Tận thế Tân Thế Giới
Ngô Minh đợi cả tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian này không ngừng gọi điện thoại, thậm chí còn đi ra bệnh viện gần nhất tìm, nhưng cũng không tìm được Lý Hạ .
Lúc này đã là 8 giờ 15 phút, lúc này mà tìm được Lý Hạ, hắn sợ rằng đã quá muộn nên vội vàng quay về. Ngô Minh trong lòng bồn chồn, kỳ thật nửa giờ trước hắn cũng rất đắn đo muốn một mình trở về, nhưng bây giờ hắn buộc phải quyết định lập tức trở về pháo đài do mình xây dựng.
Bởi vì không còn thời gian, nếu tiếp tục dây dưa , thậm chí sẽ phải đặt mình vào nguy hiểm, cảnh tượng hãi hùng sau khi thẻ được kích hoạt, một lần trong đời này là quá đủ.
Nhưng vào lúc này, điện thoại di động của Ngô Minh lại vang lên.
Một phút sau, anh vội vàng chạy xuống lầu, chạy tới Quảng trường Nhân dân cách đó 500 mét, cuộc gọi vừa rồi là của Lý Hạ, thực ra Lý Hạ vẫn gọi cho Ngô Minh, nhưng hắn vừa mới chạy qua. Qua điện thoại, Lý Hạ nói với Ngô Minh rằng cô đã định về nhà sau khi xuất viện, nhưng hiện tại đã bị chặn ở Quảng trường Nhân dân.
Ngô Minh đương nhiên không rõ về tình hình cụ thể. Điện thoại đã bị ngắt giữa cuộc nói chuyện. Hắn bây giờ có hai lựa chọn. Một là trở về ngôi nhà an toàn của mình ngay lập tức, đóng cửa an ninh dày đặc, khóa cửa ra vào và cửa sổ, chờ tai họa ập đến, không quan tâm đến cuộc sống của người khác. Một lựa chọn khác là đến Quảng trường Nhân dân tìm Lý Hạ bị mắc kẹt.
Thời gian không chờ đợi một ai, và cuối cùng Ngô Minh đã chọn cái sau. Nguyên nhân có thể là vì Lý Hạ là bạn của hắn, hoặc vì dấu ấn bí ẩn đó, hoặc vì Ngô Minh không thể đảm bảo rằng hắn có thể về trước tám giờ. Nếu đã đến nơi, giờ quay lại như thế này, thì những nỗ lực trước đây của mình chẳng phải là vô ích sao?
Với thể lực của Ngô Minh bây giờ có thể so sánh với vận động viên hàng đầu, chỉ mất hai phút để chạy hết quảng trường Nhân dân.
sau khi đến Quảng trường Nhân dân, Ngô Minh mới biết tại sao Lý Hạ bị chặn ở đây.
Lúc này, Quảng trường Nhân dân và các con phố xung quanh đều chật cứng người, những người này rất xúc động, họ chặn đường bằng một số chướng ngại vật và không cho bất kỳ phương tiện nào đi qua. Đối diện Quảng trường Nhân dân là cơ quan chính phủ. Một số người này đang ngồi Trên mặt đất, một số người đang cầm khẩu hiệu viết trên vải trắng trên tay, nhìn khẩu hiệu do những người đó viết, Ngô Minh hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Trong những ngày qua, nhiều người chết vì 'thiên thạch' không ngừng rơi xuống Vũ Thành, theo như Ngô Minh được biết, hơn 80 người đã thiệt mạng trong một vụ rơi đêm qua.
Con người không thể chết một cách vô ích. Người thân và bạn bè của người đã khuất đương nhiên muốn một lời giải thích, nhưng thái độ chính phủ khiến những người thân trong gia đình và họ hàng, bạn bè này tức giận. Đầu tiên, họ không được phép vào khu vực xảy ra sự việc, bọn họ kín tiếng không tiết lộ bất cứ thông tin gì, kể cả người nhà cũng không cho họ đem thi thể về, họ yêu cầu chính quyền công bố sự thật, họ yêu cầu bồi thường 1 số tiền lớn, họ cũng muốn đưa thi thể người nhà về mai táng. Thật không may, không có yêu cầu nào trong số này được đáp ứng và họ cảm thấy mệt mỏi với điều đó. Đáng ghét nhất là Những người người phát ngôn của chính phủ nói dối mọi người, họ đành phải tìm ra giải pháp khác để giải quyết vấn đề.
