, có bản lĩnh, anh khiến Bí thư Mông hiểu lầm một lần? - Vận khí của Trưởng phòng Trần, quả thực không tôi đâu. Lưu Mẫn nói chen vào, hôm nay đáng ra cô không cần đến, nhưng đúng lúc cô đến thăm nhà Chủ tịch Thành phố Đoàn, tiện đến một chút, - Đoàn khảo sát thắng lợi trở về, Trưởng phòng Trần cũng là dốc nhiều sức lực. - Đúng vậy Đoàn Vệ Hoa gật đầu cười, giơ tay chỉ Dương Thiến Thiến - Thiến Thiến đến cả phòng cũng chuẩn bị cho anh. Ha ha, vận khí của anh Trần không phải là vượng bình thường đâu… Ông ấy không ngừng ám chỉ Trần Thái Trung như vậy, quả nhiên là khá xem trọng khả năng phát triển của người này, lại muốn mượn mối quan hệ sâu sắc với Mông Nghệ, đương nhiên, cảnh tượng vừa rồi ở Cục cảnh sá, ngoài hiệu quả hài kịch ra, còn khiến cho người ta có chút cảnh giác gì đó. Dương Thiến Thiến cũng coi như là cô gái lanh lợi, đúng lúc nói chen vào, cô biết cha nuôi muốn biết một số việc. Cũng là không tiện đặt câu hỏi, tự bản thân hỏi, cũng coi như giúp cha nuôi một chút, - Thái Trung, Bí thư Mông đó tìm anh, có chuyện gì vậy? Nói như vậy, Đoàn Vệ Hoa tất nhiên không hỏi được. - À, cũng không có chuyện gì. Trần Thái Trung gãi gãi đầu, - Chính là chuyện của Thường Tam, ông ta muốn dựa vào hiểu biết của tôi về người này để xem có đúng xấu xa như thực tế không. Câu trả lời này của hắn vô cùng không thật, đương nhiên, hắn cũng có cái khổ của hắn. Người khác cũng nghe ra được, tên tiểu tử này không nói toàn bộ sự thật, nhưng, cái này không thay đổi được một sự thật: thằng nhãi này được nói chuyện cùng Bí thư Mông. Người quen của Mông Nghệ ở thành phố Phượng Hoàng không nhiều, nhưng số lượng cũng chắc chắn làm người khác giật mình, Bí thư Mông không ngờ có thể dứt bỏ người khác, chuyên thăm hỏi tin tức từ Trần Thái Trung, đây là ý gì? Ý nghĩa chính là tín nhiệm! Sự tín nhiệm này, Đoàn Vệ Hoa cũng không biết mình có thể lợi dụng được nhiều hay ít, nhưng ông hiểu rõ một đạo lý, tên tiểu tử này hoặc là không có năng lực đỡ anh lên ngựa, nhưng kéo anh xuống ngựa… lại chưa chắc sẽ khó thế. Hiển nhiên, Trần Thái Trung là người như vậy, được việc hoặc không đủ, thất bại có lẽ cũng có dư. Đương nhiên, Đoàn Vệ Hoa càng hy vọng hắn được việc cũng có dư, lại cười một tiếng, lại duỗi tay vỗ vỗ vai hắn: - Ha ha, chuyện lần này của Đường Diệc Huyên, không biết Bí thư Mông định làm đến mức độ nào? - Việc này… Tôi cũng không rõ lắm Trần Thái Trung cười khổ sơ, tuy nhiên nhìn ánh mắt của người khác, rất rõ ràng, trong lòng mọi người đều rất phản đối: lừa dối, anh lại lừa dối rồi… Đợi một lát, không ai nói chuyện, hắn muốn tránh cũng thật sự không tránh được, ngẫm lại tính tình Đường Diệc Huyên, hắn ho nhẹ một tiếng: - Ừ, tuy nhiên cá nhân tôi cho rằng... Chỉ có điều cá nhân tôi cho rằng, Bí thư Mông rất chú ý điểm này, nên chủ yếu vẫn là trên tập đoàn Trung Thiên, thành phố Phượng Hoàng chúng ta lại không ở Tố Ba, không hiểu tường tận Trung Thiên, đó là rất bình thường… Đoàn Vệ Hoa nghe thấy khẽ gật đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào Trần Thái Trung, Trần Thái Trung không muốn nói thêm nữa, nhưng, bị ánh mắt của Chủ tịch thành phố nhìn chằm chằm như vậy, hắn đành kiên trì nói tiếp. - Thành phố chúng ta thu hút đầu tư dù sao cũng không thể nói là sai, nếu nói sai, cũng là việc làm của người lãnh đạo cá biệt không làm đến nơi, nhưng Trung Thiên có thể làm như vậy ở Tố Ba, mặc kệ nói như thế nào, trách nhiệm của Tố Ba và trên tỉnh lớn hơn chúng ta rất hiều, cho dù nói gì, Phượng Hoàng chúng ta cũng không phải là một mình vạch trần chân tướng? - Trách nhiệm lãnh đạo cá biệt? Đoàn Vệ Hoa nghe gật gật đầu, miệng nói thầm một tiếng, vừa cười vừa nhìn Trần Thái Trung, - Tiểu Trần, anh cho rằng lãnh đạo cá biệt, hẳn là có ám chỉ điều gì? - Tôi nói càn đó Trần Thái Trung cười lắc đầu, đơn giản là nói theo xu thế, Đoàn Vệ Hoa cho hắn áp lực, cũng không lớn bằng Chương Nghiêu Đông cho hắn, cho nên hắn cũng giấu dốt một chút, - Không thể xem là thật, ha ha. Trên thực tế, đây cũng chỉ là vấn đề khí thế, ngày hôm qua Chương Nghiên Đông đối với hắn, chỉ có điều hai người ở đấy, lại là thời gian ban đêm, phân tích tâm tình trước, biểu lộ thưởng thức sau, từng bước ép sát, các loại hợp sức lại, ai cũng cảm thấy áp lực to lớn ----- đúng vậy, không thể không thừa nhận, Bí thư Chương rất giỏi về xây dựng và lợi dụng không khí. Mà hôm nay lại khác, đang ngồi trước nhiều người, Đoàn Vệ Hoa lại hỉ hỉ hả hả đặt câu hỏi, một chút kiêu ngạo cũng không có, so sánh với ở dưới, Trần Thái Trung tự nhiên cảm thấy thoải mái một chút. Nhưng sự thật chứng minh, hắn nghĩ sai rồi, có thể làm người của đầu não chính trị một thành phố, há lại là một cuộc đời bình dị sao? Đoàn Vệ Hoa xuất thân từ cán bộ chính trị, đối nhân xử thế, làm các loại công tác tư tưởng, đó là điểm mạnh. Nghe nói như thế, hắn cũng không bất mãn, mà là cười hì hì thuận tiện trở về chủ đề ban đầu, - Ồ, nói bậy là nói bậy, bây giờ cũng không có người ngoài, anh nói bậy, chúng tôi đều nghe linh tinh, sao, còn sợ phạm sai lầm phải không? Ha ha… Rất rõ ràng, dựa vào bài tình cảm, Đoàn Vệ Hoa muốn cho Trần Thái Trung nói ra chút ít, mọi người đều cố tìm điểm chung, gác lại bất đồng, cùng làm tốt mọi chuyện. Trần Thái Trung cố tình tiếp tục giả ngây giả ngô, đảo quanh bốn phía, cũng không chống lại được nhìn vào ánh mắt trong suốt của Dương Thiến Thiến, nhất thời mềm lòng, thế là cười khô một tiếng, - Chủ tịch thành phố Đoàn, như vậy, tôi… tôi tùy tiện nói ra. Đoàn Vệ Hoa gật gật đầu, mặt mày tươi rói nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy sự khích lệ. - Ừm, việc thu hút đầu tư đâu này, trình tự không phải rất quy tắc, nhất là miếng ở khu kinh tế mới, cho nên, phó chủ nhiệm Trương Hãn, khó chối được sai lầm này. Vừa nói đến công việc, vẻ mặt Trần Thái Trung biến đổi ngay, thần thái tự nhiên chậm rãi nói, - Hơn nữa làm lãnh đạo thành phố chủ quản kinh tế, lại là chức vị chính của khu kinh tế mới, Phó chủ tịch thành phố Dương Nhuệ Phong, hình như cũng có chút