Hám Đường
Mấy ngón tay tinh tế tỉ mỉ bóng loáng vụt qua khuôn mặt, cảm giác tê dại làm Dương nhịn không được giật giật lông mi, khẽ mở mắt ra, nhìn xem là tình huống gì. Thế nhưng không biết tại sao, hắn tuyệt nhiên không thể cử động, giống như có một tảng đá lớn đè trên mí mắt, cho dù mở mắt ra một chút cũng không thể.
Dương cảm thấy mười phần rã rời, "Ta đang làm sao thế này, tại sao không có một chút sức lực?" Hắn nhớ lại, có chút mơ màng, bất quá là bị cảm, tại sao lại nghiêm trọng như thế?
"Ai." Thanh âm thật thấp truyền đến, "Ngươi đứa nhỏ này, tuy Lý Uyên đã khởi binh ở Thái Nguyên, nhưng ngươi bất quá là một đứa bé, những chuyện đại sự này tự nhiên có Hoàng Thượng xử lý, ngươi sao phải cực khổ đến mức chạm đến cửa tử?"
Thanh âm rất là êm tai, mang theo khẩu âm Quan Trung nhàn nhạt, nhưng Dương nghe trong lòng lại khiếp sợ không gì sánh nổi. Lý Uyên, Thái Nguyên, khởi binh?! Mấy chữ này như trọng chùy, trùng điệp gõ vào trong lòng Dương.
Mẹ ta ơi, ta bất quá là đi theo đạo sư nghiên cứu tượng binh mã ở Tây An, sau đó bởi vì một ngày trước bị cảm lạnh, có phần cảm mạo choáng đầu, liền nghỉ ngơi một lát, nhưng tại sao, bên tai lại có thanh âm kỳ quái này? Tại sao, lại đến nơi này? Còn có cái gì Lý Uyên tại Thái Nguyên khởi binh? Hoàng thượng trong miệng nữ tử này, không phải chính là Tùy Dương đế Dương Quảng sao?
Ngươi cho rằng đây là Tùy Đường Anh hùng truyện a! Chẳng lẽ đang quay phim truyền hình?
Dương không mở miệng được, chỉ có thể tức giận mắng trong bụng, nhưng vừa nghĩ xong, trong đầu đột nhiên lại cảm thấy truyền đến một trận đau thấu tim, không tự chủ được hôn mê đi.
Trong cơn mê ngủ, Dương mơ mơ màng màng nhìn thấy, đúng vậy, là nhìn thấy, cái cảm giác này rất kỳ quái, hắn rõ ràng đưa thân vào trong một gian phòng rộng lớn, thế nhưng lại phảng phất là đang nhìn xuống căn phòng này, nhìn thấy rõ ràng hết thảy trong phòng.
Lại thấy trong phòng rộng, chính mình đứng ở một bên, mà phía trước chính mình, một thiếu niên, thân mang hoa phục, dáng dấp có chút thanh tú, bây giờ ngồi trên giường, mang trên mặt nụ cười thản nhiên, một đôi con ngươi linh tú chớp động ánh sáng lộng lẫy nhìn Dương, nhưng lại không nói lời nào.
"Ngươi là ai?" Thật lâu, Dương không nhịn được hỏi.
"Ta? Không phải chính là ngươi sao?" Người thiếu niên có khuôn mặt thanh tú, tuy rằng mang theo dáng tươi cười, nhưng trong mắt trong xanh, lại có vẻ sầu bi không che giấu được, đó là một loại sầu bi tuyệt vọng, để Dương trong lòng có chút lo sợ không yên.
"Ta, chính là ngươi?" Dương líu lưỡi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên này.
"Không sai, bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là ta, Đại vương Dương Hựu, Đại Tùy Đại Hưng lưu thủ, cháu trai đương kim Thánh thượng, Dương... Hựu!" Thiếu niên kia nói xong, 2 chữ cuối cùng, từng chữ nói ra, giống như ngàn cân, trùng điệp đập nện trong lòng Dương, làm trong lòng Dương không khỏi trầm xuống, quả nhiên... Đây chính là xuyên qua trong truyền thuyếtsao? Nhưng mà, cái này sao có khả năng, thế nào có khả năng? !
