Giáo Chủ Đích Thối Hưu Nhật Thường
"Cái gì? !" Vương Dã biến sắc: "Ta hút độc ra ngoài?" "Không sai!" Bạch Lộ Hạm nhẹ nhàng gật đầu: "Một bước này cực kỳ trọng yếu, sinh tử tồn vong của người này hoàn toàn ký thác trên người ngươi. . ." "Lão tham tài, liền dựa vào ngươi!" Nói xong, Bạch Lộ Hạm cho Vương Dã cỗ vũ ánh mắt. Ta mẹ nó. . . Nhìn thấy vậy, Vương Dã bất đắc dĩ trong lòng. Nếu không nhìn nhầm, hắn từ bên trong Bạch Lộ Hạm ánh mắt thấy được vẻ cười trên nỗi đau của người khác. . . "Chờ một chút!" Nghĩ đến đây, Vương Dã nhìn nàng: "Ta dùng cái gì để hút?" "Dùng miệng hút a!" Lúc này, Bạch Lộ Hạm tự nhiên nói ra: "Ngươi không biết võ công nên không thể dùng nội lực ép độc ra ngoài, chỉ có thể dùng miệng. . ." Ta mẹ nó. . . Nghe vậy, Vương Dã bó tay luôn. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới công trình vĩ đại như vậy mà Bạch Lộ Hạm dám để cho hắn làm. Nếu không có thành phần công báo tư thù thì ta đi gặp quỷ thôi! "Không làm!" Nghĩ đến đây, Vương Dã lắc đầu nguầy nguậy: "Dư độc sau khi hút lại hạ độc chết ta thì làm sao bây giờ?" "Ngươi phun ra sau đó súc miệng chẳng phải là xong? Cũng giống như ngươi đánh răng súc miệng thôi mà." Bạch Lộ Hạm đáp lại. "Vậy cũng không được, mắc mớ gì ta phải hút, tại sao ngươi không hút đi?" Vương Dã hỏi ngược lại nàng. Thần thái của hắn bây giờ giống hệt một tên phế vật tham sống sợ chết điển hình trong sách giáo khoa. "Ta là hoàng hoa đại khuê nữ!" (thiếu nữ chưa lấy chồng) Bạch Lộ Hạm giận đến cắn răng: "Thất Mạch chủ yếu nằm trên ngực, một cô nương chưa gả chồng kề vào ngực đại nam nhân hút lấy hút để, ta làm sao có thể gả cho người khác được?" "Còn nữa, trách nhiệm của ta là xuất thủ đâm rách Thất Mạch, ngươi cái gì cũng không biết, để ngươi tiêu tốn năng lượng thừa góp nhặt một ít công đức, còn không hài lòng hả?" Lúc này tiểu cô nương tức giận không hề nhẹ, lồng ngực nâng lên hạ xuống, giương nanh múa vuốt với Vương Dã. "Nếu không. . ." Vương Dã cười yếu ớt: "Hay là chúng ta quấn hắn bằng cái chiếu rồi ném ra ngoài dã ngoại đi. . ." "Cút!" Không đợi Vương Dã nói hết lời, Bạch Lộ Hạm cùng A Cát đồng thời mắng. "Được rồi. . ." Vương Dã bất lực nói: "Ta hút là được chứ gì?" Vương Dã đứng tại một bên, im lặng chờ đợi hai người động thủ. Nhìn thấy Vương Dã đáp ứng, A Cát cũng không chần chờ, bàn tay hắn nắm chặt chủy thủ đột nhiên phát lực. Vụt! Cây chủy thủ trong nháy mắt bị rút ra. Nhất thời một dòng máu tươi sau lưng Lý Hoài Không tuôn ra ngoài. A Cát ra tay nhanh như điện, điểm bốn chỗ huyệt đạo sau lưng Lý Hoài Không lần lượt là Thiên Tông, Thần Đường, Phong Môn, Phách Hộ nhằm phong bế kinh mạch, tránh để nạn nhân mất máu quá nhiều. Tiếp theo hắn lại phong bế Linh Đài, Chí Dương, Hồn Môn, bốn