Đông A Mạn Lục - Kiếm Vấn Hồng Trần
Cẩm Ngọc tửu quán, Vị Nghiệp thành.
Bên trong một gian phòng ở hậu viện của quán rượu Cẩm Ngọc, Hàn Ninh ngâm mình trong một chiếc bồn lớn làm từ kim loại. Bồn lớn cao khoảng một thước, chứa đầy nước thuốc, đặt trên bệ bếp làm từ gạch nung, nhiệt lượng tỏa ra từ ngọn lửa phía bên dưới khiến cho nước thuốc màu đen trong bồn nổi lên từng bọt khí trông rất ghê rợn. Cả thân người Hàn Ninh ngập hoàn trong nước thuốc, chỉ chừa phần đầu trồi lên trên để hô hấp, nhưng nhìn vẻ mặt đau đớn đến vặn vẹo của nó, có thể thấy đối với Hàn Ninh lúc này, ngay cả thở thôi cũng là một nhiệm vụ gian nan.
- Lai thúc, ta với thúc cũng không có thù oán gì, thúc việc gì cần phải hành hạ ta như vậy? - Lúc này Hàn Ninh toàn thân bỏng rát, đặc biệt nếu quan sát kĩ có thể thấy bên trong bồn, có vô số chất dịch màu đen như những con tằm nhỏ men theo các lỗ chân lông chui vào trong cơ thể bắt đầu cắn nuốt máu thịt dưới da, đau đớn đến chết đi sống lại. - Nếu thúc còn không giảm nhiệt độ xuống, ta rất nhanh sẽ chết đấy.
- Ta còn không vội ngươi vội cái gì? Nơi này là địa bàn của ta, nếu ngươi chết ở đây ta còn phải mất công đem thi thể ngươi đi tiêu hủy, cho nên ta sẽ không để ngươi chết, ít nhất là sẽ không chết ở nơi này. - Cẩm Lai ngồi trên một chiếc ghế cao cạnh bồn thuốc, thỉnh thoảng lại đổ thêm một phần dược liệu đã chuẩn bị sẵn vào trong bồn, quay đầu nhìn Hàn Ninh, bình tĩnh nói. - Ngươi phải biết dược liệu trong bí phương luyện thể mà Phương đại nhân để lại đều là loại có phẩm chất rất cao, trong đó có một ba loại dược liệu cấm lưu hành trong dân gian, ta phải thông qua con đường của triều đình mới có thể thu thập đầy đủ. Nhiệt độ cao mới có thể phát huy tối đa dược lực của bí phương, vậy ngươi nói ta có nên giảm nhiệt độ xuống không?
- Lai thúc, thúc là ngươi mua, nhưng tiền mua dược liệu là ta bỏ ra, ta còn chưa tiếc tiền, thúc sợ lãng phí dược lực cái gì? - Hàn Ninh hô hấp khó khăn, uể oải nói. - Mau, mau giảm nhiệt độ xuống, ta nóng chết rồi.
- Ta đã nghe thấy. - Cẩm Lai thả một phần dược liệu cuối cùng vào bồn thuốc, lão nhìn thấy tốc độ dược dịch thẩm thấu vào bên trong cơ thể Hàn Ninh, gật đầu hài lòng nói. - Nhìn tốc độ hấp thụ dược dịch của cơ thể ngươi, hẳn là một canh giờ nữa có thể hoàn thành lần luyện thể đầu tiên này. Sau khi ngâm xong nước thuốc, ngươi có thể trở về Thanh Phong võ quán, bên đó ta đã sắp xếp ổn thỏa, sẽ không phát sinh vấn đề gì.
- Lai thúc, thúc đã nghe thấy rồi? Tại sao ta có cảm giác nhiệt độ trong bồn lại tăng lên vậy?
- Ta vừa cho lửa lớn hơn, tất nhiên nhiệt độ trong bồn sẽ tăng.
- A…a…a….Chết tiệt…Lai thúc, không, Lai lão tặc… Lai lão ma…đừng để ta thoát khỏi cái bồn này…Ta liều mạng với ngươi… ta và ngươi không chết không thôi….
***
Đại Việt, niên hiệu Đại Khánh năm thứ tư, Vị Nghiệp thành.
