Hám Đường

Chương 29 : Nhà buôn gạo (hạ)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Vi thị vốn tên là Vi Quyên, xuất thân từ Vi thị Kinh Triệu, là nữ nhi của Vi Thọ, cháu gái danh tướng một thời Vi Hiếu Khoan. Vi thị ở Kinh Triệu có quan hệ mật thiết với hoàng thất, Trường Ninh vương Dương Nghiễm, Tề vương Dương Giản đều từng nạp nữ tử Vi gia làm phi. Vi Quyên mặc dù xuất thân danh môn, nhưng từ sau khi thái tử Nguyên Đức chết nàng liền ở mãi trong cung không ra ngoài, không có bao nhiêu người biết tên của nàng. Vì thái tử Nguyên Đức chết sớm nên thân phận của Vi Quyên cũng có chút lúng túng. Bởi vậy nàng cũng không ở trong cung Đại Hưng, mà Dương Hựu vẫn chưa cưới thê thiếp nên Vi Quyên theo Dương Hựu ở lại Đông cung, ở tạm chỗ ở cũ là cung Nghi Thu. Trong cung Nghi Thu mới trồng rất nhiều hoa cỏ. Đây cũng là những giống hoa cỏ Vi Quyên trồng lúc trước khi thái tử Nguyên Đức còn sống. Sau khi thái tử Nguyên Đức chết, Vi Quyên phải dọn ra khỏi Đông cung một dạo nhưng các loại hoa cỏ vẫn được giữ lại. Mùa này chính là lúc hoa cỏ nở rộ, hương thơm tràn ngập cung Nghi Thu khiến người bất giác thấy mê say. Lúc này mặt trời dần lên cao, Vi Quyên đang dẫn cung nữ đi tưới hoa trong đình viện. Mấy cái cuốc nhỏ đặt kế bên, dính đầy bùn đất. Vi Quyên lau mồ hôi, nàng sinh ra trong Vi thị Kinh Triệu, có thể nói là đọc đủ thứ thi thư. Nhưng tục ngữ có câu, trong trăm người vô dụng thư sinh đứng đầu, nhất là trong thời đại này khi phần lớn là vũ phu đảm đương việc nước. Chỉ có nắm giữ quân quyên thì mới có hy vọng sinh tồn. Vi Quyên đọc đủ thứ thi thư nhưng nàng cũng không hiểu gì đối với tranh bá thiên hạ, làm gì để ngăn cơn sóng dữ, cứu Đại Tùy từ trong nước sôi lửa bỏng. Nàng chỉ biết đem tâm tư đặt lên người con trai, đặt vào hoa cỏ. Chỉ những lúc này tâm linh Vi Quyên mới có chỗ gửi gắm. Trong lúc nàng đang bận rộn, một cung nữ chạy đến nói: "Nương nương, điện hạ tới!" "Đại lang?" Vi Quyên sững sờ. Nàng biết Dương Hựu công việc bề bộn, mặc dù thường xuyên đến thỉnh an nhưng chưa bao giờ đến thăm vào thời điểm này, đa số là vào giờ Tuất, có đôi khi là giờ Hợi. Lúc này Dương Hựu đến không biết có chuyện gì không? Nghĩ đến đây, Vi Quyên bỏ ấm nước trong tay xuống, đứng dậy phủi sạch bụi đất trên người rồi nói: "Mời điện hạ đến đi!" Một lát sau, Dương Hựu đến. Vi Quyên đã thay y phục sạch sẽ. Dương Hựu quỳ xuống nói: "Hài nhi xin thỉnh an mẫu hậu!" Vi Quyên lau đi giọt nước trên tay, đỡ Dương Hựu dậy, nói: "Đại lang không cần đa lễ." Dương Hựu đứng dậy nói: "Mẹ, mấy ngày nay hài nhi vội vàng sắp đặt đại sự, không có đi thỉnh an mẹ, mong mẹ thứ tội." Vi Quyên thấy Dương Hựu lộ vẻ non nớt, nước mắt không kìm được ứa ra. Không hiểu sao mỗi lần trông thấy Dương Hựu nàng liền nghĩ đến thái tử Nguyên Đức Dương Chiêu. Người nam nhân kia yêu nàng tha thiết, lại cũng khiến nàng yêu tha thiết, thái tử Nguyên Đức thiện lương ôn nhu, là một người tốt, thế nhưng sao người tốt đều không thể sống lâu? Lau đi nước mắt trên mặt, trên mặt Vi Quyên lộ ra nét cười: "Đại lang, chuyện của ngươi mẹ đã nghe nói, ngươi làm rất tốt! Nếu cha ngươi biết được, nhất định hắn sẽ tán thưởng ngươi!" Trong lòng Dương Hựu bỗng thấy ấm áp. Hắn biết mẫu thân nhớ đến thái tử Nguyên Đức. Nếu như nói Dương Hựu không có tình cảm gì với thái tử Nguyên Đức thì tình cảm của hắn đối với Vi Quyên sâu vô cùng. Có thể là do ý thức của thân thể nguyên bản lưu lại, cũng có thể là do ngày trùng sinh hôm đó Dương Hựu bị Vi Quyên làm cảm động nên mỗi lần hắn gọi mẫu thân đều là chân tâm thật ý, tràn đầy tình cảm, mặc dù cách xưng hô này có cảm giác khó chịu. "Mẹ, lần này hài nhi muốn xin mẹ giúp một chuyện." Dương Hựu nói. Vi Quyên thấy biểu hiện của Dương Hựu chững chạc đường hoàng, bèn hỏi: "Là chuyện gì? Chẳng lẽ ngươi coi trọng cô nương nhà kia?" Hy vọng lớn nhất của Vi Quyên chính là nhìn thấy Dương Hựu thành thân, điều này có nghĩa là Đại lang thành người lớn. Tốt nhất sau một năm liền ôm cháu trai, thêm chút niềm vui vào trong sinh hoạt. Mặt Dương Hựu ửng đỏ, trong đầu hiện ra bộ dáng Độc Cô Nhạn. Hắn tằng hắng một cái nói: "Mẹ nghĩ đi đâu vậy, hài nhi muốn đi gặp Vi gia chủ một lát." Vi thị Kinh Triều phi thường nổi danh ở triều Tùy. Lúc trước có Vi Thế Khang, Vi Hiệp, Vi Thọ là danh nhân được ghi lại trong Tùy thư. Nhưng những người này đều qua đời vào những năm cuối Đại Nghiệp. Dương Hựu chỉ biết một người là Vi Vân Khởi, và một người khác là Vi Đĩnh mà thôi. Nhưng lúc này Vi Đĩnh chỉ mới 24-25 tuổi, cũng không phải là gia chủ, Vi Vân Khởi mặc dù tên tuổi không nhỏ nhưng chỉ là bàng chi. Vi Quyên nghe xong sững sờ, nói: "Ngươi muốn tìm nhị thúc?" "Nhị thúc" trong miệng Vi Quyên là đệ đệ Vi Thọ, tên là Vi Tễ, đã từng đảm nhiệm chức thái thường thiếu khanh, tước vị An Ấp huyện bá. Mấy năm trước vì thân thể không tốt đã từ quan ở nhà, bây cũng đã 65 tuổi. Dương Hựu gật gật đầu, nói: "Mẹ, chuyện này cũng không phải chuyện triều đình, cho nên muốn nhờ mẹ hỗ trợ hẹn một thời điểm để hài nhi nói chuyện cùng hắn một chút!" Vi Quyên nghĩ nghĩ, cắn răng gật đầu nói: "Đã như vậy, mẹ sẽ đi Đỗ Lăng một chuyến!" Dương Hựu nói: "Hài nhi phái 1000 người đưa mẹ đi Đỗ Lăng." Đỗ Lăng ở phía Nam thành Đại Hưng, mặc dù còn thuộc về phạm vi thế lực của triều Tùy nhưng thân phận Vi Quyên tôn quý, tất nhiên cần phái quân đội hộ tống. Thấy mẫu thân đáp ứng, tâm trạng Dương Hựu rất tốt, bèn hàn huyên cùng mẫu thân hơn nửa canh giờ, đến khi Tiểu Quế Tử bẩm báo nói Độc Cô Võ Sư cầu kiến, Dương Hựu mới cáo biệt mẫu thân, về thư phòng tiếp kiến Độc Cô Võ Sư. Trên mặt Độc Cô Võ Sư mướt mồ hôi, quần áo ướt đẫm, thấy Dương Hựu vội vàng quỳ xuống nói: "Vi thần bái kiến điện hạ!" Dương Hựu cười nói: "Độc Cô ái khanh, có tra ra được việc đó?" Độc Cô Võ Sư gật gật đầu, nói: "Thần đã dò xét được, 2 vạn đại quân của Lý Tú Ninh sau khi ra cửa nam huyện Hộ lại hành quân về phía đông, cách tiền quân chỉ có 30 dặm." "Phía đông? Cách tiền quân không đến 30 dặm?!" Trong lòng Dương Hựu kinh hoảng, hắn lập tức minh bạch ý nghĩ của Lý Tú Ninh. Hắn bước rảo trong phòng, một lát sau đến cạnh sa bàn, nhìn một dãy huyện Hộ, hỏi: "Nếu tính như vậy, ít nhất huyện Hộ còn có 4 vạn binh mã." "Độc Cô ái khanh vất vả!" Dương Hựu nói. Lúc này Tiểu Quế Tử phụng mệnh bưng sữa đặc lên, Độc Cô Võ Sư bưng chén lên nói, "Đa tạ điện hạ ban thưởng!" Nói xong uống một hớp cạn chén. Dương Hựu cười nói: "Độc Cô ái khanh từ từ." Nói xong, Tiểu Quế Tử lại châm đầy chén, lần này Độc Cô Võ Sư uống chậm. Hắn uống xong 2 chén rồi mới ngừng lại. Lúc này Dương Hựu đang đắm chìm trong suy nghĩ. Huyện Hộ còn có 4 vạn binh mã, muốn đoạt lại đã khó càng thêm khó. Dương Hựu biết không phải một ngày xây thành La Mã cho nên cũng từ bỏ ý định này. Vấn đề hiện tại là 1 vạn đại quân của Lý Thần Thông, Sử Vạn Bảo đã đủ khiến Nghiêu Quân Tố đau đầu, còn có thêm 2 vạn binh do Lý Tú Ninh tự mình suất lãnh. Đây chính là muốn thận trọng từng bước đoạt lại Lam Điền. Kế hoạch của Dương Hựu vốn là muốn Nghiêu Quân Tố dùng 3000 binh mã thủ thành, kéo ngã Lý Thần Thông. Sau đó 5000 kỵ binh của Lý Tĩnh sẽ đánh lén, đánh bại Lý Thần Thông, từ đó đảm bảo thành quả thắng lợi ở huyện Lam Điền. Thế nhưng bây giờ có khác biệt, thế mà Lý Tú Ninh chi binh 2 nhóm trước sau tiến đánh Lam Điền, có thể khiến kế sách phục binh của Lý Tĩnh biến thành bọt nước. Lam Điền gặp nguy hiểm! Ánh mắt Dương Hựu nhìn về phương nam. Ắt hắn giờ này tiên phong của Lý Thần Thông đã đến Lam Điền đi? Dương Hựu bất an đi tới đi lui. Bấy giờ chuyện nhà buôn gạo đã bị Dương Hựu ném ra sau ót. Trước mắt phải giải quyết xong chuyện Lam Điền mới có thể an tâm làm chuyện khác. Haizzz! Sự tình quá nhiều, Dương Hựu cảm thấy có thể là do gần đây có vẻ thuận lợi nên mình đánh giá thấp địch nhân. Tựa như việc Lý Tú Ninh chia binh tiến công lúc bình thường cũng không có gì, thế nhưng bây giờ binh lực trong thành Đại Hưng không đủ, điều này khiến cho việc điều động binh lực của Dương Hựu bị hạn chế cực lớn! Không thể không bảo vệ Lam Điền, nếu không cố gắng trước đây đều trôi theo dòng nước. Thế nhưng Dương Hựu lại không thể đem phần lớn binh lực trong thành Đại Hưng điều đi, nếu không binh mã ở huyện Hộ của Lý Tú Ninh có thể tùy cơ tiến đánh thành Đại Hưng! Dương Hựu suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy nhất định phải cứu Lam Điền. Binh lực trong thành Đại Hưng bây giờ không quá 2 vạn 5 ngàn, thật sự chỉ miễn cưỡng đủ để phòng thủ thành Đại Hưng, nhiều nhất chỉ có thể rút ra 1 vạn, đó đã là cực hạn! Mà còn phải phát ra lượng lớn trinh sát tùy thời thám thính động tĩnh phía huyện Hộ! Lúc Dương Hựu làm ra quyết định, lại nhìn về phía Hà Đông lần nữa. Lúc Khuất Đột Thông đóng giữ Hà Đông đã mang đi 4 vạn binh mã cấm quân, cộng thêm quận binh bản địa quận Hà Đông, tổng cộng binh lực khoảng 6 vạn, còn Âm Thế Sư có hơn 2 vạn binh mã ở quận Phùng Dực. Dương Hựu suy tính khi nào triệu tập 1-2 vạn binh mã Hà Đông đến để giảm bớt áp lực cho thành Đại Hưng. Cho dù chiêu mộ được lính mới nhưng trong thời gian ngắn không thể sử dụng được. Mà Dương Hựu chuẩn bị lệnh Khuất Đột Thông chỉ cần thủ vững Hà Đông, chỉ cần 3 vạn binh mã đã đầy đủ. Có điều phải có lý do hợp lý mới được, nếu không Dương Hựu cũng khó nắm bắt tâm tư Khuất Đột Thông. Lúc này Độc Cô Võ Sư nói: "Điện hạ, Lý Tú Ninh xuất binh 2 đường, đối với tình thế bắt buộc của Lam Điền vi thần cảm thấy, phải chăng có thể lợi dụng Đoạn Luân? "Đoạn Luân?" Dương Hựu trầm ngâm, bỗng nhiên ánh mắt hắn sáng lên, trong lòng nảy ra một ý. Nghĩ đến đây, Dương Hựu cười nói: "Tiểu Quế Tử, ngươi truyền quân lệnh của cô, bảo Nghiêu Quân Tố phải cố giữ vững Lam Điền 2 ngày! Sau 2 ngày, cô đích thân dẫn đại quân giải cứu Lam Điền." Tiểu Quế Tử đáp lời lui ra. Lúc này Dương Hựu nhìn Độc Cô Vũ Sư hỏi: "Cô nghe quận thừa Kinh Triệu nói gần đây nhiều nhà buôn gạo trong kinh đóng cửa, ngươi có biết chuyện này?" Độc Cô Vũ Sư sững sờ, không hiểu vì sao Dương Hựu đề cập chuyện này, bèn trả lời: "Thần không biết việc này." Dương Hựu nheo mắt, cười cười nói: "Cô nghe nói lần này, không ít nhà buôn của Độc Cô gia thiếu gạo, chắc là mấy năm nay không yên ổn, đồng ruộng bỏ hoang, ngay cả Độc Cô gia cũng thiếu gạo." Trong lòng Độc Cô Vũ Sư lấy làm kinh hãi. Mặc dù Dương Hựu cười tủm tỉm, thế nhưng trong lòng Độc Cô Vũ Sư hồi hộp một chút. Hắn hiểu được hàm nghĩa bên trong lời nói của Dương Hựu, huống chi thu hoạch ngày mùa chưa lâu, làm sao Độc Cô gia lại thiếu gạo? Hắn trầm ngâm một chút rồi nói: "Chuyện buôn gạo là do Độc Cô Vân Sơn quản lý, việc này thần phải hỏi một chút." Dương Hựu cười nói: "Nếu Độc Cô gia thiếu gạo, có thể đến gặp cô, cũng không thể để một nhà ái khanh bụng đói mà làm việc cho cô được a." Độc Cô Vũ Sư đáp lời lui ra, để lại Dương Hựu vẻ mặt suy tư. Hắn tin rằng chuyện nhà buôn gạo của Độc Cô gia chẳng mấy chốc sẽ có kết quả.