huyệt dễ để cho bệnh lầm vào tình trạng nguy kịch, nhờ đó ngăn chặn độc phát gây ra nguy hiểm tính mệnh. Sau một loạt liên hoàn động tác ở trên, hai lòng bàn tay của A Cát đặt trên lưng Lý Hoài Không, dùng biện pháp đẩy máu qua cung (1), bức độc chạy về phía Thất Mạch. Một cỗ nội lực kim sắc tràn vào thể nội Lý Hoài Không, hắc tuyến dưới da chợt động, dần dần hội tụ trước ngực, nếu nhìn thật kỹ sẽ thấy giống con kiến hành quân với tốc độ cực nhanh. Bất quá trong khoảnh khắc, hắc tuyến đã bị A Cát dùng nội lực gia tốc đẩy tới Thất Mạch. Những nơi sau khi nó đi qua, da dẻ bắt đầu khôi phục như thường, điểm hội tụ đang dần đen lại, tạo hình giống như Bắc Đẩu Thất Tinh, trông có chút bắt mắt. "Tiểu nha đầu!" A Cát hét to: "Ngay tại lúc này!" Lời vừa dứt, Bạch Lộ Hạm không chút ngần ngại cầm tiểu đao đâm vào ngực Lý Hoài Không mấy nhát tạo thành bảy cái vết thương, từng dòng máu độc như mực in rỉ ra từ vết thương. "Lão tham tài, trông cậy vào ngươi!" Bạch Lộ Hạm dặn dò Vương Dã: "Ghi nhớ, độc này bao gồm hỗn hợp hai loại kịch độc, ngươi hít vào một hơi lập tức phun ra một ngụm, tuyệt đối không được nuốt xuống, nếu không Thần tiên cứu không nổi ngươi!" "Còn cần ngươi nói. . ." Vương Dã hùng hổ: "Tên tiểu tử thúi Trần Trùng lúc này không biết sống chết ở đâu, bắt ta làm mấy chuyện này. . ." "Ta cỡ nào phong lưu phóng khoáng, cho đến bây giờ chỉ có hút lồng ngực của Mao muội, ngày hôm nay lại phải rơi kết cục bi thảm như vậy, đi hút cho một gã nam nhân cao lớn thô kệch. . ." "Cũng không biết hắn tắm rửa sạch sẽ hay chưa, trên thân còn có lưu lại mồ hôi bẩn không. . ." Vương Dã lo lắng lải nhải: "Ô hô ai tai. . ." "Ai tai cái đầu của ngươi!" Không đợi Vương Dã khóc lóc xong, Bạch Lộ Hạm đưa tay cốc đầu hắn một cái: "Nhanh hút cho lão nương!" "Hút thì hút, ta có nói không làm đâu!" Vương Dã nói vô cùng đáng thương . Sau đó hắn kề sát cơ ngực tráng kiện của Lý Hoài Không, chỉ vừa mới hít nhẹ một hơi, mùi mồ hôi hòa quyện với hương cơ thể nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Ọe! Vương Dã ngứa họng, tí nữa thì phun một bãi ra ngoài. Cháu trai này quả nhiên chưa đi tắm rửa. "Nhanh hút đi!" Thấy bộ dáng của Vương Dã, Bạch Lộ Hạm lập tức ấn đầu của hắn xuống. Đại gia ngươi! Bị người khác nhấn đầu vào ngực của Lý Hoài Không, Vương Dã rốt cuộc sụp đổ tinh thần. Một khi cháu trai này tỉnh lại, lão tử nhất định thật tốt tính toán khoản nợ này với hắn. Một lát sau, máu độc đã bị Vương Dã hút ra, vết thương trên lồng ngực xuất hiện máu tươi chảy ra, màu da cũng khôi phục như thường. Vương Dã không ngừng ra sức dùng nước súc miệng. Kỳ thật hắn từ lâu đã bách độc bất xâm, hỗn hợp độc đối với hắn không có uy hiếp chút nào. Hắn sở dĩ phải đi súc miệng, bởi