thiếu xem trọng. Đúng vậy, Đoàn Vệ Hoa gật gật đầu, ngày hôm qua Trương Hãn đụng lỗ châu mai, mà Dương Nhuệ Phong không những là một mình thưởng thức, như Lưu Mẫn nói, y còn kết thù cùng tiểu Trần, - Ừ, nói có lý, anh tiếp tục. - Còn nữa, chính là Bí thư Nhung. Trần Thái Trung đưa ra mục tiêu thứ ba, - Đầu tiên là chuyện của Thường Tam, sau đó lại là đứa con kiêu căng của mình, nhìn đại cục, hơn nữa… cô ấy dường như không ý thức được tính nghiêm trọng của sai lầm. - Điều này cũng đúng. Đoàn Vệ Hoa gật gật đầu, tuy rằng là gật đầu, nhưng trên mặt y cũng lộ ra một tia khổ sở, - Ý của anh là muốn nói, chuyện của Thường Tam, cô ấy cũng có liên lụy? - Tôi đoán, đoán bừa thế. Trần Thái Trung thấy chủ tịch Đoàn dường như không cho là đúng, đương nhiên là không muốn mình lâm vào thế bị động, hắn cười khô khốc một tiếng: - Thường Tam ở thành phố tổn hại dân chúng, cũng không phải một hai ngày, Đảng ủy chậm chạp không phát hiện ra, tối thiểu nhất… cũng tính là không làm tròn bổn phận, nói bọn họ không làm đúng bổn phận, cũng không nghĩ quá đúng chứ? Trách nhiệm của Vương Hoành Vĩ đó lại càng lớn! Tuy nhiên, quan hệ của Đoàn Vệ Hoa và Cục trưởng Vương không tồi, cho nên cố ý vô tình bỏ qua sự thật này, y gật gật đầu: - Quả thật, thành phố gần đây chỉ lo nắm bắt kiến thiết kinh tế, với tinh thần kiến thiết văn minh, coi trọng cũng chưa hẳn là đủ, tính năng động chủ quan của Đảng ủy Công an, phát huy quả thật cũng chưa đủ. Đúng lúc này, cửa phòng mở, nhân viên phục vụ đi đến, - Xin hỏi các vị lãnh đạo, có thể mang đồ ăn lên chưa ạ? - Mang lên đi mang lên đi Lưu Mẫn lên tiếng, cô theo thói quen với Đoàn Vệ Hoa, hiểu rất rõ, lúc này, câu hỏi của Chủ tịch Đoàn cơ bản đã hỏi xong, - Chủ tịch Đoàn, ông thấy? - Phải mang lên sớm. Đoàn Vệ Hoa cười ha hả, đứng lên, đi đến bàn ăn giữa phòng, vừa đi, vừa cười với Dương Thiến Thiến, - Con gái nuôi tôi, sợ là sớm đã đói đến nỗi cồn cào rồi. Sau khi đến bước này, mọi người cũng chưa nói gì đến đề tài nhạy cảm này nữa, Dương Thiến Thiến lại rất quấn quýt lấy Trần Thái Trung, lại hỏi một chút về tướng mạo, tính tình Đường Diệc Huyên, Đoàn Vũ Hiên kịp thời giải vây, - Thiến Thiến, em quả thật muốn biết cô ấy như thế nào, hôm nào dậy sớm chút, đến tòa nhà Thành ủy, chị Đường có thói quen dậy sớm rèn luyện sức khỏe. - Thằng nhóc Phu nhân chủ tịch thành phố giơ tay gõ đầu y một cái, - Chị Đường… đó là để cho con gọi sao? Không có lớn nhỏ gì hết, phải gọi cô Đường, hơn con nhiểu tuổi lắm đó! - Cô ấy rõ ràng chỉ lớn hơn con có vài tuổi. Đoàn Vũ Hiên không phục, tuy nhiên, nhìn ánh mắt giả vờ giận của mẹ, y đành phải cúi đầu ăn tiếp. - Mẹ con nói đúng đó, có những lời nói con tiện mồm nói ra, ngộ nhỡ người khác nghe được, lại không tốt. Đoàn Vệ Hoa mỉm cười lắc đầu, giờ phút này, ông giống như người cha hiền, mà không phải là một Chủ tịch Thành phố. Đang lúc ăn cơm, di động của Trần Thái Trung lại vang lên, điện thoại đến chính là Trương Hãn, - Trưởng phòng Trần, anh hiện có rảnh không?