Hám Đường

Chương 21 : Nghị sự


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Ánh nắng sáng sớm chiếu vào phòng khiến người cảm thấy ấm áp, lúc này bách tính thành Đại Hưng đã thức sớm, người người đều bận rộn. Trong hoàng thành, Đông cung. Trong ngự thư phòng Dương Hựu xoay xoay eo, nhìn thành quả trên mặt đất trong lòng dâng lên vui sướng tưng bừng. Hắn đẩy cửa sổ, một làn không khí tươi mát tràn vào gian phòng đem không khí ngột ngạt trong phòng quét sạch sành sanh khiến người không khỏi phấn chấn. "Tiểu Quế Tử, đi gọi Lý Tĩnh tới gặp cô!" Dương Hựu vặn eo bẻ cổ, phân phó. Tiểu Quế Tử bên cạnh vẻ mặt ủ rũ, đôi mắt xanh đen một mảng, rõ ràng cũng là cả đêm chưa ngủ, nghe Dương Hựu phân phó vội vàng đáp ứng đi tìm Lý Tĩnh. Tranh thủ thời gian này Dương Hựu đi ra cửa, đã sớm có hoạn quan cầm gương soi, khăn gấm, Dương Hựu rửa mặt rồi đi đến giữa sân lấy ra một thanh hoành đao, rèn luyện thân thể ngay giữa sân. Cả đêm Dương Hựu không ngủ, nhưng mỗi một đao bổ ra vẫn sinh ra tiếng vang vù vù, rõ ràng thân thể Dương Hựu càng ngày càng trở nên cường tráng, chỉ có thân thể cường kiện mới có thể thích ứng thời loạn này. Một lát sau Lý Tĩnh đi vào, Dương Hựu nhìn thấy Lý Tĩnh, vút một đao bổ vào giữa không trung rồi mới thu đao, đưa hoành đao cho hoạn quan. "Lý ái khanh tới thật đúng lúc!" Dương Hựu cười ha ha, đi về phía thư phòng, Lý Tĩnh theo sau, sau khi đẩy cửa phòng ra Lý Tĩnh khẽ giật mình, chỉ thấy bên trong gian phòng trên một cái bục tạm thời dựng lên đổ đầy cát mịn, cát mịn có cao có thấp, còn có tuyến đường quanh co khúc khuỷu, gò cao tròn trịa. Lý Tĩnh bất giác ngạc nhiên, mặc dù hắn không biết đây là đồ vật gì, nhưng hắn biết nhất định là điện hạ suốt đêm làm ra cái này. Lúc này, hoạn quan lại dâng lên sữa đặc ấm nóng cùng với mấy cái bánh Hồ. "Lý ái khanh, ngươi dùng cơm chưa?" Dương Hựu hỏi. Lý Tĩnh vội vàng khom người nói: "Thần chưa dùng cơm." Dương Hựu cười ha ha, hắn phân phó hoạn quan: "Lại đưa đến một phần nữa." Lý Tĩnh nói: "Đa tạ điện hạ ban thưởng!" Sau khi Dương Hựu uống xong một ít sữa đặc tinh thần khôi phục được một chút, hắn đứng bên cạnh bục gọi Lý Tĩnh: "Lý ái khanh, ngươi qua đây xem, đây là thành Đại Hưng, nơi này là Bá Thượng, còn bên kia là Đại Hà." Ngón tay Dương Hựu dừng lại ở một cái đường cong hình chữ "Kỷ" (几), đó chính là Hoàng Hà, bất quá lúc này đa số người gọi Đại Hà. Lý Tĩnh tới gần cái bục, nhìn chăm chú cồn cát chập trùng không dứt, trong lòng càng thêm kinh ngạc. Cồn cát trên bàn cồn cát lại mô phỏng hoàn mỹ thành Đại Hưng cùng với địa hình bốn phía, mà trên đồi cát lại cắm cờ xí màu đỏ hoặc đỏ trắng cùng với nhiều màu khác. "Lý ái khanh, đây là cờ xí màu đỏ của Đại Tùy ta!" Dương Hựu nói, chỉ chỉ thành Đại Hưng. Lý Tĩnh lập tức minh bạch, cờ xí màu đỏ trắng là Lý Uyên, bây giờ chiếm cứ đại bộ phần Hà Đông đạo, quân của Lý Tú Ninh ở Quan Trung cũng dùng cờ xí đỏ trắng đại biểu. Còn các màu sắc khác, chắc là các thế lực bên thứ ba như đám người Tiết Cử, Đường Bật, Tôn Hoa. Dương Hựu đi lại quanh bốn phía cái bục đem cờ xí màu đỏ trắng nhanh chóng cắm lên vị trí các huyện Huyền, Vũ Công, Lam Điền, khi cờ xí trong tay Dương Hựu chỉ còn lại một ít, trên sa bàn đã phân biệt rõ ràng. Cờ xí màu đỏ đại biểu cho Đại Tùy dường như bị cờ xí đỏ trắng đại biểu cho Lý Uyên vây quanh, ngoại trừ con đường thông hướng Đồng Quan vẫn là cờ xí màu đỏ của Đại Tùy. Đây là thành quả suốt một đêm của Dương Hựu cùng Tiểu Quế Tử, sau khi hắn lật xem không ít địa đồ đã tỉ mỉ làm ra địa đồ sa bàn này, bất quá vì thời gian có hạn, chỉ là địa đồ khu vực Quan Trung thôi. Sau này có cơ hội, Dương Hựu sẽ sai người chế tác địa đồ toàn bộ thiên hạ, bất quá có lẽ Dương Hựu sẽ không áp dụng hình thức sa bàn. "Dựa theo kế hoạch, Nguyên Thượng Vũ mang binh trợ giúp Vĩnh Phong thương nhất định sẽ đi con đường này!" Dương Hựu chỉ vào địa đồ, con đường này là đi Tân Phong, Vị Nam, rồi mới thẳng tới huyện Hoa Âm, Vĩnh Phong thương ở tại phía bắc huyện Hoa Âm, gần bên Hoàng Hà trên một khối cao điểm. Trên tuyến đường này, đầu nam là dãy Tần Lĩnh liên miên, mà phía bắc cơ hồ song song với Hoàng Hà. Lý Tĩnh nhìn sa bàn, lập tức minh bạch ý tứ của Dương Hựu. Hắn rút ra một cây tiểu kỳ rồi cắm vào một dãy Phong Nguyên. Nơi này nằm giữa Vị Nam cùng Hoa Âm, mà từ Vị Nam đi Hoa Âm chỉ cần một canh giờ. Địa thế một dãy Phong Nguyên mặc dù tương đối bằng phẳng, nhưng đến gần phía bắc quan đạo lại có rừng rậm cùng khe rãnh. Khe rãnh là do Đại Hà xói mòn mà thành, đủ để phục binh. "Điện hạ, người cho rằng Đoạn Luân sẽ phục binh ở vùng này?" Lý Tĩnh hơi do dự. Dương Hựu nhìn Lý Tĩnh chằm chằm. Lý Tĩnh có ý nghĩ này cũng không kỳ lạ, chỉ có điều lúc giờ Sửu nửa đêm Dương Hựu nhận được một tin tình báo khác. Bây giờ mới gọi Lý Tĩnh đến, trước mặt phân phó tùy cơ hành động. "Lý ái khanh, cô cho ngươi 5000 khinh kỵ, ngươi mang binh mai phục ở Mã gia câu." Mặc dù Vệ Huyền cùng Lý Tú Ninh làm gì cụ thể Dương Hựu cũng không biết, nhưng đối với Đoạn Luân mà nói thì chỉ có Phong Nguyên mới là nơi phục kích tốt nhất. Mà dựa theo địa lý thì Đoạn Luân từ Lam Điền mang binh "tập kích" kho Vĩnh Phong, Phong Nguyên là lộ trình ngắn nhất. Sở dĩ Dương Hựu dám khẳng định Lý Tú Ninh sẽ không vận dụng binh mã ở huyện Huyền là vì từ huyện Huyền đi kho Vình Phong rất dễ bị quân Tùy thành Đại Hưng đánh lén. Bởi vậy, Đoạn Luân chồng Lý Tú Văn là lựa chọn tốt nhất. Lý Tĩnh hơi nghi hoặc một chút. Hắn không rõ vì sao Dương Hựu khẳng định chắc chắn tuyến đường hành quân của Đoạn Luân, nhưng Dương Hựu chỉ lại nhìn Lý Tĩnh với vẻ đầy thâm ý một lát. Rõ ràng có nhiều thứ Dương Hựu không muốn giải thích. Mặc dù Lý Tĩnh không giỏi kinh doanh quan hệt cá nhân nhưng hắn cũng không phải đồ ngu, hắn hiểu được nhất định Dương Hựu còn có bí mật nào đó, từ vật kỳ quái này có thể thấy được. Trong lòng Lý Tĩnh hơi thấp thỏm, bờ môi hắn giật giật, Dương Hựu lại hỏi: "Lý ái khanh, cô cho ngươi 5000 khinh kỵ, ngươi có lòng tin bắt được Đoạn Luân?" Lý Tĩnh vội ôm quyền thi lễ nói: "Điện hạ yên tâm, thần nhất định bắt được Đoạn Luân!" "Ừm, nếu có thể bắt sống được là tốt nhất." Dương Hựu nói, đem một cây cơ xí màu đỏ cắm lên vị trí huyện Lam Điền. Muốn giải trừ uy hiếp của Lý Uyên với Đại Hưng, trước tiên phải dần dần diệt trừ từng cái cứ điểm của hắn ở Quan Trung. Mục tiêu quan trọng chính là Đoạn Luân đang chiếm cứ huyện Lam Điền! Lý Tĩnh lui xuống, Dương Hựu đứng chắp tay. Binh lực thành Đại Hưng không còn nhiều. Lần này Lý Tĩnh mang đi 5000 khinh kỵ, làm thế nào đánh chiếm huyện Lam Điền? Đây chính là kế sách của Dương Hựu, giả vờ sửa sạn đạo, kỳ thực lén ra Trần Thương. Dương Hựu nhìn mặt trời dần dần lên cao, trong lòng suy tư nhân tuyển. Rất nhanh, Dương Hựu quyết định nhân tuyển là Nghiêu Quân Tố. Người này có năng lực quản lý cấp dưới vô cùng mạnh mẽ. Nghĩ đến dây, hắn phân phó: "Nhanh đi gọi Nghiêu Quân Tố." ...... Trong lúc Dương Hựu đang đợi Nghiêu Quân Tố, Lý Tĩnh đã về tới chỗ làm việc. Bây giờ hắn vẫn chưa có quan chức chính thức, chỉ là mang danh một giáo đầu chiêu mộ lính mới, mà việc chiêu mộ lính mới còn phải để sau khi đánh tan Đoạn Luân. Đây là một thời kỳ gian nan. Lý Tĩnh lấy cái chặn giấy ngọc sư tử của Dương Hựu cho hắn cầm trên tay, cẩn thận quan sát. 4 chữ lớn "Tinh trung báo quốc" cứ in vào trong mắt Lý Tĩnh. Lý Tĩnh nhìn chăm chú hồi lâu, ngẩng đầu, thở dài một hơi. Trong lòng của hắn có chút mờ mịt. Trong kiếp sống hơn 50 năm cưa hắn chưa từng có cảm giác này. Hắn lắc đầu, vứt bỏ tất cả u buồn, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm. ...... "Thần Nghiêu Quân Tố bái kiến điện hạ!" Nghiêu Quân Tố mặc nho bào lộ ra vẻ tinh thần sáng láng. Dương Hựu tiến tới đỡ hắn dậy. Đối với cựu thần phiên để của Dương Quảng Dương Hựu vẫn rất tôn kính. "Nghiêu ái khanh, cô quyết định đánh chiếm Lam Điền, ngươi nghĩ sao?" Dương Hựu hỏi xong dẫn Nghiêu Quân Tố đến bên cạnh sa bàn. Nghiêu Quân Tố nhìn kỹ sa bàn, lập tức hiểu rõ tác dụng của vật này. Sau khi kinh ngạc, Nghiêu Quân Tố nói: "Ở Lam Điền Đoạn Luân có hơn vạn người, nếu muốn cường công cũng không dễ." Dương Hựu cười nói: "Nghiêu ái khanh có thượng sách gì?" Nghiêu Quân Tố nói: "Vi thần đề nghị trước hết phái binh sĩ giả trang vào thành, sau đó nội ứng ngoại hợp, đánh hạ Lam Điền". Vẻ mặt Nghiêu Quân Tố hơi do dự: "Chỉ có điều phản tặc chừng vạn người, hơi khó ." Dương Hựu hiểu rõ ý tứ Nghiêu Quân Tố, lúc này hắn cười nói: "Việc này không cần lo lắng, Đoạn Luân bị Lý Tú Ninh nhờ vả, chuẩn bị tiến đánh kho Vĩnh Phong, Lam Điền tất nhiên trống rỗng. Cô cho ngươi 3000 nhân mã, ngươi có thể đánh hạ Lam Điền hay không?" Nghiêu Quân Tố nghe xong mới gật đầu nói: "Vi thần nhất định không làm nhục sứ mệnh!" Dương Hựu gật gật đầu nói: "Ngươi có thể chọn lựa binh sĩ từ trong cấm quân, chỉ cần đánh hạ Lam Điền cô ghi ngươi một công!" Lông mày Nghiêu Quân Tố hơi giương lên, hắn là người trung với Đại Tùy, đối với hắn công lao chỉ là phù vân. Nghiêu Quân Tố liền nói ngay: "Hiệu lực vì Đại Tùy là bổn phận của thần, vi thần không dám giành công!" Dương Hựu nghe vậy, hắn tiến lên một bước kéo Nghiêu Quân Tố nói: "Nghiêu ái khanh, lòng trung thành của ngươi cô sẽ nhất định ghi nhớ, chỉ cần lá cờ Đại Tùy còn tung bay một ngày, cô nhất định không phụ ái khanh!" Tiễn xong Nghiêu Quân Tố Dương Hựu lại dạo bước trong thư phòng. Lời nói của Nghiêu Quân Tố khiến Dương Hựu chợt nghĩ đến một vấn đề. Trong lịch sử Lý Uyên đánh vào Đại Hưng, ủng lập Dương Hựu làm đế, là Tùy Cung đế, tôn Dương Quảng làm Thái thượng hoàng. Không lâu sau Giang Đô phát sinh binh biến, Tùy thất phân liệt. Lạc Dương ủng lập Việt vương Dương Đồng, Vũ Văn Hóa Cập ủng lập Tần vương Dương Hạo làm đế. Nói cách khác, lúc đó có đến 3 người hoàng đế là hoàng tộc Dương Tùy. Rốt cuộc cái nào trong 3 cái chính quyền này mới là chính thống? Trong sử sách dĩ nhiên chính là Dương Hựu, bởi vì sau đó Lý Đường thống nhất thiên hạ, sử quan là người triều Đường nên những người khác phải là ngụy đế. Bây giờ Lý Uyên tiến đánh Đại Hưng, cứ cho rằng Dương Hựu có thể ngăn hắn ở ngoài thành Đại Hưng, nhưng điều Dương Hựu lo lắng chính là mình có thể là một cánh bướm tạo nên hiệu ứng gì không? Ở Giang Đô sẽ phát sinh binh biến hay không? Nếu như có binh biến thì sự việc sau đó sẽ phát triển như thế nào? Trong thư phòng Dương Hựu trầm tư, hoàn toàn không để ý cả đêm không ngủ. Dương Hựu cảm thấy cần phải phái sứ giả đến Giang Đô tranh thủ địa vị chính thống cho mình. Tốt nhất là được phong làm Hoàng thái tôn. Hiện tại Đại Tùy cũng không có thái tử, chỉ cần được phong làm Hoàng thái tôn, nếu hoàng thượng ngày sau qua đời, Dương Hựu hắn có thể danh chính ngôn thuận đăng cơ làm đế. Các nơi khác như Lạc Dương chẳng hạn, cho dù bọn người Vương Thế Sung, Lô Sở ủng lập Dương Đồng làm đế, hay Vũ Văn Hóa Cập ủng lập Dương Hạo là đế sẽ không phải là chính thống trong mắt người thiên hạ, nhất là quan viên trung với Đại Tùy. Trong mắt bách tính họ sẽ là ngụy đế. Chỉ có điều làm sao có thể có được danh nghĩa Hoàng thái tôn? Dương Hựu tự hỏi, nếu như có thể ngăn chặn Lý Uyên ở ngoài thành Đại Hưng, rồi lại tiêu diệt quần đạo Quan Trung, công lao như vậy nhất định có thể khiến hoàng thượng vui tai vui mắt, từ đó gia tăng giá trị của mình. Nghĩ đến đây, Dương Hựu nắm chặt nắm đấm. Xem ra trận chiến kho Vĩnh Phong chính là cơ hội, chỉ có thể thắng mà không thể thua!