Hám Đường
Tiếng huyên náo bên ngoài đại doanh càng lúc càng lớn, Lý Thần Thông đi ra đại doanh, dường như thương thế hai tên thương binh quá nghiêm trọng, dựa sát vào Lý Thần Thông.
Thân binh đứng chờ ngoài trướng nhìn thấy vậy, quát: "Lớn mật!"
Một thanh chủy thủ chĩa vào bên hông Lý Thần Thông. Lúc này, y cảm thấy thanh chủy thủ kia đẩy về trước một cái, Lý Tĩnh ghé vào tai y quát khẽ: "Muốn chết cứ việc kêu to."
Lý Thần Thông thấp giọng nói: "Không dám." Nói xong, y trừng mắt nhìn thân binh, nói: "Ta có việc phải làm, các ngươi không cần đi theo."
Lý Thần Thông nói xong, từ từ đi về phía cửa nam. Lý Tĩnh áp sát vào thân thể Lý Thần Thông. Đúng lúc này, tên quân Tùy kia thấp giọng nói: "Tướng quân, người nhìn xem."
Lý Tĩnh ngẩng đầu, chỉ thấy phía bắc khói đặc cuồn cuộn, chính là tín hiệu của Đại vương. Nghĩ đến đây, Lý Tĩnh thấp giọng nói: "Đi, đi mau!"
3 người đến cửa nam, Lý Thần Thông nói: "Mau mau mở cửa doanh."
Ngũ trưởng thủ vệ do dự một chút, nói: "Phó tổng quản, Đại tổng quản có lệnh, không được liều lĩnh mở cửa doanh."
Lý Thần Thông cảm thấy bên hông tê rần, y trừng mắt một cái, quát: "Thế nào, lời ta nói không đáng tin phải không? Coi chừng lão tử cho ngươi đi dọn nhà xí."
Ngũ trưởng ngượng ngùng cười hai tiếng, nói: "Đáng tin, đáng tin." Nói xong, vung tay lên, bảo binh sĩ mở cửa nam. Lúc này, 4-5 tên thương binh từ chỗ tối đi ra, những người này cũng là quân Tùy giả trang.
"Tất cả các ngươi lui ra đi, ta ở đây yên tĩnh một lát." Lý Thần Thông lại phân phó.
Ngũ trưởng trợn mắt, nói: "Phó tổng quản, chuyện này..."
"Dông dài cái gì, còn không mau đi!" Lý Thần Thông giận dữ, tên ngũ trưởng kia xoay tròn con mắt, liên thanh vâng dạ, mang theo binh sĩ lui xuống. Gã cảm thấy Lý Thần Thông hơi là lạ, phải nhanh chống báo cáo Đại tổng quản việc này.
Nhìn cả bọn ngũ trưởng lui ra, Lý Thần Thông nói: "Lý tướng quân, ta đã làm theo lời ngươi nói, xin đừng giết ta!"
Lý Tĩnh không trả lời, chỉ vung tay lên. Mấy tên thương binh thân hình cường tráng leo lên lầu tháp, một người rút lá cờ màu đỏ trắng trên lầu tháp xuống, lấy ra một lá cờ màu đỏ từ trong ngực ra, giơ lên cao, phất qua phất lại trên không.
Rất nhanh, mặt đất chấn động một trận, một lát sau, Lý Thần Thông đã nghe gót sắt như sấm, một đám khinh kỵ binh mặc giáp da xuất hiện trước mắt Lý Thần Thông. Dù Lý Thần Thông đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh. Nghe thanh âm này, ít nhất cũng có trên 3000 kỵ binh.
Tốc độ của kỵ binh rất nhanh, chỉ trong thời gian uống cạn nửa chén trà đã xông vào đại doanh. Lúc này, có binh sĩ nghe được thanh âm gót sắt chạy tới, trông thấy một đoàn kỵ binh xông lại, trong tay lại giờ cờ xí đỏ thắm, lập tức sợ hãi, có người ngẩn ngơ, có người hoảng hốt kêu lên: "Quân Tùy đã giết vào!" rồi nhanh chân bỏ chạy.
Lý Tĩnh vung tay lên, quát: "Đốt, đốt tất cả cho ta!" Binh sĩ tuân lệnh, đốt đuốc phóng lung tung vào đại doanh Lý Tú Ninh.
Lúc này, hai quân Vi Tùng cùng Mã Tam Bảo đang đối chọi, bất phân thắng bại.
Cánh quân đội do Mã Tam Bảo dẫn đầu cũng là một cánh tinh nhuệ nhất trong 7-8 vạn người dưới trướng Lý Tú Ninh, sức chiến đấu cũng mạnh mẽ, mà năng lực Mã Tam Bảo cũng không kém, trong lòng lại có lửa giận hừng hực, sức chiến đấu vô cùng cường hãn, lại có thể đánh với quân Tùy bên 8 lạng kẻ nửa cân.
Năng lực mang binh của Vi Tùng không mạnh, võ công tầm thường, quyết đấu với Mã Tam Bảo bị rơi xuống hạ phong, bất quá y cũng có mấy tên thân binh không tệ. Được thân binh trợ giúp, Vi Tùng nhiều lần biến nguy thành an. Dương Hựu nhìn thấy, có chút lo lắng. Hắn cũng nhìn ra quân Tùy còn thiếu sót.
Ưu thế quân Tùy nằm ở chỗ trang bị tinh lương, tố chất thân thể mỗi cá nhân tốt đẹp, nhưng cánh quân Đông cung này không có kinh nghiệm tác chiến phong phú, cho nên đối điện quân của Lý Tú Ninh phối hợp vô cùng thuần thục thì hơi kém, thậm chí từng người tự chiến, thường đánh mất cơ hội tốt.
Cũng giống như lần công kích vừa rồi của quân Tùy, nếu 500 người phía đông cùng phối hợp giết vào trung lộ, nói không chừng đã bao vây được Mã Tam Bảo.
Trong lúc Dương Hựu đang suy nghĩ, Độc Cô Thiên Sơn bỗng chỉ về phía trước, nói: "Điện hạ, người nhìn xem!"
Dương Hựu ngẩng đầu nhìn về phương xa, chỉ thấy phương xa ánh lửa ngút trời. Hắn cười lớn một tiếng, lấy roi ngựa chỉ về phía trước, nói: "Mã Tam Bảo, ngươi nhìn xem đằng sau!"
Mã Tam Bảo nhìn lại, chỉ thấy đại doanh sau lưng khói đặc cuồn cuộn. Y lập tức minh bạch nguyên nhân, vội vàng vung tay lên, nói: "Rút lui, mau rút lui!"
Dương Hựu cười ha hả, nói: "Chư vị ái khanh, Lý Tĩnh đã giết vào đại doanh quân địch!" Hắn liếc Vệ Hiếu Tiết một cái, quát: "Vệ tướng quân, cô cho ngươi 3000 kỵ binh, truy sát Lý Tú Ninh!"
Cảm xúc trong lòng Vệ Hiếu Tiết phức tạp, y gật gật đầu, nói: "Thần tuân chỉ!" Nói xong, hắn vung tay lên, hô: "Đi theo ta!"
Dương Hựu quay lại, liếc mắt nhìn Hầu Quân Tập, im lặng nhìn y chăm chú. Hầu Quân Tập mím môi một cái, gật gật đầu, hai chân kẹp lấy chiến mã, đi theo Vệ Hiếu Tiết.
Lúc này trong đại doanh Lý Tú Ninh đã rối loạn. Rất nhiều binh sĩ đã trong thấy thế lửa ở đại doanh phía nam, lại có binh sĩ lớn tiếng kêu gào, nói cái gì mà quân Tùy đột kích, mau mau bỏ trốn...
Lý Tú Ninh tỉnh lại, nàng nghe thấy trong đại doanh hỗn loạn tưng bừng, không khỏi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Một nữ binh dáng người khôi ngô nói: "Đại tổng quản, quân Tùy đã giết vào đại doanh. Mau mau chạy thoát thân đi!"
Lý Tú Ninh chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, nói: "Đây là chuyện gì, sao lại như vậy?" Nàng muốn đứng lên, nhưng trong đầu choáng váng, thiếu điều ngã xuống.
Người thân binh kia nói: "Đại tổng quản, bây giờ quân Tùy đã giết vào đại doanh, mà thân thể người lại không ổn, vẫn là nên về huyện Hộ dưỡng thương trước, tương lai còn dài a!"
Trong lòng Lý Tú Ninh không cam tâm, thế nhưng toàn thân nàng không có sức, mấy tên thân binh xoay người lên ngựa, tên nữ binh khôi ngô kia ôm Lý Tú Ninh vào ngực, chạy về phía cửa tây. Lý Tú Ninh vừa đi, binh sĩ càng không có chủ kiến, mà lúc này quân Tùy đã chém giết lung tung trong đại doanh, chính là binh bại như núi đổ, quân Lý Tú Ninh cởi giáp quăng nón, quân binh tan rã.
Mã Tam Bảo mang thân binh trở lại đại doanh, đại doanh đã hỗn loạn tưng bừng. Mã Tam Bảo tìm khắp nơi không thấy Lý Tú Ninh, vất vả lắm mới tóm được một binh sĩ, mới biết Lý Tú Ninh được thân binh hộ vệ chạy về huyện Hộ.
Trong lòng Mã Tam Bảo yên ổn được một chút, lúc này thế lửa trong đại doanh càng lớn, y vội vàng suất lĩnh thân binh giết ra khỏi trùng vây, chạy về hướng huyện Hộ.
Quân Lý Tú Ninh bại như núi đổ, quân Tùy liên tục truy sát, tất cả mọi người đều biết đây là một công lao lớn, dĩ nhiên không chịu từ bỏ. Liên tục truy sát đến hơn 20 dặm, sắc trời dần tối, lúc này mới thu quân.
Vệ Hiếu Tiết chém giết 5 người, y cắt lấy tai quân địch, treo trên mông ngựa. Tâm tình y lúc này rất phức tạp. Y biết phụ thân cùng Lý Tú Ninh cấu kết, nhưng cũng biết phụ thân vì bảo vệ thanh danh của mình cũng không muốn công khai quan hệ này. Nếu trong lúc Lý Uyên khởi nghĩa y đã có rất nhiều cơ hội đầu nhập vào Lý Tú Ninh.
Vệ Hiếu Tiết đã từng khuyên Vệ Huyền mấy lần, thế cục hiện tại Đại Tùy đã không còn sống được mấy ngày, sao phải quan tâm đến những hư danh này? Không ngờ lại bị Vệ Huyền hung hăng mắng một trận, nói cái gì mà "ăn lộc của vua"... Ta nhổ vào, nếu Vệ Huyền không phải phụ thân của y, y nhất định cho hắn ăn một quyền.
Đây không phải là treo đầu dê bán thịt chó sao? Thủ đoạn lần này của Đại vương điện hạ mặc dù có chút hèn hạ, nhưng trên chiến trường chỉ có người thắng, đâu tính thủ đoạn có ti tiện hay không? Sau chuyện này, phụ thân lại lựa chọn như thế nào đây? Ngay cả Vệ Hiếu Tiết đều có chút mờ mịt.
Điện hạ thay đổi quá nhiều, nhiều đến nỗi Vệ Hiếu Tiết cũng không biết làm thế nào. Lông mày Vệ Hiếu Tiết nhíu thành một nhúm.
Sau lưng Vệ Hiếu Tiết có 4-5 tên thân binh đi theo. Những tên thân binh này cũng là tinh nhuệ của Vệ gia, sức chiến đấu rất khá. Lúc đầu y có một đội thân binh, nhưng trong lúc truy kích vừa rồi có mấy người tụt lại phía sau. Có lẽ là muốn có quân công đi! Vệ Hiếu Tiết nghĩ như vậy, dù sao quân Tùy đối đầu quân Lý Tú Ninh luôn là thua nhiều thắng ít, không, có thể nói là ngoại trừ lần này, không có thắng được trận nào, khó khăn lắm mới bắt lấy được cơ hội này, sao không liều mạng đoạt công?
Lúc này, mặt trăng đã lên, bầu trời hơi lờ mờ. Vệ Hiếu Tiết thấy hơi khát nước, y sờ túi nước, thấy túi nước đã hết nước. "Xúi quẩy!" Vệ Hiếu Tiết nói, hậm hực treo túi nước lên yên ngựa.
"Các ngươi có người nào còn nước?" Vệ Hiếu Tiết vô cùng đói khát. Thân binh xung quanh lắc đầu, Vệ Hiếu Tiết bất đắc dĩ, giục ngựa tiếp tục tiến lên.
Sắc trời càng tối đen, mùa này ban đêm vẫn có chút lạnh. Vệ Hiếu Tiết nhịn không được siết lấy y phục. Vừa rồi ra sức chém giết nên không cảm giác được, bây giờ đã thấy hơi lạnh. Lúc này, bên tai y nghe thấy tiếng nước chảy, "Đi xem một chút, có phải có dòng suối nhỏ nào? Lấy chút nước đến uống."
Một người thân binh đáp lời, tung người xuống ngựa. Vệ Hiếu Tiết nôn nóng chờ đợi được một lát, thấy người kia vẫn chưa về, bèn sai một người thân binh khác đến xem xét. Nhìn người thân binh kia đi xa, Vệ Hiếu Tiết cảm thấy hơi bất an, y đột nhiên nhớ tới Nguyên Thượng Vũ.
Nguyên Thượng Vũ nhất định sẽ bị xui xẻo, kẻ này bất học vô thuật, lâm trận bỏ chạy, không nghe tướng lệnh. Đại vương muốn giết y đã đầy đủ lý do. Thế nhưng biểu lộ lúc đó của Đại vương có chút khiến người ta nhìn không thấu, cười lạnh mang theo sát ý, nhưng đối với lý do của Nguyên Thượng Vũ lại không tỏ vẻ kỳ quái, dường như Đại vương đã sớm đoán trước.
Nghĩ đến đây, Vệ Hiếu Tiết không khỏi cảm thấy sau lưng mát lạnh, một cảm giác nghĩ mà sợ đánh tới. Không lẽ nói... Bỗng nhiên, Vệ Hiếu Tiết thấy hơi không ổn, y đột nhiên cúi thấp đầu, chỉ nghe "keng" một tiếng, mũ giáp bị một đao chém rơi xuống đất, phát ra âm thanh vang vọng.
Vệ Hiếu Tiết giật nảy mình, lúc này còn có bộ hạ của Lý Tú Ninh ở đây sao? Y bỗng rút ra hoành đao, nhưng chưa giơ lên đã thấy trước mắt lóe sang, y vội vàng ngửa đầu ra sau, khó khăn tránh được một đao.
"Địch tập kích!" Vệ Hiếu Tiết hét lớn một tiếng, y vội vàng nhìn xung quanh, chỉ thấy hai cái thi thể, trong lòng lập tức vừa giận vừa sợ.
"Hừ!" Người kia hừ lạnh một tiếng, lại chém tới một đao.
Trong lòng Vệ Hiếu Tiết chấn động, giọng hừ lạnh này dường như đã nghe ở đâu rồi. Nhưng người này lại bổ tới một đao, Vệ Hiếu Tiết không thể suy nghĩ nhiều, giơ đao lên ngăn trước người.
"Keng!" một tiếng, ánh lửa văng khắp nơi. Vệ Hiếu Tiết cảm thấy hổ khẩu run lên, nhờ ánh lửa, y thấy được khuôn mặt, trên khuôn mặt kia là râu quai nón phủ đầy, một đôi mắt sáng ngời có thần, tràn ngập sát khí đang nhìn y.
"Là ngươi?!" Vệ Hiếu Tiết giật nảy mình, trong nháy mắt, rốt cuộc y hiểu rõ bất an trong lòng đến từ nơi nào. Nhưng vào đúng lúc này, hoành đao trong tay người kia mang theo ánh sáng bạc bổ xuống, Vệ Hiếu Tiết kêu lên một tiếng đau đớn, ngã xuống đất.