Thiếu niên kia không để ý tới Dương đang khiếp sợ, bỗng nhiên cúi đầu xuống, tự lầm bầm nói : "Bây giờ thế cục Đại Tùy, chỉ sợ còn khó trị liệu hơn bệnh nhân đang bệnh nguy kịch a?"
Nói xong, thiếu niên kia cười khổ ngẩng đầu, nhìn Dương con ngươi nháy mắt cũng không nháy, nói : "Ta đi, ngươi, bảo trọng!" Nói xong, thân thể hướng về phía sau lướt tới, tựa hồ có người ở sau nắm lấy hắn.
Trong lòng Dương khẩn trương, vội kêu lên: "Cuối cùng là ngươi đang nói gì? Ngươi đừng đi, ta còn có việc muốn hỏi ngươi!" Nói xong, hắn vội vàng đi ra phía trước, nghĩ phải bắt được thiếu niên kia, nhưng thiếu niên kia càng bay càng nhanh, Dương căn bản theo không kịp tốc độ của hắn.
Dương hét lớn một tiếng, bỗng nhiên nhào tới, nghĩ phải bắt được thiếu niên, nhưng chính mình ra sức bổ nhào về phía trước, lại là chụp vào cái khoảng trống. Dương nặng nề té lăn trên đất, nhưng hắn không thấy chút nào đau đớn, hắn bất đắc dĩ ngẩng đầu đang muốn nói cái gì, thiếu niên kia đã biến mất không thấy.
"Ngươi ở nơi đó, mau ra đây, đi ra! Nói cho ta, cuối cùng là chuyện gì, là chuyện gì!" Dương lớn tiếng hô hào, nhưng thiếu niên kia thật biến mất, không có thân ảnh của hắn, cả phòng, chỉ có Dương thanh âm đang vang vọng, hồi lâu không ngưng lại.
Dương bỗng nhiên ngồi trên mặt đất, tự hỏi tất cả những thứ này. Cuối cùng là chuyện gì? Chẳng lẽ nói, thật xuyên qua đến năm thứ 13 Đại Nghiệp.
Năm thứ 13 Đại Nghiệp, thiên hạ hào kiệt nổi dậy như ong, mấy người Lý Uyên, Đậu Kiến Đức, Tiêu Tiển, Đỗ Phục Uy, Tiết Cử, vô luận người nào cũng là anh hùng danh chấn một phương; Năm thứ 13 Đại Nghiệp, mãnh tướng xuất hiện lớp lớp, bọn người Tống Kim Cương, Tiết Nhân Quả, Tần Thúc Bảo, La Sĩ Tín, đều là trong quân mãnh tướng, kiêu tướng một thời.
Mà trọng yếu hơn là, năm thứ 13 Đại Nghiệp, Lý Uyên đã khởi binh, xuất quân thẳng đến Đại Hưng!
Như hắn vốn là học sinh chuyên ngành khảo cổ, dĩ nhiên là có liên quan đến nghiên cứu lịch sử, bởi vậy, Dương dĩ nhiên biết, sau khi Lý Uyên khởi binh, trước phá Hoắc Ấp, giết Tống Lão Sinh; sau đó tuy rằng không đánh hạ được Hà Đông do Khuất Đột Thông trấn giữ, nhưng lại kịp thời áp dụng đối sách, chiêu mộ quần đạo Quan Trung, cùng lúc chia binh làm mấy đường, vượt qua Hoàng Hà, vây kín thành Đại Hưng, cũng chính là thàn Trường An hậu thế.
Tính từ lúc Lý Uyên khởi binh, không đến nửa năm liền đoạt lấy thành Đại Hưng, tiếp đó, thu mua lòng người ở Quan Trung, không đánh mà thắng chiêu dụ Ba Thục, thành lập căn cứ địa vững chắc, sau đó lại tiêu diệt cường địch Lũng Tây, trở thành thế lực lớn nhất lúc bấy giờ.
Tình thế Lý Uyên lúc này, cơ hồ đã không thể chống đỡ.
