[Dịch]Thiên Khiển Chi Tâm- Sưu tầm

Chương 18 : Bữa tiệc nhỏ (hạ)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Sau khi La Mông thức giấc thì đã là ngày hôm sau. Bò dậy khỏi giường, hắn kinh ngạc nhận ra thời tiết hôm nay rất tốt. Ánh mắt trời chiếu qua ô cửa sổ làm cho người ta có cảm giác thoải mái. Bước xuống tầng dưới của nhà trọ, La Mông nhìn quanh thì thấy ít nhất cũng là tám giờ sáng. Trong nhà trọ chỉ có một người trung niên đang ngồi tựa trên ghế, tay cầm một ly bia mà hưởng thụ cảm giác nhàn nhã. Vừa thấy hắn xuống lầu, người trung niên liền nâng ly hỏi thăm hắn rồi nói: - La Mông! Hôm qua nghe nói ngươi đã trở thành Đức Lỗ Y, đáng để chúc mừng. Người trung niên đó là quan thu thuế của phủ trấn trưởng tên là Ba Tạp Ti. Nghe nói đó là người thân của Nam tước. Vì vậy mà những chức vụ quan trọng đều do những người thân thích của lĩnh chủ đảm nhiệm. - Chúc mừng cái gì? - La Mông cảm thấy nao nao. - Hắc! Ngươi mới mười lăm tuổi đã trở thành Đức Lỗ Y, chuyện của ngươi đã lan khắp cả lãnh địa. Ha ha ha! - Quan thuế vụ Ba Tạp Ti dùng giọng điệu khoa trương nói xong: - Vì tôi ngày sau có thể thêm một người để thu thuế mà hoan hô đi. Cụng ly. Vừa nói, y vừa uống một ngụm bia lớn. - Cảm ơn ngài - Tiên sinh Ba Tạp Ti. - Mặt La Mông đỏ ửng mà nói. - Uống một ly đi, ta mời khách. Buổi sáng uống bia có lợi. - Ba Tạp Ti mỉm cười rồi đặt một ly trước mặt La Mông. - Hôm nay lĩnh chủ đại nhân biết tin sẽ có thưởng xuống. Về sau ngươi sẽ là người có tiền. - Cảm ơn ngài. Cạn chén vì sức khỏe của ngài. - La Mông cầm lấy, mỉm cười thấp giọng mà nói. Đồng thời, hắn cầm lấy cái ly gỗ mà chạm với ly của Ba tạp Ti. Sự bình tĩnh của hắn khiến cho Ba Tạp Ti hơi nheo mắt lại. Chuyện thứ nhất của hắn tất nhiên là đến thần điện. Hai chủ nhân của thần điện...a... Không là hai người hầu của thần, mục sư Đặc Ni Tư và tiểu thư Ngả Lỵ Ny đều ở bên trong chờ hắn, La Mông vội vàng cúi đầu với họ. - A! La Mông! Ngươi làm rất tốt. Mặc dù biết tin từ hôm qua nhưng hôm nay ta vẫn rất vui. - Nét mặt của tiểu thư Ngả Lỵ Ny hết sức vui vẻ: - Ta sẽ nói cha ta để cha ta thưởng cho ngươi và cho phép ngươi mở cửa hàng. - Tiểu thư Ngả Lỵ Ny! Đây là vinh hạnh của tôi. - La Mông cũng nói. - Tốt lắm! La Mông! Có điều nghe nói ngươi còn nợ một số tiền lớn. - Mục sư Đặc Ni Tư liếc mắt rồi lên tiếng. - Đúng vậy thưa mục sư Đặc Ni Tư đại nhân. Ta còn nợ công hội một trăm đồng bạc, nợ mọi người năm mươi đồng. - Do dự một chút, La Mông lại nói: - Còn thiếu đại sư Kiệt Pháp một khoản tiền. Hắn hoàn toàn không nói dối mà chỉ không nói rõ ràng mà thôi. Nhưng cho dù với số lượng đó thì cũng không phải là một con số nhỏ. Nếu lấy sức mua làm tiêu chuẩn thì một trăm năm mươi đồng bạc tương đương với một thước vuông Á Ma Bố hoặc một con trâu cái béo tốt. Hơn nữa, số tiền nợ này dựa theo truyền thống trên trấn thì cơ bản xem như là vay nặng lãi. Mỗi tháng tăng thêm mười phần trăm. Nếu trong bảy tháng không trả hết nợ thì La Mông sẽ bị mất đi sự tự do. - Nếu như vậy thì căn cứ theo tập tục đối với người không phải chiến sĩ sẽ ban cho quyền tự do nhưng để thành một người dân tự do thì không được trốn nợ. Số tiền kia ngươi phải trả hết mới được lĩnh chủ chấp nhận. - Mục sư Đặc Ni Tư thể hiện sự đắc ý. La Mông không nói gì, ánh mắt của hắn đang nhìn sang chỗ người khác. - La Mông đã là một Đức Lỗ Y, mặc dù đó là một khoản tiền nhưng cũng không phải lo lắng. Hay là trước tiên cứ lấy đầy đủ quyền tự do của người dân đi? - Quả nhiên tiểu thư Ngả Lỵ Ny không đành lòng nhưng nàng cũng không có khả năng vô duyên vô cớ xuất ra một số tiền lớn đưa cho La Mông. Đối với nàng mà nói thì đó cũng không phải là một con số nhỏ. - Đây là quy định không nên làm trái. Đặc biệt là chúng ta càng phải thêm công bằng mới được. Có điều cũng không phải là không có cách, ngươi hãy trở thành một thành viên của thần điện chúng ta đi. - Mục sư Đặc Ni Tư nói xong, trong ánh mắt chợt lóe lên một tia sáng. - Trở thành một thành viên của thần điện tất nhiên là được hưởng phúc lợi rất tốt, mỗi tháng được nhận mười đồng bạc tiền lương. Nếu như trước kia, La Mông chắc chắn sẽ đồng ý. Nhưng hiện tại, với cái đầu của con người thế giới hiện địa, hắn biết rằng đó không phải là chuyện hay. Bởi vì vị mục sư trước mặt là kẻ quản lý thần điện, trở thành thủ hạ của y chẳng khác nào đón lấy hoạn nạn. Nhưng số tài sản trên người La Mông lúc này ngay cả năm mươi đồng bạc cũng không đủ. Đấy là còn tính cả chuyện ngẫu nhiên khi tới thần điện có được một đồng vàng. Nghĩ tới đây, La Mông đành cười khổ nhưng không thể nghĩ ra cách nào khác. Mặc dù trong lòng hết sức buồn bực, nhưng hắn vẫn đành kính cẩn trả lời: - Ta đã đồng ý với đại sư Kiệt Pháp trở thành học trò của người. Trước mắt không thể làm việc ở thần điện... Có điều ta muốn đi theo dược sư An Sâm để học. - Ừm! Quản lý thảo dược sẽ rất vất vả... - Nghe thấy hắn không muốn vào thần điện, mục sư Đặc Ni Tư có chút thất vọng, nên nói hơi ngập ngừng. Mặc dù vườn dược nằm trong phạm vi của thần điện nhưng lại không hoàn toàn thuộc về thần điện, nơi đây được An Sâm cùng với mọi người làm. Hiện tại có thêm một người tất nhiên là lão không muốn. La Mông cúi đầu nói: - Mục sư Đặc Ni Tư! Ta không sợ vất vả. Hơn nữa, ta chỉ muốn được học tập với tiên sinh An Sâm. Sau này ta ở bên ngoài. Tất nhiên nếu cần ta rất mong được phục vụ cho nữ thần và thần điện. - Vậy bắt đầu từ ngày mai, ngươi có thể tới thần điện đi theo An Sâm để học tập. - Cảm nhận được ánh mắt của tiểu thư Ngả Lỵ Ny, mục sư Đặc Ni Tư hơi do dự một chút rồi cũng nói được như vậy. - Vâng thưa mục sư đại nhân. Vô cùng cảm tạ ngài. - Trong lòng La Mông tràn ngập niềm vui, cúi đầu nói: - Tôi xin cáo từ. - Khoan đã! La Mông! Ngươi trở thành Đức Lỗ Y thì phải ăn mừng. Đây là phần thưởng của ta cho ngươi. - Tiểu thư Ngả Lỵ Ny tùy ý lấy một cái túi nhỏ đưa cho hắn. Thấy vậy, sắc mặt mục sư Đặc Ni Tư trở nên tối sầm. La Mông vô cùng cảm khái, cái thế giới giống như thời trung cổ này, cho dù vui hay buồn cũng không ai thể hiện. La Mông cúi đầu thật sâu rồi cầm cái túi nhỏ đi ra ngoài. Ra tới bên ngoài, hắn mở túi thì thấy đó là mười đồng bạc. Có thêm số này thì mua kiếm hoàn toàn thoải mái. Nhớ tới La Mông mất hai năm mới tích trữ được một đồng bạc, hiện tại trong tích tắc có nhiều tiền như vậy đúng là khiến cho hắn phải cảm khái về thân phận và lực lượng một khi khác nhau sẽ dẫn tới những kết quả khác nhau. La Mông tiếc nuối nhìn lại. Trong cái trấn