Hám Đường
Bên trong thành Đại Hưng, Dương Hựu bất an rảo bước ở ngự thư phòng.
Từ sau khi hắn xuyên việt, có đôi khi không khỏi hạ mình, lừa dối vài người, nhưng có thể nói chưa từng bị thiệt thòi gì lớn, vẫn là luôn tính kế người khác. Nhưng lúc này hắn nghĩ không ra lại bị Tiết Cử tính kế.
Căn cứ theo tình báo mới nhất, Tiết Cử phái người đi theo Tiêu Vũ, mặc dù khi đến gần Tiêu Quan đã rút lui về, nhưng chỉ là thủ thuật che mắt, Tiết Nhân Quả núp trong bóng tối, ban đêm phái binh tiến đánh Tiêu Quan, được nội ứng trợ giúp, thuận lợi chiếm lấy Tiêu Quan.
Sở dĩ Tiêu Quan không chịu nổi một kích như vậy là do thủ tưởng Tiêu Quan nghe được Tiêu Vũ đến, một lòng muốn nịnh nọt Tiêu Vũ nên mới buông lỏng cảnh giác, bị Tiết Nhân Quả lợi dụng thành công. Nhưng Tiết Cử vẫn có uy tín nhất định, khá lịch sự với Tiêu Vũ, thả Tiêu Vũ trở về.
Lúc này Tiêu Vũ đang ở quận Phù Phong, trong phủ nha của Đậu Tấn. Kết quả xấu nhất đã xuất hiện trước mắt Dương Hựu - đó chính là Quan Trung sắp phải đối đầu với xâm lấn của Tiết Cử!
Mỗi một tên kiêu hùng trong thiên hạ đều không phải là loại người đơn giản. Lúc này Dương Hựu mới cảm thấy đôi khi mình vẫn quá ngây thơ. Tương lai còn phải đối phó rất nhiều đối thủ, nhất định phải cẩn thận mười phần. Không thể khinh thị bất cứ người nào, thế cục hiện tại chỉ e không thể chịu đựng nổi thất bại như vậy nữa.
Dương Hựu rảo bước trong thư phòng hồi lâu, mới gọi Tiểu Quế Tử, "Tuyên Lý Tĩnh, Hầu Quân Tập, Thôi Bì Già, Lý Nhân Chính."
Một lát sau, mọi người chạy đến, chỉ thấy Dương Hựu đứng trước sa bàn, chăm chú nhìn Hộ huyện.
"Chư vị ái khanh, hiện tại Tiết Cử đã đánh hạ Tiêu Quan, cô cảm thấy không thể chờ đợi nữa. Đợi đến trời đông giá rét, chỉ sợ khó mà đánh bại Lý Tú Ninh." Dương Hựu chậm rãi nói.
Mọi người vây quang trước sa bàn, nhìn đỏ trắng đan xen trên sa bàn. Dương Hựu cầm một cây cờ màu đỏ, cắm lên địa bàn Hộ huyện, nói: "Cô muốn đoạt lấy Hộ huyện, chư vị ái khanh có kế sách thần kỳ gì?"
Dương Hựu nói xong, ánh mắt lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Lý Tĩnh. Lông mày Lý Tĩnh nhíu chặt, mặc dù Lý Tú Ninh bại một trận, nhưng binh lực vẫn chiếm ưu thế như cũ. Lấy binh lực thế yếu tiến đánh kẻ mạnh, hơn nữa lại đi công thành, phần thắng càng ít đi mấy phần.
Hầu Quân Tập mặc dù dũng mãnh, nhưng nói đến bày mưu tính kế lại không bằng Lý Tĩnh. Lúc này Lý Tĩnh con chưa nghĩ ra diệu kế, y lại càng vò đầu suy nghĩ, cả khuôn mặt nhăn lại thành một nắm.
Lý Nhân Chính, Thôi Bì Già cũng chỉ là người lướt qua sân khấu, chuẩn bị lương thảo khí giới cần phải có bọn họ.
Một lát sau, Lý Tĩnh mở miệng nói: "Điện hạ, thần có một kế nhất định có thể hạ được Hộ huyện."
.....
Hà Đông.
Lý Uyên đánh thành Hà Đông mãi vẫn chưa hạ được, trong lòng hơi bực bội. Thời tiết càng ngày càng lạnh, đợi đến khi tuyết lớn ngập núi, vận lương từ Thái Nguyên đến lại càng không hiện thực, 7-8 vạn binh sĩ này lấy gì ăn? Không có lương thực, quân tâm sẽ dễ sinh biến, khởi nghĩa sẽ đứng trước thất bại.
Thừa hưng mà đến, tuyệt đối không thể mất hứng mà về. Trở về Thái Nguyên đối với Lý Uyên chính là thất bại, là điều tuyệt đối không thể.
Lúc này, bởi vì Dương Hựu phong tỏa bến đò quan ải, đối với tình hình Quan Trung Lý Uyên cơ hồ không hay biết gì cả. Y chỉ có thể dựa vào suy đoán. Y đang suy nghĩ, có nên dâng một phong thư, làm điện hạ lơ là? Mặc dù y hiểu khả năng này vô cùng bé nhỏ, nhưng từ xưa đến nay, binh bất yếm trá, không thử một lần làm sao biết được?
Lúc này, binh sĩ bẩm báo có Bùi Tịch cầu kiến.
Quan hệ giữa Bùi Tịch cùng Lý Uyên rất tốt. Sau khi Bùi Tịch đi vào, thi lễ qua loa rồi nói: "Đường công!"
Lý Uyên cười ha hả, nói: "Huyền Chân, ngồi đi!"
Bùi Tịch ngồi xuống giường êm, Lý Uyên nhịn không được thở dài một hơi, nói: "Huyền Chân, có gì dạy ta?"
Bùi Tịch tằng hắng một cái, nói: "Đường công, theo ý kiến của ta, không bằng chia binh đánh lấy Bồ Tân độ."
Lý Uyên lắc đầu, nói: "Việc này ta cũng đã nghĩ qua, nhưng cho dù lấy được Bồ Tân độ, thì lại có thể làm gì?"
Bùi Tịch cười một tiếng, y hiểu sầu lo trong lòng Lý Uyên, "Đường công, vài ngày trước ta nghe thành Đại Hưng điều về 2 vạn binh mã, điều này chứng tỏ thành Đại Hưng gặp khó khăn gì?"
Hai mắt Lý Uyên tỏa sáng, tỏ vẻ khích lệ nói: "Huyền Chân có kiến giải gì?"
Trong lòng Bùi Tịch nổi lên một trận cuồng hỉ, nói: "Ta cho rằng có thể là thành Đại Hưng phải đối đầu với xâm lấn của Tiết Cử hoặc thế lực khác cho nên mới không tiếc triệu hồi binh mã tiền tuyến. Nếu quân ta có thể đánh hạ Bồ Tân độ, giết vào Quan Trung, chỉ cần dùng khinh kỵ quấy rồi, Quan Trung tất sẽ chấn động! Đến lúc đó nếu Khuất Đột Thông, Âm Thế Sư xuất hiện sơ hở, chính là cơ hội của Đường công!"
Trong lòng Lý Uyên hơi động, kế hoạch này có chút mạo hiểm, nhưng nếu có thể giết vào Quan Trung, thu hoạch cũng sẽ rất to lớn. Càng quan trọng hơn là y không biết gì về tình hình Quan Trung, chi kỵ binh này cũng không chiếm được tiện nghi gì. Nếu như có thể có được tin tức từ Quan Trung, cái này xem như cũng đáng giá.
Bất kỳ kế hoạch nào cũng không thể thập toàn thập mỹ, kế hoạch càng nguy hiểm, thu hoạch sẽ càng lớn. Điều này khiến Lý Uyên vốn luôn trầm ổn lão luyện cũng tim đập thình thịch.
Lúc này, Bùi Tịch vừa cười vừa nói: "Đường công, huyện lệnh Hoa Âm Lý Hiếu Thường là con trai của Lý Viên Thông. Ta cảm thấy nếu có thể giết vào Quan Trung, không ngại tranh thủ hắn."
Mắt Lý Uyên sáng rực lên, lúc này y cũng minh bạch ý nghĩ của Bùi Tịch, chính là lương thực trong kho Vĩnh Phong! Nếu có thể chiếm được kho Vĩnh Phong, có được kho lương to lớn này thì nghĩa quân sẽ không còn nguy hiểm thiếu lương, sẽ có vốn liếng đánh hạ thành Đại Hưng!
Lý Uyên không ngừng rảo bước trong trướng. Hiển nhiên kế hoạch này hấp dẫn y vô cùng, vợ Lý Viên Thông là người Đậu gia, vợ Lý Uyên cũng là người Đậu gia. Nếu như có thể thông qua quan hệ này thuyết phục Lý Hiếu Thường, lại lợi dụng hắn chiếm lấy kho Vĩnh Phong, tình thể sẽ trở nên có lợi cho Lý Uyên.
Y suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc quyết định, lại thương lượng nhân tuyển cùng Bùi Tịch, cuối cùng chọn Ân Khai Sơn làm chủ tướng, Trưởng Tôn Thuận Đức làm phó tướng, dẫn 5000 binh trong đó có 1000 kỵ binh, tiến vào Bồ Tân độ.
.................
Hộ huyện, Thảo Đường tự.
Lý Tú Ninh đốt một nén hương, cúi lạy vài cái trước tượng phật, miệng khấn lẩm bẩm. Hài tử chết đi khiến nàng mang cảm giác vô cùng áy náy. Từ sau khi thân thể hồi phục, cách mấy ngày nàng đều đến Thảo Đường tự đốt một nén hương, khẩn cầu cho hài tử dưới cửu tuyền được an khang sung sướng.
Lúc này, chủ trì Viên Chân bước đến, chắp tay trước ngực, nói: "Lý thí chủ, xin cố nén bi thương."
Lý Tú Ninh đứng lên đáp lễ, lấy ra 2 quan tiền, để vào hòm công đức, nói: "Đa tạ đại sư mỗi ngày niệm kinh cho con ta."
Viên Chân nói: "Lý thí chủ vô cùng chiếu cố bỉ tự, đây là việc nên làm."
Lý Tú Ninh cười cười, đi ra đại điện. Ngoài cửa 2 tên nữ binh kéo dây cương, đi nhanh theo Lý Tú Ninh ra khỏi Thảo Đường tự. Dọc theo đường núi Khuê Phong sơn đi về hướng Hộ huyện, lúc này khí trời đã lạnh, Lý Tú Ninh nhịn không được siết chặc y phục.
Lý Tú Ninh cưỡi chiến mã, đang muốn thúc ngựa đi, bỗng dưới chân núi truyền đến vài tiếng giận mắng. Nàng nhìn lại, chỉ thấy 2 tên thiếu niên quần áo tả tơi, đang đánh đập một thiếu nữ cũng quần áo tả tơi như vậy.
Khóe miệng thiếu nữ chảy máu tươi, đối mặt 2 nam tử như lang như hổ không hề có sức chống trả. Lúc này, một tên thiếu niên tiến lên, xé rách quần áo thiếu nữ, cười dâm một tiếng. Thiếu nữ không ngừng lùi lại, lui về sau 2 bước thì đã không còn đường lui, phần lưng đã chạm vào tảng đá.
Nhìn thấy tình huống này, đôi mi thanh tú của Lý Tú Ninh dựng lên, hai chân thúc vào bụng ngựa, roi ngựa quất mạnh, chiến mã hí lên 2 tiếng, chớp mắt đã đến chân núi. Lúc này, 2 tên thiếu niên kia đã khống chế thiếu nữ, đang muốn tiến lên giở trò.
Lý Tú Ninh cười lạnh một tiếng, roi ngựa trong tay mạnh mẽ vung ra, quất vào người thiếu niên. "Chát" một tiếng, lưng thiếu niên lập tức hiện lên một vết máu.
Thiếu niên kia kêu thảm một tiếng, quay đầu trợn mắt nhìn, không khỏi chửi ầm lên: "Ngươi là ai, có tin là lão tử cũng hiếp ngươi!"
Khuôn mặt Lý Tú Ninh lập tức lạnh như sương, roi da trong tay vung liên tục, quất lên người thiếu niên. Thiếu niên kia kêu thảm, tên còn lại thấy không ổn, nhanh chân bỏ chạy. Lúc này, 2 tên nữ binh chạy đến, Lý Tú Ninh cười lạnh một tiếng: "Còn không mau cút đi!"
Thiếu niên kia không dám nhìn Lý Tú Ninh, khập khiễng đứng dậy, chạy về phía đông.
2 tên nữ binh nhảy xuống chiến mã, lắc lắc thiếu nữ, thấy nàng đã hôn mê đành phải bẩm báo Lý Tú Ninh. Lý Tú Ninh nhíu mày, nói: "Mang nàng về đi!"
2 tên nữ binh đặt thiếu nữ lên chiến mã, lao vụt về hướng Hộ huyện. Đến Hộ huyện, tiến vào Lý phủ, Lý Tú Ninh sai người đi nấu trước một bồn nước nóng, tẩy rửa sạch sẽ thân thể thiếu nữ, lúc này mới phát hiện trên người thiếu nữ có nhiều vết thương chồng chất.
Những vết thương này phủ kín trên lưng, trước ngực, cùng nhiều nơi khác. Điều này khiến Lý Tú Ninh phẫn nộ phi thường, cô gái này phải chịu bao nhiêu cay đắng? Nàng nhẹ nhàng tẩy rửa thân thể cho thiếu nữ, đến khi tắm rửa sạch sẽ nữ hài tử vẫn chưa tỉnh lại.
Lý Tú Ninh thở dài, lại thay y phục sạch sẽ cho nữ hài rồi gọi đại phu đến kiểm tra cho nữ hài.
Đại phu khám một chút, thân thể nữ hài không có vấn đề, chẳng qua đói bụng suốt mấy ngày, thân thể suy kiệt, lại bị kinh hãi. Đại phu kê một ít thuốc tĩnh tâm dưỡng thần rồi đi.
Mãi đến hoàng hôn, nữ hài mới tỉnh lại. Lý Tú Ninh đã nấu cháo, nữ hài từ từ uống, bấy giờ mới tỉnh táo lại.
Lúc này Lý Tú Ninh mới biết nữ hài là người phụ cận Tiêu Quan, bởi vì Tiết Nhân Quả chiếm Tiêu Quan, tung binh cướp bóc, giết chết cha mẹ nữ hài. Trước khi chết, giấu nữ hài bên trong đống củi nên nữ hài mới trốn thoát.
Trên đường đi, nàng chịu đủ vũ nhục, chưa từng ăn được một bữa no, thiếu chút nữa bị 2 tên thiếu niên làm nhục. Nữ hài nói đến đây, nhịn không được khóc lên.
Lý Tú Ninh lại an ủi nữ hài hồi lâu, thấy cảm xúc nàng đã ổn định, lúc này mới hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Nữ hài gật đầu, nói: "Tiểu nữ gọi là Dương Mai."
Lý Tú Ninh thở dài, nói: "Dương Mai, từ hôm nay trở đi ngươi cứ theo ta đi. Sẽ không ai khi dễ ngươi!"
Dương Mai đứng dậy, quỳ gối trước mặt Lý Tú Ninh, nói: "Đa tạ tiểu thư!"
Lý Tú Ninh đỡ nàng dậy, vừa muốn nói tiếp thì một người nữ binh chạy đến nói: "Tiểu thư, có tin từ thành Đại Hưng truyền đến!"
Lý Tú Ninh "ừ" một tiếng, bảo Dương Mai an tâm ở lại trong phòng nghỉ ngơi cho tốt rồi mới đi ra ngoài.
Dương Mai trông thấy Lý Tú Ninh đi ra ngoài, nàng nhìn chén cháo thịt trên bàn, lại móc từ trong ngực ra một khối ngọc bội. Ngọc bội cũng không quý báu, giá trị chừng 1 quan tiền, phía trên khắc một chữ "Dương". Nàng bình tĩnh nhìn thật lâu, ánh mắt lộ ra vẻ nhu tình. Một lúc lâu sau, nàng cất ngọc bội lại trong ngực.
Khối ngọc bội này chỉ e là cả đời không có cơ hội đưa ra ngoài, nhưng nếu có thể để nó làm bạn bên cạnh, trong lòng liền có chỗ nương tựa.