Huống chi, dưới trướng Lý Uyên, nhân tài xuất hiện lớp lớp, mà nổi danh nhất, sau này không ai hơn được Đường Thái Tông Lý Thế Dân! Những chiến dịch mấu chốt Tùy mạt đầu Đường: Thiển Thủy Nguyên đối kháng Tây Tần Tiết gia, Bách Bích đối kháng Lưu Vũ Chu, thêm Trung Nguyên đại chiến đối kháng Vương Thế Sung cùng Đậu Kiến Đức, hiển nhiên thể hiện tài năng quân sự của Lý Thế Dân.
Một người như vậy, được hậu thế xưng là thiên cổ nhất đế "Thiên Khả Hãn", làm sao kẻ mù mờ quân sự như mình có thể so sánh? Huống chi, đây là lúc uy vọng Đại Tùy đang lao dốc hạ xuống, dưới tình huống danh tướng cơ hồ tổn thất hầu như không còn, càng không có mấy phần thắng.
Lão thiên, đây là muốn ta đi chịu chết sao?
Dương nghĩ đến, đầu lại đau đến xé rách tim gan, hắn nhịn không được hét to một tiếng, lại hôn mê, cái gì cũng không biết.
Trong lúc Dương gặp đứa bé kia, thì một người phụ nữ mặc cung trang, nét mặt mang nặng sầu lo, khẽ lau mồ hôi trên trán thiếu niên trên giường, thiếu niên trên giường đang hôn mê bỗng nhiên hét to một tiếng, người phụ nữ mặc cung trang vội kìm lại thiếu niên, nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên vặn vẹo, trong lòng tràn đầy sầu lo...
Sáng sớm, ánh mặt trời từ ngoài phòng chiếu vào, chiếu rọi trên mặt Dương, rất là ấm áp.
Bên tai, truyền đến tiếng hít thở đều đều, Dương, không, lúc này nên gọi là Dương Hựu. Trải qua trận hôn mê, hắn mơ hồ giống như đã hoàn toàn dung hợp với thân thể Dương Hựu, bây giờ, Dương chính là Dương Hựu, cùng là một người, không phân biệt!
Dương Hựu tinh thần sảng khoái mở mắt ra, lúc này mới phát hiện, mẫu thân Vi thị đang ngủ bên cạnh.
Dương Hựu kiếp trước, bởi vì cha mẹ công việc bề bộn, thường xuyên ra ngoài, khó được hưởng thụ tình thương của mẹ, bây giờ trông thấy sắc mặt Vi thị mệt mỏi, sao có thể không biết mẹ ở đây chờ đợi một đêm? Trong lòng lập tức cảm động, nhịn không được kêu một tiếng : "Mẫu thân."
"A, đại lang ngươi đã tỉnh?" Vi thị nghe thấy thanh âm, lập tức giật mình tỉnh lại, trông thấy Dương Hựu liền hơi khẽ nhỏm dậy, khẽ cười đầy nét mệt mỏi: "Ngươi có thấy khá hơn một chút? A, đúng rồi, ngươi chắc đói bụng rồi, mẹ liền gọi người đi làm chút đồ ăn!"
Thấy Vi thị lời nói có vẻ không mạch lạc, Dương Hựu có chút cảm động cười nhẹ một tiếng, nói : "Mẹ, con đã không sao, người không nên gấp gáp!"
Vi thị nghe được thanh âm, an tĩnh lại, có chút ngượng ngùng nhìn qua Dương Hựu, cười nhẹ một tiếng, nói: "Xem ngươi kia2, vừa mới tỉnh lại, lại ra vẻ tiểu đại nhân đi an ủi mẫu thân."
Dương Hựu thầm nghĩ, tuổi còn nhỏ? Tốt xấu kiếp trước cũng là nghiên cứu sinh ngành khảo cổ, sống đã hai mươi lăm hai mươi sáu năm, nếu không phải tính chờ đến công thành mới kết hôn, hài tử đã sớm có thể đánh xì dầu, sao còn là tiểu đại nhân?
Chỉ có điều lời này lại không thể nói.