vì nằm sấp trên người Lý Hoài Không nửa ngày . . . Ục ục ục. . . Ngay lúc Vương Dã đang liều mạng súc miệng, Lý Hoài Không bắt đầu tỉnh lại. Hắn dần dần mở hai mắt ra liền thấy Bạch Lộ Hạm và A Cát đang nhìn chính mình. "Ngươi tỉnh!" Bạch Lộ Hạm mở miệng chào hỏi: "Ngươi trúng kỳ độc Thất Tinh Đoạn Hồn Tán, suýt nữa mất mạng, bất quá chúng ta đã thay ngươi ép hết máu độc ra ngoài, ngươi có thể an tâm. . ." "Nguyên lai. . . là như thế " Nghe vậy, Lý Hoài Không hư nhược thều thào: "Đa tạ hai vị thiếu hiệp tương trợ. . . Ân trọng như núi, tại hạ cả đời khó quên. . ." Lý Hoài Không giãy dụa liền muốn quỳ xuống hành lễ với hai người. "Ngươi cảm ơn bọn hắn? Còn ta thì sao?" Thấy cử động của Lý Hoài Không, hắn bắt đầu ồn ào: "Độc là do lão tử hút ra từng ngụm!" Lý Hoài Không trong lòng giật mình nhìn Vương Dã. Nhưng khi hắn nhìn thấy khuôn mặt Vương Dã trong nháy mắt, cả người liền giật thót lên như bị sét đánh. Tên trước mặt chẳng phải là Giáo Chủ Ma giáo, hắn không phải đã chết khi bị võ lâm chính đạo vây quét hay sao! ? Lý Hoài Không lại lâm vào hôn mê bất tỉnh. Trước đó hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cuối cùng. . . Vẫn là khó thoát âm tào địa phủ được một lần. . ." (1): Đẩy máu qua cung: thuật ngữ trong y học, đại loại là dùng một ít cách xoa bóp kích thích tiềm năng thân thể để khai thông khuyết mạch chi tiết tại:
Chương 56 : Máu Độc
"Cái gì? !" Vương Dã biến sắc: "Ta hút độc ra ngoài?" "Không sai!" Bạch Lộ Hạm nhẹ nhàng gật đầu: "Một bước này cực kỳ trọng yếu, sinh tử tồn vong của người này hoàn toàn ký thác trên người ngươi. . ." "Lão tham tài, liền dựa vào ngươi!" Nói xong, Bạch Lộ Hạm cho Vương Dã cỗ vũ ánh mắt. Ta mẹ nó. . . Nhìn thấy vậy, Vương Dã bất đắc dĩ trong lòng. Nếu không nhìn nhầm, hắn từ bên trong Bạch Lộ Hạm ánh mắt thấy được vẻ cười trên nỗi đau của người khác. . . "Chờ một chút!" Nghĩ đến đây, Vương Dã nhìn nàng: "Ta dùng cái gì để hút?" "Dùng miệng hút a!" Lúc này, Bạch Lộ Hạm tự nhiên nói ra: "Ngươi không biết võ công nên không thể dùng nội lực ép độc ra ngoài, chỉ có thể dùng miệng. . ." Ta mẹ nó. . . Nghe vậy, Vương Dã bó tay luôn. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới công trình vĩ đại như vậy mà Bạch Lộ Hạm dám để cho hắn làm. Nếu không có thành phần công báo tư thù thì ta đi gặp quỷ thôi! "Không làm!" Nghĩ đến đây, Vương Dã lắc đầu nguầy nguậy: "Dư độc sau khi hút lại hạ độc chết ta thì làm sao bây giờ?" "Ngươi phun ra sau đó súc miệng chẳng phải là xong? Cũng giống như ngươi đánh răng súc miệng thôi mà." Bạch Lộ Hạm đáp lại. "Vậy cũng không được, mắc mớ gì ta phải hút, tại sao ngươi không hút đi?" Vương Dã hỏi ngược lại nàng. Thần thái của hắn bây giờ giống hệt một tên phế vật tham sống