Tiết trời tháng tư, Vị Nghiệp bắt đầu vào mùa hạ, những cây đào cổ thụ to lớn trong thành đã rụng hết lá chỉ còn trơ thân gân guốc trong cái nắng gắt của phương Nam. Giữa trưa, mọi người hầu hết đều ở trong nhà tránh nắng, đường phố rộng lớn chỉ có lác đác vài bóng người nghèo lam lũ mưu sinh cùng thương khách đi qua nơi này muốn tìm chỗ dừng chân nghỉ đường.
Một lão đầu tóc đã lấm tấm bạc, mặc bộ quần áo rộng thùng thình, lôi thôi đi trên đường cái. Bước đi của lão có phần xiêu vẹo, đôi mắt lờ đờ, tay cầm bầu rượu thỉnh thoảng lại đưa lên miệng tu ừng ực. Lão cứ đi như vậy, dường như chẳng bị cái nóng bức của mùa hè phương Nam ảnh hưởng mảy may, chỉ đến khi đưa bầu rượu lên miệng mà mãi không thấy giọt nào chảy xuống, lão mới dừng lại, lắc lư bầu rượu, lẩm bẩm.
- Đến cả người cũng trêu ta?
- Này lão đầu, đừng có đứng giữa đường chắn lối đi của người khác như vậy. – Phía sau, một thanh niên với nước da ngăm ngăm, để lưng trần, đẩy chiếc xe gỗ chất đầy hàng hóa dừng lại, lấy tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán, quát lên.
Lão già quay đầu lại nhìn người thanh niên, đôi mắt sáng lên. Lão không tránh ra mà hồ hởi.
- Này tiểu ca, tiểu ca là dân bản địa?
Người thanh niên nhìn lão già lang thang giữa trời nắng này thật đáng thương, không còn tức giận nữa.
- Đúng vậy, mà lão đầu ngươi giữa trưa nắng này không tìm chỗ nghỉ ngơi, cứ đứng giữa đường làm gì?
Lão già gật gù, tươi cười với chàng thanh niên. – Đúng đúng, tiểu ca có biết quán rượu nào gần đây không? Ta từ nơi khác đến, không thông thuộc đường lối ở đây.
- Tửu quán ở Vị Nghiệp thành này tuy nhiều, nhưng nổi tiếng nhất có ba nhà, Bách Hoa lâu, Thanh Tuyền tửu quán, Hồng Trần khách điếm. – Người thanh niên gãi gãi đầu. – Bách Hoa lâu là động tiêu tiền, các loại rượu ngon trong thiên hạ, mỹ nhân, sòng bạc cái gì cũng có, chỉ là nhìn lão thế này, còn chưa vào đến cửa có khi đã bị người ta đuổi ra ngoài rồi. Thanh Tuyền tửu quán là sản nghiệp của Vạn Phú thương hội, chuyên mở ra cho các thương nhân ghé qua Vị Nghiệp thành. Hồng Trần khách điếm kinh doanh khách điếm, có bán rượu ở lầu một, giá cả hợp lý nhất, ai cũng có thể vào uống.
- Mấy loại rượu ngon trong thiên hạ đều có? – Lão già chậc chậc miệng, vẻ thèm khát hiện rõ trên khuôn mặt. – Tiểu ca, có thể chỉ đường cho ta đến Bách Hoa lâu không?
Người thanh niên cau mày, không vui nhìn lão già.
- Lão đầu ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Bách Hoa lâu không phải nơi chúng ta có thể đi tới.
- Không sao, không vào được ta đi ngang qua nhìn một chút cái gọi là Bách Hoa lâu, coi như mở mang tầm mắt đi.
- Tùy lão vậy! Nhưng có chuyện gì đừng trách ta không nói cho lão biết nhé! Lão đi tiếp con đường này đến một ngã tư ở đằng kia, rẽ bên phải, đi bộ mấy trăm bước là tới Bách Hoa lâu.
- Cảm ơn tiểu ca, cái này tặng cho cậu. – Lão già nói lời cảm ơn, rồi xoay người đi.
Người thanh niên bắt lấy nén bạc lão già ném về phía mình, đưa mắt nhìn lão rời đi, chỉ thấy lão già thoáng một cái đã cách đó mấy chục thước. Hắn dụi dụi mắt, lúc tỉnh táo lại đã phát hiện lão già biến mất nơi ngã tư đường.