Giáo Chủ Đích Thối Hưu Nhật Thường

Chương 47 : Huyền Tố Song Kiếm


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Trong lúc Bạch Lộ Hạm kinh ngạc, A Cát đã tiến lên chào hỏi. Thấy cảnh này, nàng đi tới bên cạnh Vương Dã, thấp giọng nói: "Chưởng quỹ, bọn họ là Huyền Tố Song Kiếm!" "Huyền Tố Song Kiếm?" Nghe vậy, Vương Dã lông mày hơi nhíu: "Là ai?" Bạch Lộ Hạm hơi kinh hãi, ngạc nhiên hỏi: "Ngay cả Huyền Tố Song Kiếm mà ngươi cũng không biết! ?" "Hai người bọn họ là sát thủ tiếng tăm lừng lẫy hắc đạo đó!" Nhất thời Bạch Lộ Hạm hăng hái nói,tràn đầy phấn khởi giải thích cho Vương Dã: "Huyền Tố Song Kiếm chính là là môn nhân của Phái Điểm Thương, nam nhân tên là Lạc Minh Xuyên, nữ nhân tên là Lý Hoài Châu. . ." "Hai người vốn là sư đồ, về sau bởi vì thuật song tu mà kết làm phu thê, bây giờ bọn hắn giết người để kiếm sống, rất có tên tuổi trong giới hắc đạo!" Đối với truyền thuyết ít ai biết giữa người và vật trong giang hồ, Bạch Lộ Hạm thuộc trong lòng bàn tay. "Thuật song tu!" Vương Dã suy nghĩ nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt hiện ra vẻ hèn mọn: "Nguyên bản ta tưởng rằng là cha con, không nghĩ tới thế mà là chồng già vợ trẻ. . ." "Gã này được nha, bề ngoài chí ít lớn hơn cô gái kia mười tuổi, không nghĩ tới càng già càng cay, còn tu luyện song tu. . ." "Đây mới thực sự là trâu già gặm cỏ non, một chùm hoa lê ép hoa hải đường!" (1) Chợt Vương Dã ánh mắt xoay chuyển nhìn Bạch Lộ Hạm, lộ ra vẻ khinh bỉ: "Nhìn không ra tiểu cô nương ngươi thế mà thích thể loại này, đúng là là thế phong nhật hạ, nhân tâm không cổ a!" (2) Ta! Bạch Lộ Hạm cảm thấy nộ khí dâng trào. Nàng hiện tại hận không thể dùng một bàn tay chụp chết lão già hèn mọn háo sắc tham tài này! A Cát quả nhiên nói không sai. Tên này nếu mà là cao nhân lánh đời tiền bối, A Cát chính là người đứng đầu võ lâm thiên hạ ! "Ý của ta là, có một cặp sát thủ nổi tiếng đi tới khách sạn chúng ta, ngươi không hiếu kỳ sao?" Cố kìm nén nộ khí trong lòng, Bạch Lộ Hạm nói với Vương Dã. "Hiếu kì cái rắm!" Vương Dã vung tay cho nàng một cái tát: "Tiểu nha đầu ngốc người mới đến không bao lâu đã học A Cát một thân tật xấu!" "Chúng ta mở tiệm làm ăn buôn bán, cái gì nên biết liền biết, không nên biết chớ hỏi nhiều!" "Biết quá nhiều không phải là chuyện tốt!" Nghe hắn nói xong, Bạch Lộ Hạm sững sờ ngay tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên nói lời nào. "Còn không hiểu sao?" Vương Dã không kiên nhẫn khoát tay áo: "Tranh thủ thời gian cầm cái chổi đi quét cổng mau, mỗi ngày không làm chính sự chỉ biết xen vào chuyện bao đồng. . ." "Ngươi làm sao rảnh rỗi như vậy, có phải người ta đi vệ sinh trong nhà xí, ngươi cũng muốn ngửi chút mùi thối hay sao?" Nói xong, trên mặt Vương Dã tràn đầy khinh thường. "Vương lột da!" Bạch Lộ Hạm tức giận trừng mắt: "Chỉ có ngươi mới đi ngửi mùi thối trong nhà xí!" Nói xong nàng liền cầm lấy cái chổi, đi ra ngoài Túy Tiên Lâu. "Nha đầu ngốc. . ." Thấy Bạch Lộ Hạm đi ra ngoài quét rác, Vương Dã lắc đầu. Đồng thời,hai mắt hắn nhíu lại, lộ vẻ suy tư. Huyền Tố Song Kiếm . . . Không biết cặp sát thủ tiếng tăm lẫy lừng hấc đạo này đến đây, có liên quan đến sự tình mà Triệu Bộ Đầu nói tới hay không . . . Ngay tại thời điểm đó trên lầu hai. Huyền Tố Song Kiếm tìm được một nơi hẻo lánh để trò chuyện. "Sư huynh, giang hồ bây giờ gió nổi mây phun, chính là thời buổi rối loạn. . ." Lúc này, Lý Hoài Châu mở miệng: "Các lộ hào cường hắc đạo rối rít xuôi theo đường thủy đến hội tụ trong thành Kim Lăng, chuyện lần này, chỉ sợ trở nên khó khăn hơn rất nhiều!" Đôi sư đồ này từ khi biến thành vợ chồng, bối phận đã sớm liền loạn thành một đoàn. Cho nên, hai người dứt khoát xưng hô sư huynh muội. "Ừm, sư muội có lý. . ." Nghe xong Lý Hoài Châu lời nói, Lạc Minh Xuyên trầm ngâm một lát, vẻ mặt ngưng trọng: "Hắc đạo không phải võ lâm chính phái, thủ đoạn tàn khốc hơn rất nhiều , lại thêm lần này. . ." Nói đến đây, Lạc Minh Xuyên biến sắc, dò xét xung quanh. Bàn tay lại vụng trộm sờ chuôi kiếm. Vừa lúc A Cát bưng một đĩa ô mai cùng một bình trà nước đi tới: "Hai vị, đây là tiểu điếm trà Mai Hòa Xuyên Tây , uống về sau giải khát mát họng, mời ngài nghỉ ngơi một chút, không bao lâu nữa sẽ có rượu thịt" "Đa tạ!" Thấy A Cát hạ ấm Mai Trà Thủy xuống, Lý Hoài Châu nói: "Ngươi đi xuống trước đi. . ." "Được rồi, nếu có gì phân phó thì ngài hãy gọi ta!" Hơi nhẹ gật đầu với Lý Hoài Châu, A Cát liền lui. Đồng thời, Lý Hoài Châu đặt tay của nàng lên Lạc Minh Xuyên bàn tay, trấn an: "Sư huynh, ngươi quá khẩn trương, đây chỉ là tiểu nhị khách sạn. . ." "Không phải ta khẩn trương, sống trong hắc đạo đủ lâu, khó tránh khỏi có chút đa nghi " Lạc Minh Xuyên sắc mặt hòa hoãn rất nhiều: "Huống chi, địa điểm Thiên Hạ Hội treo giải chính là thành Kim Lăng!" Thiên Hạ Hội! A Cát giật mình trong lòng. Đồng thời hắn lấy khăn tay trên bờ vai xuống, giả vờ giả vịt lau bàn. Lỗ tai vụng trộm dựng thẳng nghe lén hai người nói chuyện. "Thiên Hạ Hội giải thưởng rất trọng yếu, không chỉ có nhiều ngân lượng, còn hứa hẹn cái chức đường chủ. . ." Thanh âm Lạc Minh Xuyên tiếp tục truyền đến: "Thiên Hạ Hội thế như mặt trời ban trưa, ngoài ra danh tiếng Lục Kình Xuyên ngày càng lớn, cấp dưới tam đại đường chủ, thực lực mỗi người đều không tầm thường. . ." "Nếu chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ, tiền bạc chỉ là phụ, nếu có thể trở thành đường chủ, coi như là có chỗ sống yên phận" Nói tới đây, thanh âm hắn bỗng nhiên trở nên tình cảm: "Những năm này sống đầu đường xó chợ, với ta không quan trọng, chủ yếu là khổ sư muội ngươi, nếu có thể dàn xếp ổn thõa, chúng ta cũng nên có một đứa bé. . ." "Sư huynh. . ." Lý Hoài Châu đáp lại mang theo nhè nhẹ cảm động. Ọe! Nghe Lạc Minh Xuyên vẻ mặt chân thành tỏ tình, A Cát sắc mặt trở nên trắng bệch. Lúc này trong bụng hắn như dời sông lấp biển, suýt nữa phun ra điểm tâm. Gã này nhìn qua nghĩa chính từ nghiêm, suy nghĩ nửa ngày lại có mối quan hệ không thể tả với nữ tử này. Nương, giang hồ rộng lớn quả nhiên không thiếu cái lạ. Trên đời thế mà còn có người vô sỉ hơn Vương Dã. . . Chưởng quỹ nhiều nhất chính là nhát gan sợ phiền phức, tham tài háo sắc. Ai dè người này thế mà trâu già gặm cỏ non, một cây hoa lê ép hải đường. Dưới ban ngày ban mặt nói ra lời nói buồn nôn như vậy, nghĩ tới đây, A Cát trong lòng càng khó chịu. Dù vậy, hắn từ đầu đến cuối không có quên mấu chốt trong câu chuyện. Đó chính là Thiên Hạ Hội giải thưởng! Nghe hai người ý tứ,lần này Thiên Hạ Hội treo thưởng không chỉ ra bạc, còn hứa hẹn chức vị đường chủ. Xem ra có chút coi trọng. Đã bọn hắn xem trọng chuyện này, không chỉ lấy tiền bạc và chức vị làm giải thưởng, bọn hắn hơn phân nửa mong muốn chính là Quân Thiên Lệnh! "Không được, chuyện này quan hệ quá lớn, phải nói rõ ràng với lão tham tài bọn hắn mới được!" Lúc này A Cát quyết định chủ ý. Thu hồi khăn tay, hắn nhanh như chớp đi xuống phía dưới lầu. ----------------------------------------------------------- (2): Ám chỉ "Người đọc sách phẩm đức nay không bằng xưa" (1): Trích thơ Nhất Thụ Lê Hoa - Tô Đông Pha. Thập bát tân nương bát thập lang, Bạch phát thương thương đối hồng trang. Uyên ương bị lý thành song dạ, Nhất thụ lê hoa áp hải đường. Dịch thơ: Tân nương mười tám, chồng tám mươi Tóc bạc sương pha kề má hồng Chăn gấm uyên ương một đêm ấy Một nhánh hoa lê áp hải đường.