Lúc này, bên ngoài có âm thanh truyền đến, "Điện hạ có khá hơn một chút?"
Dương Hựu chấn động trong lòng, hắn đã biết, là Kinh Triệu quận thừa Cốt Nghi.
"À, điện hạ đến giờ vẫn chưa tỉnh, xin mời hai vị trở về đi!" Một tên hoạn quan trả lời, Dương Hựu nhớ người này tên là Tiểu Quế Tử, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, lớn hơn mình hai tuổi. Người hoạn quan này từ nhỏ đã hầu hạ mình, quan hệ với mình rất tốt.
"Ôi, việc này làm sao đây?" Một thanh âm lo lắng nói. Dương khẽ nhếch lông mày, người này là Tả dực vệ đại tướng quân Âm Thế Sư.
Dương Hựu đang muốn đứng dậy, liền lại nghe thấy Âm Thế Sư thanh âm mang theo lo lắng, "Cốt quận thừa, bây giờ Lý Uyên giết Tống Lão Sinh, Hoắc Ấp đã thất thủ, nghe nói các quận Hà Đông nhao nhao đầu hàng, thế cục thối nát đến nước này, lại nên làm như thế nào?"
"Oanh!" Dương Hựu nghe thấy, cả người sững sờ. Hắn quen thuộc lịch sử nên vốn đã biết, Tống Lão Sinh binh bại, là đầu tháng tám, sau đó, Lý Uyên binh quý thần tốc, trong vòng một tháng, liên tục hạ Lâm Phần, Thao quận, Long Môn, quân tiên phong thẳng tới bên bờ Hoàng Hà, sau đó vượt qua Hoàng Hà, tiến hành giáp công Đại Hưng.
Mà trước mắt nói đến Đại Hưng, Dương thừa kế ký ức Dương Hựu nên dĩ nhiên biết, trong năm nay, đầu tiên là Bàng Ngọc, Hoắc Thế Cử mang hai vạn binh đi trợ giúp Đông đô Lạc Dương, về sau nghe nói Lý Uyên khởi binh ở Thái Nguyên, Âm Thế Sư liền tổ chức bố trí: Tống Lão Sinh mang hai vạn binh mã thủ Hoắc Ấp, Khuất Đột Thông mang bốn vạn thủ Hà Đông, lại thêm trước đó phần lớn cấm quân đi theo thánh thượng, bây giờ binh lực Đại Hưng không đến ba vạn!
Ba vạn binh sĩ này đang đối diện là các lộ phản tặc suốt một dãy Quan Trung: Lý Thải Ngọc, Hà Phan Nhân, Tôn Hoa, Lý Trọng Văn, Khâu Sư Lợi, Hướng Thiện Trị... cộng lại chí ít có mười hai, mười ba vạn, càng không cần phải nói đại quân Lý Uyên đang đến gần, phía Lũng Tây còn có Tây Tần Tiết Cử hơn mười vạn tinh kỵ cũng đang thăm dò.
Tình huống như vậy, Dương Hựu cảm thấy đã không thể dùng chữ "thối nát" để hình dung. Hắn không nhịn được muốn mắng to, cái này lão tặc thiên, xuyên qua thành cái gì không được, lại xuyên qua trên thân một kẻ sắp thành tiểu hoàng đế con rối, rồi lại bị Lý Uyên sát hại?
Đây không phải chờ chết sao? Tâm tình Dương Hựu đang có hơi bình phục lại lần nữa bạo giận lên, hắn nắm chặt hai nắm đấm, còn kém há miệng mắng chửi.
Trông thấy biểu lộ của Dương Hựu, Vi thị giật mình, ôn nhu nói : "Đại lang, ngươi có phải lại thấy không thoải mái?" Nói xong, vươn tay ra, sờ trán Dương Hựu.
Vốn Dương Hựu nhất thời xúc động phẫn nộ, nghe được thanh âm ôn nhu của Vi thị, chấn động trong lòng, thoáng qua bình tĩnh lại. Nếu như đã nhập vào thân Dương Hựu, bi thương có ích lợi gì, phẫn nộ có ích lợi gì?
Nếu như Dương chỉ là xuyên qua thân một bách tính, hắn còn có thể đi đầu quân Lý Uyên, hoặc là đi tìm một nơi an tĩnh, lẳng lặng sống cuộc sống của mình, thế nhưng thân phận của mình lại là Đại Tùy Đại Hưng lưu thủ, thân là hoàng thất Đại vương Dương Hựu!
Thân phận này quyết định Dương Hựu không có khả năng đầu nhập vào Lý Uyên, mà lịch sử cũng đã chứng minh, Lý Uyên tuyệt đối sẽ không giữ lại tính mạng của mình. Trong sử sách viết, sau khi Dương Hựu nhường ngôi đế vị cho Lý Uyên, không lâu sau vì bệnh mà chết, nhưng Dương biết, đây chẳng qua là Lý Đường che giấu một cách đường đường chính chính mà thôi!
Hoàng thất triều trước, nhất là hoàng đế từ trên đế vị lui xuống, có thể có mấy người kết thúc yên lành? Thêm nữa, trong quá trình Lý Uyên thống nhất thiên hạ, các thế lực khác như Tiết Nhân Quả, Đậu Kiến Đức... sau khi bị bắt cũng bị chém giết ở trước cổng chợ Đại Hưng, ngay cả Đỗ Phục Uy vốn đã sớm đầu hàng, cuối cùng cũng rơi vào vận mệnh bị giết.
Đây tuyệt đối không phải là điều Dương Hựu mong muốn. Nhìn xem mẹ Vi thị nét mặt lo lắng, trong lòng Dương Hựu đã ngầm ngầm hạ quyết định. Đó chính là nghịch thiên mà đi, cải biến vận mệnh của mình, quyết không trở thành con rối, cũng không muốn làm Tùy Cung đế Dương Hựu kia mặc người chém giết!
Bây giờ, Lý Uyên đã công phá Hoắc Ấp, quân tiên phong trực chỉ Đại Hưng! Thời gian cấp bách, thời gian trời xanh cho mình đã không còn nhiều lắm!
Nếu như, không thể trong thời gian ngắn nhất, nắm giữ lực lượng của mình, đồng thời thực hiện an bài hữu hiệu, thì vận mệnh cuối cùng của chính mình, chỉ sợ cũng xấp xỉ cùng Dương Hựu trong lịch sử a?
Mệnh ta do ta không do trời! Đã đến thời đại này, vậy liền để ta liều một phen, nhìn một chút xem ai có thể cười đến cuối cùng đi! Nghĩ xong, Dương Hựu hô: "Tiểu Quế Tử!"
"A, điện hạ đã tỉnh!" Tiểu Quế Tử nghe được thanh âm, the thé kêu một tiếng, bước vào trong phòng.
Cốt Nghi, Âm Thế Sư hai người nhìn nhau, nhìn ra trong mắt đối phương lo nghĩ, chờ đợi, mà ở trong mắt hai người, sự bất đắc dĩ càng nhiều hơn. Đúng vậy, bất đắc dĩ, Hoàng Thượng khư khư cố chấp, mấy lần chinh Liêu thất bại, lại thêm không chịu quay lại Quan Trung chăm lo việc nước, nhất định phải mang theo cấm quân kiêu quả đi nơi bướm hoa Giang Đô, không chỉ không thể ổn định kinh sư, lại càng suy yếu lực trầm trọng khống chế của Đại Tùy đối với Quan Trung.
Trong phòng, Dương Hựu phân phó nói: "Người tới, hầu hạ cô mặc quần áo!"
"Đại lang, ngươi vừa tỉnh, có lẽ nên miễn đi triều hội hôm nay đi!" Vi thị khuyên, yêu thương hiện lên trong mắt.
Dương Hựu giờ mới hiểu được, vốn dĩ hôm nay là triều hội kỳ hạn, bởi vậy hai người Âm Thế Sư, Cốt Nghi mới đến hỏi thăm. Chỉ có điều cho dù không phải, đại sự cỡ như Hoắc Ấp thất thủ, vốn gấp như lửa cháy sau lưng, há lại coi như lãnh đạm?
"Mẹ, người yên tâm, hài nhi thân thể đã tốt!" Nói xong, Dương Hựu giả bộ như ngây thơ, nhảy mấy lần, ra vẻ thân thể không trở ngại.
"Ai, vậy ngươi cũng phải cẩn thận, mẹ đi hầm chút canh gà, lát cho ngươi uống!" Vi thị nói xong. Trong mắt đã lộ ra nước mắt. Nguyên Đức thái tử chết sớm, Hoàng Thượng lại không chịu ngồi yên, một hồi đào kênh đào, một hồi sửa trường thành, một hồi tây tuần Trương Dịch, một hồi lại đông chinh Cao Ly, thời gian ở tại Đại Hưng thành có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hoàng Thượng bận bịu cái này bận bịu cái kia, cả ngày không được an bình, đến mức làm cả thiên hạ đại loạn, bầy giặc nổi dậy như ong. Trái tim của nàng chỉ thắt ở trên người con trai, tự nhiên không nỡ lòng nhìn hắn vất vả.
"Ừm, vậy liền làm phiền mẫu thân!" Dương Hựu nói xong, lúc này, cung nữ đi tới, giúp Dương Hựu thay y phục.
Dương Hựu lúc này mới phát hiện, Dương Hựu tuy rằng tuổi không tới mười sáu, nhưng cũng coi như cao lớn cường tráng, chỗ hổ khẩu trên tay lại có vết chai. Rất dễ nhận thấy, chủ nhân lúc đầu của thân thể này tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng cũng thường xuyên luyện võ.
Dù sao, Đại Tùy Dương thị chính là quân ngũ xuất thân, tập tục luyện võ rất thịnh, hắn mặc dù tuổi nhỏ, nhưng cũng chưa từng buông lỏng. Điều này khiến Dương Hựu có một chút an ủi, trong loạn thế, nắm đấm cứng mới là đạo lí quyết định.
Mặc y phục, Dương Hựu mang theo Tiểu Quế Tử đi ra phía cổng, xa xa, chỉ nghe thấy hai người nói chuyện.
"Âm tướng quân, mấy ngày trước, Lý Tú Ninh con gái thứ ba của phản tặc Lý Uyên chiêu binh mãi mã ở một dãy Tại huyện (nay là Thiểm Tây Hộ huyện), không biết tình hình chiến đấu làm sao?" Cốt Nghi nói.
Âm Thế Sư nghe xong, trầm mặc nửa ngày, rốt cục mở miệng nói ra: "Nàng là bậc cân quắc không thua đấng mày râu, lão phu mấy lần tiến công, đều bị thất bại."
Cốt Nghi kinh hãi, hỏi: "Nghe nói Lý Tú Ninh chỉ có không đến vài trăm người, tướng quân vì lẽ gì tấn công không được?"
"Ai!" Âm Thế Sư hung hăng một quyền đánh vào trên cột cửa, nói : "Không biết làm sao mà người này thuyết phục Hà Phan Nhân, có ba vạn binh, hai quân tương hỗ cứu viện lẫn nhau, lão phu nhất thời không điều tra, lầm trúng mai phục, bị tổn binh hao tướng, thật sự là mắc cỡ chết người vậy!"
"Thế nhưng, ngươi..." Cốt Nghi muốn nói lại thôi.
"Thế nhưng ta tại sao láo xưng đại thắng, tiêu diệt phản tặc vô số?" Âm Thế Sư thanh âm lạnh lùng truyền đến, bỗng nhiên, hắn tự giễu nở nụ cười, nói: "Tình huống bây giờ ngươi vẫn không hiểu sao? Xa không nói, liền nói vị kia trong thành Đại Hưng, có thể là đang chờ xem chúng ta làm trò cười đây!"
Cốt Nghi nghe xong, trầm mặc không nói, thật lâu, lại ảm đạm thở dài.
"Hai vị khanh gia, vào triều đi!" Dương Hựu nói xong, ánh mắt quét qua hai người. Lời nói mới rồi, hắn đã nghe được, kết hợp hậu thế biết, hắn cho rằng Cốt Nghi, Âm Thế Sư hai người kia, xem như trung thần, nhưng không thể xem như lương thần, có thể dùng bọn hắn, nhưng không thể trọng dụng, nếu không đến thời khắc mấu chốt, liền sẽ như xe bị tuột xích.
Hai người Cốt Nghi, Âm Thế Sư nhìn Dương Hựu đi ra, mặt không biểu tình, trong lòng lo sợ không yên, trầm thấp lên tiếng, theo Dương Hựu hướng phía Đại Hưng điện đi tới.
Trên đường đi, Dương Hựu nhíu thật chặt lông mày. Hắn sở dĩ vào triều, vì sốt ruột Quan Trung tình thế. Hắn thực sự nghĩ mãi mà không rõ, Âm Thế Sư vì sao không phái binh thủ cửa ải hiểm yếu trong Thử Tước cốc? Nên biết rằng từ Thái Nguyên xuôi nam, phải qua Thử Tước cốc, chỉ cần chọn một lương tướng, đóng giữ cửa ải hiểm yếu trong cốc, áp dụng chiến thuật con rùa đen, Lý Uyên kia cơ bản là không ra được, lại càng không cần phải nói tới chuyện công phá Hoắc Ấp.
Mấu chốt trong chuyện này, chẳng lẽ hắn nhìn không ra?
Xem ra, người này không chỉ hữu danh vô thực, mà trong đáy lòng còn có một chút tâm tư a?
Vậy cũng đúng, cả triều văn võ, cáo bệnh thì cũng đã cáo bệnh, từ quan thì cũng đã từ quan, đào tẩu thì cũng đã đào tẩu, còn có mấy người trung thần? Lúc này, Dương Hựu đột nhiên cảm thấy, có lẽ thế cục bên Lạc Dương Việt Vương Dương Đồng còn tốt hơn một ít a?
Cũng được, hôm nay liền để cô nhìn qua một cái, lại tính toán. Dương Hựu tập trung ý chí, bước vào Đại Hưng điện.
"Đại vương thiên tuế đến!" Lễ nghi giám hoạn quan trông thấy Đại vương tới, vội vàng hô to the thé. Hoạn quan nghe thấy phía sau, cũng tiếp theo hô hào, thanh âm liên tiếp, tầng tầng truyền xuống dưới.
"Cung nghênh điện hạ!" Quần thần quỳ xuống, cùng kêu lên.
Dương Hựu chậm rãi đi về phía vương tọa, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn đám người, bỗng nhiên, hai mắt hắn tỏa sáng, lại nhìn thấy một cái lão đầu, gương mặt hom hem, hiện đầy nếp nhăn, lộ ra vẻ tang thương.
Đó chính là Vệ Huyền Vệ Văn Thăng? Trong lòng Dương Hựu nhớ lại. Ánh mắt lại đảo qua đám người Nguyên Mại, Cố Lãm, Thôi Bì Già, Lý Nhân Chính.
Bước đến vương tọa, Dương Hựu ngồi xuống, chúng thần lại lần nữa thi lễ quỳ lạy, mặc kệ chuyện gì, tuy rằng Dương Hựu tuổi nhỏ, nhưng vẫn là lưu thủ thành Đại Hưng do đương kim Thánh thượng khâm điểm, là chủ nhân Đại Hưng, cấp bậc lễ nghĩa như thế không thiếu được, càng không thể xao nhãng.
"Các khanh miễn lễ, bình thân!" Dương Hựu nói xong. Hai đầu gối co lại, ngồi trên tấm đệm.
Ti Lễ Giám hoạn quan tiến lên một bước, như thông lệ nói: "Có việc khởi tấu, vô sự bãi triều!"
Lời còn chưa dứt, liền thấy Thái Phó thiếu Khanh Hàn Thiệu đi ra, cầm trong tay hốt ngà, nói: "Thần Hàn Thiệu có việc khởi bẩm!"
Dương Hựu nhìn Hàn Thiệu một cái, thầm nghĩ hôm nay liền để ta nhìn xem rõ ràng: "Chuẩn tấu!"