Đông A Mạn Lục - Kiếm Vấn Hồng Trần
Mặt trời lên cao, trên Diễn Võ trường, mấy chục môn sinh mới xếp hàng ngay ngắn chờ đợi. Tất cả đều vận đồng phục màu xanh, sau lưng thêu chữ Phong của võ quán. Ai nấy tinh thần phấn chấn, nghiêm túc chờ đợi sự huấn luyện và truyền dạy của các vị giáo đầu.
Một lúc sau, từ cánh cửa phía Đông dẫn vào sân rộng, một người đàn ông tóc lấm tấm bạc, khoảng chừng hơn năm mười tuổi đi tới, lớn giọng.
- Hôm qua ngủ có ngon không?
- Ngủ ngon ạ! - Đám trẻ khí thế hô lớn.
- Ta là Từ Kiệt, sẽ là giáo đầu của các ngươi trong một tháng đầu tiên này. Trong buổi học đầu tiên này, ta sẽ giảng giải các ngươi những kiến thức tổng quan nhất về về võ đạo trong thiên hạ. - Từ Kiệt nhìn trong lũ trẻ có vài người không tập trung, lão không tức giận mà nói tiếp - Ta biết trong đám trẻ các ngươi có không ít người từ khi mấy tuổi đã được trưởng lão trong gia tộc, hoặc thuê nhân sĩ giang hồ dạy cho một vài công pháp, bí kĩ rèn luyện thể phách khiến cho các ngươi dù còn nhỏ nhưng đã có sức mạnh không kém người trưởng thành bình thường. Nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết, cái mà các ngươi gọi là công pháp, bí kĩ đó chỉ là một đống rác rưởi thôi. Nội công tâm pháp mạnh mẽ nhất đều thuộc sở hữu của các đại phái trên giang hồ, sẽ không ngoại truyền. Những người mà gia tộc các ngươi mời về có thể so được đệ tử của “Thiên hạ ngũ tông” sao? Vậy các ngươi kiêu ngạo cái gì?
Đám trẻ im phăng phắc cúi đầu, ngay cả kiêu ngạo như Đoàn Kinh Thiên cũng lặng im, không nói, không tỏ thêm bất kỳ thái độ nào.
Từ Kiệt nhìn biểu hiện của đám trẻ bên dưới, lúc này lão mới gật đầu hài lòng, hai tay chắp sau lưng, nói tiếp.
- Các ngươi có biết võ đạo trong thiên hạ chia làm mấy cảnh giới không?
- Thưa giáo đầu, võ đạo trong thiên hạ chia làm bốn cảnh giới, theo thứ tự là Luyện Thể Trụ Cảnh, Khai Nguyên Hư Cảnh, Luyện Nguyên Chân Cảnh, Hóa Linh Thiên Cảnh. - Ngay khi câu trả lời kia vang lên, đám trẻ trên sân đều nhìn về phía vị trí đầu tiên hàng thứ nhất, chủ nhân của giọng nói này không phải ai khác mà chính là Trương Thủy Nguyệt. Đối với những ánh mắt ngưỡng mộ, sùng bái kia, Trương Thủy Nguyệt đã sớm quen thuộc, nàng không thích nhưng cũng không phản cảm chúng, bởi vì nàng là Trương Thủy Nguyệt, thiên kim tiểu thư của Trương gia.
- Ngươi nói không sai, Võ đạo trong thiên hạ, có bốn cảnh giới, thứ nhất Luyện Thể Trụ Cảnh, thứ hai Khai Nguyên Hư Cảnh, thứ ba Luyện Nguyên Chân Cảnh, thứ tư Hóa Linh Thiên Cảnh. - Từ Kiệt nhìn về phía Trương Thủy Nguyệt gật đầu tán thưởng, sau đó nhìn bao quát toàn trường, nói tiếp. - Tuy nhiên cũng không hoàn toàn đúng, bởi vì võ đạo thiên hạ ngoài bốn cảnh giới kia, còn có cảnh giới thứ năm, chỉ là võ lâm thiên hạ đã tồn tại ngàn năm, võ giả vô số nhưng người có thể đạt tới cảnh giới thứ năm vô cùng hiếm hoi, đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, đại tông sư võ đạo đại diện cho võ lâm mỗi một thời đại. Cũng vì trong lịch sử quá ít người đạt tới cảnh giới này cho nên trong thế nhân, rất nhiều người đã quên võ đạo còn có cảnh giới thứ năm.
- Từ giáo đầu, cảnh giới thứ năm này gọi là gì? - Trong đám môn sinh, một đứa trẻ không nhịn được, hô lên.
- Cảnh giới thứ năm là cảnh giới cao nhất mà bất kì người luyện võ trong thiên hạ nào cũng muốn hướng tới, bởi vì người tu luyện tới cảnh giới này đã bắt đầu chạm tới bóng dáng “Đạo”, cho nên còn được gọi là “Võ Thần Đạo Cảnh”. - Từ Kiệt thấy mấy lời của mình đã kích thích được ý chí phấn đấu trong người bọn trẻ liền cảm thấy hài lòng, lão hắng giọng một tiếng, dõng dạc. - Được rồi, có mục tiêu, có lý tưởng phấn đấu là tốt, nhưng cũng không được mơ mộng hão huyền. “Võ đạo ngũ cảnh”, giống như xây dựng một tòa tháp, cần phải có nền móng vững chắc mới có thể xây lên cao, cho nên ta có thể nói cho các ngươi biết cảnh giới thứ nhất Luyện Thể Trụ Cảnh rất quan trọng, nó sẽ quyết định thành tựu tương lai ngươi có thể tu luyện đến cảnh giới nào. Đã rõ chưa?
- Rõ!!! - Tiếng hô của đám trẻ vang vọng khắp quảng trường.
*
Kết thúc giờ học buổi sáng, đoàn người di chuyển về phía nhà ăn của võ quán. Đám con gái không chịu được dơ bẩn, đều trở về phòng tăm rửa rồi mới đi đến nhà ăn; Hoàng Tư Yên cũng không ngoại lệ. Khi tắm rửa xong, tới nơi thì nhà ăn đã kín chỗ, Hoàng Tư Yên cầm chiếc bát lớn đựng thức ăn định mang ra ngoài tìm một chỗ ngồi nghỉ. Ngay khi chuẩn bị rời đi thì phát hiện góc trong cùng bên phải của nhà ăn còn một chỗ trống. Nàng chuẩn bị ngồi xuống thì vang lên giọng nói bỡn cợt.
- Chỗ này là của ta.
Hoàng Tư Yên ngẩng đầu lên nhìn Trương Thủy Nguyệt kiêu ngạo đi tới. Không tỏ vẻ quan tâm, Hoàng Tư Yên bình thản ngồi xuống.
- Ta nói chỗ này là của ta, ngươi bị điếc hả?
Trương Thủy Nguyệt đứng trước mặt Hoàng Tư Yên, kéo chiếc bàn về phía mình, gắt lên. Nhóm những người ngồi gần đó nghe ồn ào liền quay lại nhìn.
- Xin lỗi, chiếc bàn này là ta ngồi trước. - Hoàng Tư Yên liếc nhìn Trương Thủy Nguyệt, lạnh nhạt đáp, cùng lúc kéo chiếc bàn trở lại trước người mình.
Lần đầu tiên, có người làm trái ý Trương Thủy Nguyệt, khiến nàng mất mặt trước nhiều người như vậy. Nàng dồn lực vào cánh tay kéo chiếc bàn trở lại. Hai người không ai chịu nhường ai, chiếc bàn dưới lực kéo bị nhấc bổng lên không trung.
Trương Thủy Nguyệt dồn toàn bộ sức lực, mặt mũi đỏ bừng cũng không kéo nổi chiếc bàn về phía mình, nàng đột nhiên buông tay ra, nở nụ cười mỉa mai.
- Thật trơ trẽn! Đúng là con của một kỹ nữ lầu xanh, thật là mẹ nào con nấy.
- Ngươi nói lại một lần nữa xem? - Hoàng Tư Yên bình tĩnh nhìn Trương Thủy Nguyệt, nhẹ giọng.
- Ta nói là ngươi rất giống với người mẹ kỹ nữ của ngươi.
“Bốp! Bốp” - hai tiếng vang từ việc bàn tay va chạm với da người nghe chát và lạnh. Tất cả mọi người trong nhà ăn đều sửng sốt, không thể tin tiểu thư của Trương gia lại bị người khác liên tiếp tát mặt hai cái.
- Ngươi… ngươi dám … - Trương Thủy Nguyệt lấy tay che má phải của mình, nhìn Hoàng Tư Yên bằng ánh mắt không thể tin nổi.
- Cái tát thứ nhất là ta thay cha mẹ ngươi dạy ngươi cách làm người, cái tát thứ hai để dạy cho ngươi hiểu, ăn có thể bậy, nhưng nói không thể nói bậy. - Hoàng Tư Yên thu tay lại, bình tĩnh đáp lời.
- Ngươi… ngươi nhất định sẽ hối hận! - Trương Thủy Nguyệt siết chặt hai tay đến trắng bệch, gằn từng chữ, khuôn mặt bởi vì tức giận trở nên tái nhợt.
- Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho kĩ, nơi này là Thanh Phong võ quán, cũng không phải Trương gia; Thanh Phong có luật lệ của Thanh Phong, không phải nơi ngươi có thể tùy ý làm càn. Nếu ngươi dám động thủ, tin không ta cho ngươi nằm bất động ở nơi này. - Hoàng Tư Yên nhìn chằm chằm Trương Thủy Nguyệt, nói ra.
Trương Thủy Nguyệt siết chặt mấy ngón tay, dấn tới một bước có thể động thủ bất cứ lúc nào; nhưng, Thanh Phong võ quán nghiêm cấm môn sinh đánh nhau bên trong võ quán, kẻ vi phạm, bất kể là ai, gia thế như thế nào đều lập tức trục xuất võ quán. Hơn nữa trước cái nhìn của mọi người, Trương Thủy Nguyệt biết, dù đánh nhau cũng không chiếm được lợi thế trước Hoàng Tư Yên, vì rõ ràng bản thân là người gây hấn trước; nghĩ tới điều này, Trương Thủy Nguyệt lòng đầy căm tức, không còn mặt mũi ở lại đành tức giận bỏ đi.
- Đắc tội với Trương gia không phải là một hành động khôn ngoan. - Đám đông vây xung quanh tách ra một khoảng trống, Đoàn Kinh Thiên không biết từ lúc nào xuất hiện trong đám người, nó nhìn Trương Thủy Nguyệt bỏ đi, sau đó đi tới trước mặt Hoàng Tư Yên, vẻ mặt lạnh nhạt, nói một câu không đầu không cuối.
- Luyện võ giống như đi ngược dòng nước, nếu cứ e sợ, sao mong thành công? - Hoàng Tư Yên ngồi xuống ghế lặng yên, giống như đang suy nghĩ về câu nói của Đoàn Kinh Thiên; lát sau, nàng chậm rãi nói ra, sau đó không nhìn Đoàn Kinh Thiên nữa mà bắt đầu ăn thức ăn trong bát.
Đoàn Kinh Thiên nghe được câu nói của Hoàng Tư Yên, lặng người một lúc lâu, sau đó đột nhiên mỉm cười.
- Có lẽ ngươi nói đúng!