sợ chết điển hình trong sách giáo khoa. "Ta là hoàng hoa đại khuê nữ!" (thiếu nữ chưa lấy chồng) Bạch Lộ Hạm giận đến cắn răng: "Thất Mạch chủ yếu nằm trên ngực, một cô nương chưa gả chồng kề vào ngực đại nam nhân hút lấy hút để, ta làm sao có thể gả cho người khác được?" "Còn nữa, trách nhiệm của ta là xuất thủ đâm rách Thất Mạch, ngươi cái gì cũng không biết, để ngươi tiêu tốn năng lượng thừa góp nhặt một ít công đức, còn không hài lòng hả?" Lúc này tiểu cô nương tức giận không hề nhẹ, lồng ngực nâng lên hạ xuống, giương nanh múa vuốt với Vương Dã. "Nếu không. . ." Vương Dã cười yếu ớt: "Hay là chúng ta quấn hắn bằng cái chiếu rồi ném ra ngoài dã ngoại đi. . ." "Cút!" Không đợi Vương Dã nói hết lời, Bạch Lộ Hạm cùng A Cát đồng thời mắng. "Được rồi. . ." Vương Dã bất lực nói: "Ta hút là được chứ gì?" Vương Dã đứng tại một bên, im lặng chờ đợi hai người động thủ. Nhìn thấy Vương Dã đáp ứng, A Cát cũng không chần chờ, bàn tay hắn nắm chặt chủy thủ đột nhiên phát lực. Vụt! Cây chủy thủ trong nháy mắt bị rút ra. Nhất thời một dòng máu tươi sau lưng Lý Hoài Không tuôn ra ngoài. A Cát ra tay nhanh như điện, điểm bốn chỗ huyệt đạo sau lưng Lý Hoài Không lần lượt là Thiên Tông, Thần Đường, Phong Môn, Phách Hộ nhằm phong bế kinh mạch, tránh để nạn nhân mất máu quá nhiều. Tiếp theo hắn lại phong bế Linh Đài, Chí Dương, Hồn Môn, bốn huyệt dễ để cho bệnh lầm vào tình trạng nguy kịch, nhờ đó ngăn chặn độc phát gây ra nguy hiểm tính mệnh. Sau một loạt liên hoàn động tác ở trên, hai lòng bàn tay của A Cát đặt trên lưng Lý Hoài Không, dùng biện pháp đẩy máu qua cung (1), bức độc chạy về phía Thất Mạch. Một cỗ nội lực kim sắc tràn vào thể nội Lý Hoài Không, hắc tuyến dưới da chợt động, dần dần hội tụ trước ngực, nếu nhìn thật kỹ sẽ thấy giống con kiến hành quân với tốc độ cực nhanh. Bất quá trong khoảnh khắc, hắc tuyến đã bị A Cát dùng nội lực gia tốc đẩy tới Thất Mạch. Những nơi sau khi nó đi qua, da dẻ bắt đầu khôi phục như thường, điểm hội tụ đang dần đen lại, tạo hình giống như Bắc Đẩu Thất Tinh, trông có chút bắt mắt. "Tiểu nha đầu!" A Cát hét to: "Ngay tại lúc này!" Lời vừa dứt, Bạch Lộ Hạm không chút ngần ngại cầm tiểu đao đâm vào ngực Lý Hoài Không mấy nhát tạo thành bảy cái vết thương, từng dòng máu độc như mực in rỉ ra từ vết thương. "Lão tham tài, trông cậy vào ngươi!" Bạch Lộ Hạm dặn dò Vương Dã: "Ghi nhớ, độc này bao gồm hỗn hợp hai loại kịch độc, ngươi hít vào một hơi lập tức phun ra một ngụm, tuyệt đối không được nuốt xuống, nếu không Thần tiên cứu không nổi ngươi!" "Còn cần ngươi nói. . ." Vương Dã hùng hổ: "Tên tiểu tử thúi Trần Trùng lúc này không biết sống chết ở đâu, bắt ta làm mấy chuyện này. . ." "Ta cỡ nào phong lưu phóng khoáng, cho đến bây