nhỏ này, một khi mục sư Đặc Ni Tư làm khó hắn, khoản tiền của Kiệt Pháp không giấu được sớm hay muộn cũng sẽ lộ ra. Cho dù hắn có giấu diếm cũng vậy. Nhưng một ngày còn chưa trả được nợ thì chính là một ngày mà mục sư Đặc Ni Tư còn có lý do để làm khó hắn, chậm không đưa giấy chứng nhận là người dân tự do cùng với giấy phép mở cửa hàng. - La Mông! Tình hình thế nào? - Vừa mới ra khỏi thần điện chưa được bao lâu thì Pháp Phí đã tới. La Mông không hề giấu diếm nói hết tất cả. Sau khi nghe xong, sắc mặt Pháp Phí trở nên âm trầm. Gã cúi đầu suy nghĩ rồi nói: - Mục sư Đặc Ni Tư ở trên trấn từng theo đuổi con gái lớn của Nam tước La Lạp Tư nhưng không thành công. Hiện giờ lại theo đuổi nhị tiểu thư Ngả Lỵ Ny. Đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết. Trước kia ngươi với tiểu thư Ngả Lỵ Ny gần gũi với nhau nên khiến cho y ghen ghét vì vậy mà lần này mới làm khó cho ngươi. Ngay cả Pháp Phí cũng biết chuyện tiểu thư Ngả Lỵ Ny, La Mông đành phải thở dài bởi trước kia bản thân đúng là ngây thơ. Hắn hơi chán nản, nói: - Vậy làm sao bây giờ? Ta muốn mở một cửa hàng chính là để sắp xếp cho Ni Khắc. Cho dù Ni Khắc có được chữa trị cũng sẽ có di chứng rất lớn. Hoạt động thể lực mạnh, chạy nhanh, chiến đấu kịch liệt đều không thể. Ngoại trừ việc buôn bán thì không còn có cách nào khác. Ngừng lại một chút, hắn lại nói: - Là ta làm hại hắn. - Ôi! Đây không phải lỗi của ngươi. Nếu như không có ngươi giúp Ni Khắc trả tiền, hắn sẽ chết. - Pháp Phí thở dài một tiếng, nét mặt có sự bất đắc dĩ: - Hơn nữa nếu chỉ có một trăm năm mươi đồng, ta nghĩ ngươi sẽ nhanh chóng kiếm được. Nói đi nói lại thì ngươi cũng phải trả giá rất nhiều. Cả hai người liền rơi vào sự im lặng. Hiện tại cả hai người mới chỉ mười lăm, mười sáu tuổi vẫn còn là thiếu niên nên không nghĩ ra được một ý nào. Trong không gian của La Mông có một ít quả đào và lê mang từ thế giới trước tới. Nhưng những thứ này khi chưa rơi vào hoàn cảnh sống chết thì không thể bán đi. Ngày mai, phải đi đón Ni Khắc về nhà. Mặc dù chữa được hơn nữa nhưng một số chuyện không thể giấu được. Mà đó đối với gia đình Ni Khắc sẽ là một cú sốc nặng nề. - Đi thôi! Chúng ta tới cửa hàng rèn trước để ta lấy kiếm. Sau đó chúng ta vào rừng săn bắn kiếm tiền trả nợ. - La Mông cắn răng một cái rồi lên tiếng. - La Mông! Hiện tại ngươi là Đức Lỗ Y! Đi săn thú có phải là chuyện... - Pháp Phí cũng có nghe nói về Đức Lỗ Y. Tất cả Đức Lỗ Y đều không săn bắn động vật để lấy lợi. - Đức Lỗ Y cũng không phải là không chặt cây cối và săn bắn động vật. Chỉ cần vì cuộc sống sinh tồn. Hiện tại, mặc dù ta không cần phải lo sinh tồn nhưng tình hình của Ni Khắc thì không khác lắm. - La Mông suy nghĩ liền an ủi Pháp Phí: - Không sao đâu, chúng ta trang bị thật tốt, sau khi đón Ni Khắc về sẽ đi săn thú. - Ừm! Nếu ngươi đã hạ quyết tâm thì ta không có gì để nói nữa. - Pháp Phí gật đầu thật mạnh: - Gần nhất ta cũng có tới quân doanh một lần để ôn luyện một chút kỹ năng của chiến sĩ. Thật sự là vạn bất đắc dĩ. Nhưng cho dù đánh với Địa Tinh, chúng ta cũng đi. Địa Tinh là một sinh mệnh có trí tuệ. Hùng Địa Tinh là chiến sĩ thiên nhiên thích đánh đơn. Có lẽ nếu muốn kiếm tiền vì thứ này thì phải giữ mạng để mà vật lộn đọ sức.