Đó là cuộc biểu tình quần chúng vẫn tiếp tục từ 8 giờ sáng nay cho đến giờ. Đúng lúc này, hàng ngàn người tập trung tại Quảng trường nhân dân rất lớn, ngoài ra còn có hàng vạn người đến xem náo nhiệt gần đó, tự nhiên còn đường bị phong tỏa, xung quanh hình thành bức tường người của cảnh sát chống bạo động đề phòng những kẻ gây rối này.
Ngô Minh nhìn đồng hồ, đã 8 giờ 20, lúc này anh mới chợt nhận ra thời gian trôi quá nhanh mà vẫn chưa tìm được Lý Hạ, cho dù có tìm được Lý Hạ ngay lập tức thì cũng đã quá muộn. .
Chỉ là rất kỳ lạ, Ngô Minh lúc này không sợ hãi chút nào,
Vì khả năng chạy về nhà tránh tai họa càng ngày càng nhỏ, nên đành phải lập kế hoạch khác, Ngô Minh cũng đã nghĩ đến khả năng này từ trước, nếu không sẽ không mang theo áo giáp và Đường đao.
Sóng liên lạc vẫn còn rất kém và hầu hết thời gian không thể gọi được điện thoại di động. Hắn không biết tại sao lại như vậy, Có thể nhiều người cùng sử dụng khiến mạng bị nghẽn trong khoảng thời gian này, hoặc có những yếu tố khác. Tóm lại, kể từ khi sự xuất hiện của thẻ, mạng lưới thông tin liên lạc liền chập chờn lúc có lúc không, bây giờ nó bị tê liệt trên diện rộng.
Ngô Minh từng nghi ngờ có thể liên quan đến nguyên khí du động trong không khí, đương nhiên đây chỉ là suy đoán, không có bằng chứng xác thực.
Nhưng đối với Ngô Minh mà nói, rắc rối do tình huống này gây ra thì khó mà tưởng tượng được việc tìm người trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy mà không thông qua điện thoại được sẽ khó khăn đến mức nào.
Ngồi trong xe, Lý Hạ nhìn thông báo liên lạc không thành công trên màn hình điện thoại di động, bất đắc dĩ bỏ qua một bên.
"Tiểu Hạ, đừng lo lắng, chuyện náo loạn như thế này năm nào cũng xảy ra, bọn họ làm loạn lên rồi cũng giải tán, bất quá nói đến cũng thật cổ quái, chuyện lần này ta nhìn sao cũng thấy tà môn, một hòn đá từ trên trời rơi xuống, đây là điều lạ lùng nhất ta chưa từng thấy trong đời, người chết nhiều như vậy mà chính quyền cái gì cũng đều không nói, ngay cả thi hài cũng không cho người thân nhìn nhận , đổi lại là ta cũng đến làm loạn. Ta có gọi điện cho đại cữu gia ở quê cách đây vài ngày, lão nhân gia bảo sắp sửa phát sinh đại sự, rằng Diêm Vương gia muốn thu người, còn bảo ta hãy nhanh chóng trở về quê để nương tựa. Nói như đùa à, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, thật vất vả chúng ta mới kiếm được chỗ đứng ở Vũ Thành này, nói quay về là có thể quay về sao, lão nhân gia thật là lẩm cẩm rồi. " Anh ấy là hàng xóm của Lý Hạ ,họ Quách , anh ta sống bằng nghề chạy taxi, hôm nay anh ấy nghỉ ở nhà, nhưng Lý Hạ không bắt được taxi nên anh Quách đã hỗ trợ cho cô nhưng khi trở về lại bị chặn lại ở đây.
Về phần người hàng xóm phát bệnh đã nhập viện rồi.
Tám giờ năm mươi tối.
Chiếc taxi bất động, anh Quách bật radio lên, nhưng kỳ lạ là anh không nhận được bất kