Giáo Chủ Đích Thối Hưu Nhật Thường
Sau khi cãi cọ với Chu đại phu một trận, Vương Dã rốt cục thoát khỏi hắn mà rời đi.
Đợi đến lúc trở lại Túy Tiên Lâu đã là giữa buổi sáng.
Khách nhân ở bên trong tiệm đã nhiều hơn, từng người điểm chút nước trà với ăn nhẹ vừa ăn vừa nói chuyện.
"Úi chà chà!"
Thấy Vương Dã trở lại, lúc này A Cát đang đứng trước quầy tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây hay sao!"
"Vậy mà có người không hề lười biếng trốn đến giữa trưa mới trở về, thật sự là kì lạ!"
A Cát đi tới Vương Dã trước mặt, tò mò hỏi: "Thế nào, có phải hôm nay thân thể Mao muội của Di Hồng Viện khó chịu khiến ngươi uổng công một chuyến?"
"Im ngay thằng nhóc con!"
Vương Dã khẽ gắt: "Trong mắt ngươi, lão tử ra ngoài làm công chuyện chính là đi dạo thanh lâu hử?"
"Không khác biệt lắm. . ."
A Cát vừa chơi đùa giẻ lau vừa nói: "Lão tham tiền ngươi vừa ra khỏi cửa, không phải đi gửi ngân lượng chính là đi chơi gái, à mà nếu tính ra, số lần đi chơi gái nhiều hơn một chút. . ."
"Hic hic, thế phong nhật hạ, lòng người không cổ a!"
(có thể hiểu như là "Phẩm đức người thời nay không bằng xưa")
Vương Dã lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài: "Đáng thương cho ta có tấm lòng Bồ Tát, nhìn thấy khách nhân bị trọng thương, đặc biệt đi mua thuốc giúp hắn cầm máu, không nghĩ đến, bị xuyên tạc đến nông nỗi này, thật khiến cho lòng người băng giá, hức hức!"
Trên mặt Vương Dã toát lên vẻ thống khổ.
"Mặt dày không chịu nổi!"
A Cát tràn đầy khinh bỉ: "Mấy thứ đồ vật trong tay ngươi ta đã sớm nhận ra, cái gói trong giấy đúng là thuốc trị thương, nhưng món đồ bên cạnh, rõ ràng là Hổ Tiên Tửu của Hồi Xuân Đường!"
"Này thì trách trời thương dân, này thì tấm lòng Bồ Tát, vừa trợ giúp khách nhân chữa thương nhân tiện chữa luôn bệnh về sinh lý của hắn luôn hả?"
"Á à thằng láo cá chó này!"
Vương Dã thay đổi sắc mặt chuẩn bị đấm nhau.
Ngay tại lúc này, một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên truyền đến: "Mẹ nó, ngày hôm nay nóng kinh khủng, phơi nắng một chút mà ta đã khát khô cổ họng, A Cát, nhanh lấy cho ta một ấm trà lạnh giải khát!"
Nghe xong, Vương Dã và A Cát cùng nhau quay đầu liền phát hiện Triệu Bộ Đầu đang đứng sau lưng.
"Nguyên lai là ngài!"
Trên mặt Vương Dã lộ ra nụ cười: "Vừa thấy ngài ở Nha Phủ xong, không nghĩ tới lại gặp mặt nhanh như vậy!"
"A Cát, còn đứng trơ ra đó làm gì? Mau vào trong lấy một đĩa ô mai thêm ít quả trám, để Triệu Bộ Đầu nhắm với nước trà!"
"Biết rồi!"
A Cát uể oải lên tiếng, hắn lập tức xoay người lấy đồ nhắm với pha thêm một bình trà lạnh rồi đặt xuống trước mặt Triệu Bộ Đầu.
"A Cát này"
Hai mắt Triệu Bộ Đầu khẽ híp, mở miệng hỏi: "Tay của ngươi bị gì vậy?"
"Tay?"
A Cát ngây người: "Ủa tay ta bị gì à?"
Vừa nói A Cát vừa lật qua lật lại hai tay rồi cẩn thận nhìn.
"À không, có thể là do ta bị hoa mắt!"
Triệu Bộ Đầu vô tình hay cố tình khen: "Bất quá bàn tay của tiểu tử ngươi thật không tệ, dày rộng mà có lực, tới tới tới, để ta xem chỉ tay cho ngươi!"
"Woa, thật bất ngờ nha Triệu Bộ Đầu "
A Cát tỉnh táo tinh thần: "Ngươi còn biết xem chỉ tay hả! ?"
"Đúng vậy!"
Triệu Bộ Đầu ưỡn ngực, vẻ mặt tự hào nói: "Nghệ nhiều không ép thân (1), nếu có một ngày ta không còn làm bộ đầu liền đến cầu vượt bày sạp hàng cung cấp dịch vụ xem bói tay. Bảo đảm trong ba tháng giật hết khách của Trần mù lòa!"
"Ta tin tưởng lời này!"
Vương Dã cười nói ra: "Trần mù lòa hay bị chó rượt để độ kiếp ở cầu vượt, một thân Triệu Bộ Đầu võ nghệ cao cường, căn bản sẽ không sợ mấy đầu chó dại. . ."
"Chỉ với điểm này, Trần mù lòa xin cái tuổi với ngươi. . ."
"Ta. . ."
Triệu Bộ Đầu biến sắc: "Ngươi đừng ngắt lời!"
"Vậy thì tốt. . ."
A Cát chường mặt tới cười nói: "Ngài thử xem cho ta một chút về sau ta có thể làm lớn được hay không có?"
"Không có vấn đề!"
Triệu Bộ Đầu vui mừng trong lòng, lập tức đáp ứng: "Đưa bàn tay phải cho ta xem!"
Hắn lúc này tới, uống trà là giả, thăm dò A Cát mới là mục đích chân thật.
Nếu A Cát liên quan đến hung thủ sát hại Kim Mãn Thương, hắn tất nhiên không thể bỏ qua.
"Tay phải?"
Nghe vậy, A Cát ngơ ngơ: "Không phải người ta nói là nam trái nữ phải à?"
"Thật là, ngươi không hiểu!"
Đối với A Cát nghi vấn, Triệu Bộ Đầu bịa chuyện nói dối: "Vạn vật đều là vào âm ra dương, âm dương hòa quyện lẫn nhau mới là lẽ phải. . ."
"Cho nên ta mới xem tay phải!"
"Giống như có chút đạo lý. . ."
Bị nói khiến mơ mơ màng màng, A Cát gãi đầu.
Đồng thời, hắn đưa tay phải lên trước mặt.
Thấy vậy, Triệu Bộ Đầu cúi đầu nhìn tay của A Cát.
Tay của A Cát to lớn dày cộm, xương bên trong cũng lớn.
Nhất là trong lòng bàn tay và khớp tay đều có vết chai thật dày. Nhìn kỹ có thể thấy đây là thành quả khổ luyện quanh năm suốt tháng.
Tuy nhiên chỗ nắm tay và đầu ngón tay rất ít vết xước.
Thậm chí có thể nói chỗ mềm nhất trên tay A Cát chính là hai địa phương này. . .
"Tê. . ."
Nhìn đến đây, Triệu Bộ Đầu hít vào một hơi thốt lên: "Không đúng!"
Nếu như A Cát là hung thủ sát hại Kim Mãn Thương, như vậy hắn nhất định là cao thủ dùng đao.
Nếu thế thì hai vị trí dùng để nắm đao phải chai sạn lại mới đúng! ?
Chẳng lẽ, A Cát vì che giấu tai mắt nên dùng tay trái để luyện tập đao pháp?
"Cái gì không đúng?"
A Cát nhướng mày: "Có phải là ta có kiếp nạn?"
"Ngươi đưa tay trái cho ta xem chút. . ."
Không để ý đến câu hỏi của A Cát, Triệu Bộ Đầu cau mày nói.
"Không phải nói là âm dương tướng sai, tương hỗ giao hòa (2) sao? Tại sao lại nhìn tay trái của ta?"
"Không hiểu à?"
Vương Dã ở bên cạnh trêu ghẹo: "Xem xong tay phải lại nhìn tay trái, điều này nói rõ là âm dương thay đổi. . ."
"Là sao?"
Vẻ mặt A Cát mờ mịt dò hỏi.
"Chính là tiểu tử ngươi nửa đời sau có thể biến thành nữ nhân. . ."
Vương Dã cười phá lên.
"Lão tham tài khốn nạn!"
A Cát đổi sắc mặt, chuẩn bị sống mái cùng Vương Dã.
Mà ngay tại lúc này, Triệu Bộ Đầu hít một hơi sâu, hắn nói với A Cát: "Không đúng, chỗ nắm tay của ngươi đáng lẽ phải có vết chai mới đúng!"
(1) Trích từ 1 câu ngạn ngữ cổ Trung Quốc “Nghệ nhiều không áp thân, kẻ tài cao gan cũng lớn”.
Khích lệ mọi người nên siêng năng tôi luyện học tập, đến khi tài giỏi hơn người sẽ không còn sợ hãi.
Mặt khác chính là khích lệ nên dũng cảm mạo hiểm.
(2) là học thuyết về âm dương. Khái quát là âm dương giao thoa và đối lập lẫn nhau...