Hám Đường
Vệ Huyền nằm trên mặt đất, vẫn tiếp tục chửi ầm lên: "Thằng nhãi ranh, ngươi chết không yên lành, chết không yên lành, chết không yên lành a!"
Dương Hựu cười lạnh, chuyển ánh mắt sang Độc Cô Hoài Ân. Độc Cô Hoài Ân mặt xám như tro, Dương Hựu hơi trầm ngâm, nói: "Độc Cô Hoài Ân, ngươi đang làm chuyện gì thế này?"
Độc Cô Hoài Ân bỗng ngã nhào xuống đất, "Điện hạ, thần bị Vệ Huyền uy hiếp phải đồng ý, bị hắn bức hiếp, mới nhất thời hồ đồ, làm chuyện có lỗi với điện hạ, mong rằng điện hạ, xin điện hạ tha mạng a!"
Dương Hựu lắc đầu, rất không hài lòng. Hắn nhắc nhở thêm một chút: "Độc Cô Hoài Ân, ngươi theo Vệ Huyền làm những chuyện gì?"
Độc Cô Hoài Ân sững sờ, lúc này, Độc Cô Vũ Sư dùng chân đá y một cái, Độc Cô Hoài Ân phản ứng kịp, ngay lập tức nói: "Điện hạ, Vệ Huyền nói Đại Tùy đã như mặt trời lặn phía tây, không tồn tại được mấy ngày nữa, chi bằng bắt giữ điện hạ, đem điện hạ hiến cho Lý Tú Ninh để làm vốn liếng đầu nhập vào Lý Uyên, kiếm một cái xuất thân!"
Dương Hựu hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi bị Vệ Huyền buộc tạo phản, tội này cô nhất định sẽ truy cứu. Vũ Sư, trước hết ngươi đem hắn nhốt vài đại lao, chờ cô xử lý!"
Độc Cô Vũ Sư thầm mừng trong lòng, y đã hiểu ý tứ bảo vệ của Dương Hựu.
Lúc này Vệ Huyền hét lớn: "Độc Cô Hoài Ân, ngươi là tên tiểu nhân hai lòng, nhất định chết không yên lành, chết không yên lành!" Trong lòng y giận dữ, trong lúc nhất thời chỉ nghĩ đến câu "chết không yên lành" này, nói đi nói lại không ngừng.
Vũ Văn Phúc Cập cuống quýt dập đầu, nói: "Điện hạ, ta cũng bị Vệ Huyền bức hiếp, bất đắc dĩ a!"
Nguyên Mại nghe thấy, cũng vội vàng kêu to, nói là bị Vệ Huyền dụ hoặc, mới làm chuyện có lỗi với điện hạ. Hai người cuống quýt dập đầu trên mặt đất, da đầu nứt toác, máu tươi chảy ra, trên mặt đỏ thắm cũng không màn.
Dương Hựu cười lạnh một tiếng, lấy từ trong ngực ra một bản văn kiện mật, đưa cho Lý Cương: "Lý ái khanh, xưa nay ngươi chính trực công chính, hãy đọc bản văn kiện này lên cho chư vị ái khanh lắng nghe."
Lý Cương vâng lệnh, bước lên nhận lấy văn kiện, nhìn lướt qua, giật mình một cái, tiếp theo quần thần nghe được tiếng của y, nhất thời lặng ngắt như tờ. Mọi người đều nghĩ không ra, vậy mà bọn người kia lại cùng nhau mưu đồ tạo phản, muốn bắt giữ điện hạ, sau đó chia sẻ vàng bạc, mỹ nữ trong cung. Chuyện đại nghịch bất đạo bực này sao bọn hắn có thể làm được?
Lý Cương đọc xong, Dương Hựu cười nhìn về phía Cố Lãm, nói: "Cố ái khanh, xưa nay ngươi giao hảo cùng Vệ Huyền, Nguyên Mại, ngươi đến nhìn xem trên văn kiện có phải là bút tích của họ hay không?"
Cố Lãm nghe Dương Hựu gọi y, ruột gan run lên, nhưng thấy vẻ cười cợt trên mặt Dương Hựu, trong lòng hơi an tâm, y vội vang tiếp nhận văn kiện, nhìn qua nhìn lại, nói: "Điện hạ, đây đích xác là thủ bút của hai người họ!"
Dương Hựu cười cười, nói: "Nếu nói như vậy, thì tạo phản là thật!" Hắn nhìn về phía Vệ Huyền, Vệ Huyền vẫn nằm trên đất chửi rủa không ngừng. Dương Hựu tiến lên một bước, chỉ vào Vệ Huyền nói: "Vệ thượng thư, Đại Tùy ta không xử bạc với ngươi, vậy mà ngươi lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo bực này, thật là phụ lòng cô! Phụ lòng Đại Tùy!"
Lúc này Vệ Huyền đã kêu gào đến khô cả miệng lưỡi, thanh âm khàn đặc, chỉ có thể nằm rạp trên đất thở.
Dương Hựu cười lạnh một tiếng, nói: "Vệ Huyền, ngươi tụ tập người tạo phản, bây giờ chứng cứ xác thực, còn lời gì để nói?"
Tiếng Vệ Huyền khàn khàn, cười to nghiến răng nghiến lợi: "Chỉ hận không thể giết mày, chỉ hận không thể giết mày!"
Lúc này một tên lính chạy như điên đến, nói: "Điện hạ, Vi phủ suất đang giao chiến với phản tặc ở Huyền Vũ môn, tạm thời áp chế phản tặc ở phía bắc Huyền Vũ môn, nhưng phản tặc hơn một ngàn người, trong lúc nhất thời khó mà tiêu diệt."
Dương Hựu lạnh lùng lướt mắt qua mọi người, nhìn Nguyên Mại, Vũ Văn Phúc Cập, cười lạnh nói: "Vệ Huyền, Nguyên Mại, Vũ Văn Phúc Cập kết bè kết cánh, ý đồ mưu sát cô, quả thật tội ác tày trời. 3 người này lập tức đem chém không tha!"
"Người đâu, mang bọn hắn xuống, chém!" Dương Hựu nói.
Mấy tên binh sĩ hung thần ác sát tiến lên, kéo 3 người đi. Vệ Huyền vẫn tiếp tục mắng không ngừng, Vũ Văn Phúc Cập mắt tối sầm lại, Nguyên Mại lại cảm thấy dưới háng nóng lên, vậy mà tè ra quần.
"3 người này tạo phản, gây họa tới cả nhà. Cô phán chém đầu cả nhà, tiền tài, nhà cửa, đất đai tịch thu toàn bộ! Lý Nhân Chính, Thôi Bì Già, ngày mai bắt đầu kiểm kê gia tài trong phủ, trong vòng 6 ngày báo lại cho cô."
Lý Nhân Chính, Thôi Bì Già đại hỉ, bước lên lĩnh mệnh. Quần thần thì lại hít vào một ngụm khí lạnh, 3 cái đại tộc hô phong hoán vũ trong thành Đại Hưng vậy mà tan thành mây khói.
Dương Hựu suy nghĩ một chút lại nói: "Lý Nhân Chính, ngươi mang 500 binh, từ Chí Đức môn Đông cung ra khỏi thành, lên phía bắc bọc đánh Huyền Vũ môn, cắt đứt đường lui của phản tặc!"
"Thôi Bì Già, ngươi mang 1000 binh, tuần tra trong thành Đại Hưng, nếu có nhân vật khả nghi cô cho phép ngươi tiền trảm hậu tấu!"
Hai người vâng lệnh, sau đó vội vàng rời đi.
Tinh quang trong mắt Vi Tễ chớp động, y biết đến lúc phải quyết định. Lúc này, Dương Hựu vừa cười vừa nói: "Chư vị ái khanh cứ an tọa, món dê nướng nguyên con này là món ngon khó kiếm, không thể bỏ lỡ a!"
Dương Hựu nói xong, trở lại chỗ ngồi, mấy tên cung nữ hoạn quan vội vàng tiến lên, quét dọn chủ vị sạch sẽ, đổi bàn tiệc, bình rượu. Dương Hựu cười ha hả, nói: "Chư vị ái khanh, mời!"
Uống cạn một hơi, lúc này binh sĩ mang thủ cấp 3 người Vệ Huyền, Nguyên Mại, Vũ Văn Phúc Cập dâng lên. Dương Hựu vung tay, nói: "Mang đến Huyền Vũ môn!" Binh sĩ đến báo tin vội mang thủ cấp 3 người, phi nước đại về phía Huyền Vũ môn.
Tay Cố Lãm run lên, rượu trong bình đổ ra, y nhìn thấy trên bình lấm tấm vết máu, trong lòng sợ hãi.
Một lát sau, Tiểu Quế Tử lại đến báo, Dương Hựu nghe xong, sắc mặt dần thay đổi, ngón tay cầm bình rượu liền trắng bệch. Hắn nhịn xuống nộ khí, nói: "Bảo hắn đợi cô bên ngoài thư phòng!"
Quần thần nơm nớp lo sợ, mặc dù đám người Vệ Huyền, Nguyên Mại đã bị hạ, nhưng trong lòng vẫn rất khủng hoảng. Dương Hựu lại chờ một lát, rốt cuộc tin tức từ Huyền Vũ môn truyền đến, đám người Nguyên Thành, Độc Cô Năng nhìn thấy thủ cấp Vệ Huyền, Nguyên Mại, Vũ Văn Phúc Cập, lập tức quân tâm sụp đổ. Lúc này Lý Nhân Chính lại mang binh vây quét phía sau. Nguyên Thành bị bắt, Độc Cô Năng chết trong loạn quân, nhưng người còn lại đều hàng, ước chừng hơn 1000 người.
Nghe được tin tức này, trong lòng Dương Hựu hơi ổn định lại. Hắn cũng không nghĩ ra Vệ Huyền, Nguyên Mại vậy mà cũng làm loạn vào lúc này. Nếu không nhờ Lý Tĩnh kịp thời truyền tin về, chỉ sợ tử sĩ của Vệ Huyền đã đánh vào hoàng cung. Nếu để bọn hắn đánh vào hoàng cung, cho dù có thể tiêu diệt, nhưng đối với hoàng thất cũng là một cái đả kích thật lớn.
Mặc dù cục diện đã bị khống chế, nhưng Dương Hựu lại cảm nhận được nguy cơ thật sâu. Lần này rất nhiều vấn đề bạo lộ, phải giải quyết từng cái. Độc Cô Vũ Sư làm việc quá mềm yếu, không đủ độc ác, đến mức bị Vệ Phúc lừa gạt, có điều y cũng coi như trung thành. Hầu Quân Tập không nghe quân lệnh, tung binh cướp bóc, lại cần phải cảnh cáo một lần. Dương Hựu xoa xoa đầu, từ từ suy tư.
Không lâu sau, tin tức lần lượt truyền về. Lý Tĩnh đã khống chế Vũ Văn phủ, Độc Cô phủ cũng bị bao vây. Thôi Bì Già mang 1000 binh sĩ tuần tra trên đường, cũng không phát hiện vấn đề gì, tất cả đều yên tĩnh. Bách tính nhìn thấy từng đám binh sĩ tuần tra, sao còn dám đi ra?
Lúc này đã gần giờ Tý, Dương Hựu nhìn quần thần đang thấp thỏm lo âu, cười nói: "Chư vị ái khanh, cô cũng mệt mỏi, yến ẩm cứ kết thúc ở đây đi!"
Nói xong, Dương Hựu phân phó binh sĩ cấm quân đưa quần thần về nhà Xử lý tốt mọi chuyện, Dương Hựu dẫn Tiểu Quế Tử trở lại Đông cung. Hắn đi vội một mạch, tiếng bước chân rất nặng nề, biểu thị Dương Hựu rất tức tối. Hắn đi thẳng đến ngự thư phòng.
Bên ngoài ngự thư phòng, Hầu Quân Tập đang đợi. Trong lòng y tràn đầy vui sướng, y cho rằng chuyện này làm rất tốt, điện hạ triệu kiến, nhất định sẽ khen thưởng mình thật tốt.
Đúng lúc này, rốt cuộc Hầu Quân Tập nghe được tiếng bước chân dồn dập. Một lát sau Dương Hựu xuất hiện trước mắt của y, y vội vàng thi lễ: "Điện hạ!"
Dương Hựu lạnh lùng nhìn y, tự mình đi vào phòng. Vào trong thư phòng, Dương Hựu hít một hơi thật dài, dằn xuống tức giận trong lòng. Một lát sau, hắn nói ra: "Tuyên Độc Cô Vũ Sư."
Sau một nén nhang, Độc Cô Vũ Sư chạy đến. Trong lòng của y rầu rĩ, tiến vào thư phòng, vội vàng quỳ xuống, nói: "Điện hạ, vi thần thị sát bất lực, xin điện hạ trị tội!"
Dương Hựu không nói gì, bây giờ hắn đã điều chỉnh cảm xúc đến trạng thái tốt nhất. Hắn chậm rãi nhìn Độc Cô Vũ Sư. Độc Cô Vũ Sư rất khẩn trương, thân trên cứng đờ, miệng kéo căng thành một đường thẳng, không dám cử động.
Một lát sau, Dương Hựu mới chầm chậm nói: "Cô biết mấy ngày qua, ngươi bề bộn nhiều việc, cho nên cô quyết định đem mấy người Hoàng Vân điều tới."
Độc Cô Vũ Sư biết đây là trừng phạt của Dương Hựu dành cho sự chậm trễ tình báo của y. Nhưng chuyện hôm nay đích thật do y thất trách, y chỉ có thể gật đầu, chờ đợi Dương Hựu nói tiếp.
Dương Hựu chậm rãi đứng lên, trầm tư nói: "Cô suy nghĩ thật lâu, ngươi cho rằng cô nên xử lý chuyện này như thế nào?"
Sắc mặt Độc Cô Vũ Sư trắng nhợt. Y biết Vệ Huyền, Nguyên Mại, Vũ Văn Phúc Cập đã chết, theo lý vận mệnh của Độc Cô Hoài Ân cũng là tội chết. Mặc dù y có lòng cứu cửu thúc, thế nhưng chính y cũng là bồ tát đất qua sông tự mình khó giữ.
Dương Hựu đến bên cửa sổ, hắn đột nhiên nhớ tới Độc Cô Nhạn. Lúc này hắn mới nghĩ ra, trong lời nói Độc Cô Nhạn đã mơ hồ để lộ ra một ít manh mối. Khà khà, Độc Cô Hoài Ân thật là giỏi tính toán, y không ngừng lấy lòng mình, lại bảo Độc Cô Nhạn lấy lòng mình, thì ra tất cả đều là để che giấu âm mưu của y!
Như vậy xem ra, Độc Cô Hoài Ân mới là đáng sợ nhất, giết hay là không giết?!
Hầu Quân Tập đợi ngoài cửa ngự thư phòng đã 1 canh giờ, đám người Độc Cô Vũ Sư, Lý Tĩnh, Lý Nhân Chính, Thôi Bì Già ra vào liên tục, thế nhưng điện hạ vẫn chưa có ý tứ triệu kiến mình. Điều này khiến Hầu Quân Tập hơi bất an.
Rốt cuộc, gần giờ Sửu, Hầu Quân Tập nhận được lệnh gọi, y chỉnh lại trang phục, tiến vào ngự thư phòng.
Dương Hựu hơi mệt một chút, hắn mới vừa xử lý xong rất nhiều sự tình. Lúc này, Huyền Vũ môn đã đóng, gia quyến Vệ phủ, Vũ Văn phủ đã bị giam vào phòng giam, phòng giam đã kín, chỉ có thể tăng thêm người trông giữ.
Sắc mặt Dương Hựu không tốt: "Hầu ái khanh, ngươi có biết vì sao cô chậm chạp không triệu kiến ngươi không?"
Hầu Quân Tập lau mồ hôi túa ra, thận trọng thăm dò, nói: "Điện hạ, có phải vì chuyện Nguyên phủ?"
Dương Hựu hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi cũng biết sao? Cô còn tưởng rằng không không biết đây!"
Hầu Quân Tập vội quỳ xuống, nói: "Điện hạ, vi thần cho rằng..."
"Cho rằng, ngươi cho rằng cái gì?!" Dương Hựu cười lạnh, hắn vụt đứng lên, "Cô bảo ngươi đánh hạ Nguyên phủ, đã lệnh ngươi nếu gặp người ngoan cố chống lại, có thể chém giết. Nhưng cô nghe nói nam đinh trong Nguyên phủ, kể cả hài tử trong tã lót, đều bị ngươi giết sạch sẽ!"
Dương Hựu vỗ bàn: "Hầu Quân Tập, ngươi chống lại ý chỉ của cô, ngươi khá lắm, khá lắm!"
Hầu Quân Tập liên tục dập đầu, nói: "Điện hạ, vi thần biết tội!"
Dương Hựu trầm mặc hồi lâu, nói: "Cô phạt ngươi một năm bổng lộc, giáng chức 1 cấp, ngươi có phục không?"
Hầu Quân Tập nói: "Thần chịu phục."
Dương Hựu phất phất tay, nói: "Ngươi lui ra đi!"
Hầu Quân Tập lui ra, Dương Hựu nhìn bóng lưng y, chờ y đi xa, bỗng nói một mình: "Kỳ thật ngươi làm rất tốt, chỉ có điều, ngang nhiên chống lại mệnh lệnh cô, không cảnh cáo ngươi, ỷ vào ân sủng của cô, ai biết sau này ngươi lại sẽ làm chuyện gì kinh thiên động địa đây?"