giờ chỉ có hút lồng ngực của Mao muội, ngày hôm nay lại phải rơi kết cục bi thảm như vậy, đi hút cho một gã nam nhân cao lớn thô kệch. . ." "Cũng không biết hắn tắm rửa sạch sẽ hay chưa, trên thân còn có lưu lại mồ hôi bẩn không. . ." Vương Dã lo lắng lải nhải: "Ô hô ai tai. . ." "Ai tai cái đầu của ngươi!" Không đợi Vương Dã khóc lóc xong, Bạch Lộ Hạm đưa tay cốc đầu hắn một cái: "Nhanh hút cho lão nương!" "Hút thì hút, ta có nói không làm đâu!" Vương Dã nói vô cùng đáng thương . Sau đó hắn kề sát cơ ngực tráng kiện của Lý Hoài Không, chỉ vừa mới hít nhẹ một hơi, mùi mồ hôi hòa quyện với hương cơ thể nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Ọe! Vương Dã ngứa họng, tí nữa thì phun một bãi ra ngoài. Cháu trai này quả nhiên chưa đi tắm rửa. "Nhanh hút đi!" Thấy bộ dáng của Vương Dã, Bạch Lộ Hạm lập tức ấn đầu của hắn xuống. Đại gia ngươi! Bị người khác nhấn đầu vào ngực của Lý Hoài Không, Vương Dã rốt cuộc sụp đổ tinh thần. Một khi cháu trai này tỉnh lại, lão tử nhất định thật tốt tính toán khoản nợ này với hắn. Một lát sau, máu độc đã bị Vương Dã hút ra, vết thương trên lồng ngực xuất hiện máu tươi chảy ra, màu da cũng khôi phục như thường. Vương Dã không ngừng ra sức dùng nước súc miệng. Kỳ thật hắn từ lâu đã bách độc bất xâm, hỗn hợp độc đối với hắn không có uy hiếp chút nào. Hắn sở dĩ phải đi súc miệng, bởi vì nằm sấp trên người Lý Hoài Không nửa ngày . . . Ục ục ục. . . Ngay lúc Vương Dã đang liều mạng súc miệng, Lý Hoài Không bắt đầu tỉnh lại. Hắn dần dần mở hai mắt ra liền thấy Bạch Lộ Hạm và A Cát đang nhìn chính mình. "Ngươi tỉnh!" Bạch Lộ Hạm mở miệng chào hỏi: "Ngươi trúng kỳ độc Thất Tinh Đoạn Hồn Tán, suýt nữa mất mạng, bất quá chúng ta đã thay ngươi ép hết máu độc ra ngoài, ngươi có thể an tâm. . ." "Nguyên lai. . . là như thế " Nghe vậy, Lý Hoài Không hư nhược thều thào: "Đa tạ hai vị thiếu hiệp tương trợ. . . Ân trọng như núi, tại hạ cả đời khó quên. . ." Lý Hoài Không giãy dụa liền muốn quỳ xuống hành lễ với hai người. "Ngươi cảm ơn bọn hắn? Còn ta thì sao?" Thấy cử động của Lý Hoài Không, hắn bắt đầu ồn ào: "Độc là do lão tử hút ra từng ngụm!" Lý Hoài Không trong lòng giật mình nhìn Vương Dã. Nhưng khi hắn nhìn thấy khuôn mặt Vương Dã trong nháy mắt, cả người liền giật thót lên như bị sét đánh. Tên trước mặt chẳng phải là Giáo Chủ Ma giáo, hắn không phải đã chết khi bị võ lâm chính đạo vây quét hay sao! ? Lý Hoài Không lại lâm vào hôn mê bất tỉnh. Trước đó hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cuối cùng. . . Vẫn là khó thoát âm tào địa phủ được một lần. . ." (1): Đẩy máu qua cung: thuật ngữ trong y học, đại loại là dùng một ít cách xoa bóp kích thích tiềm năng thân thể để khai thông khuyết mạch chi tiết tại: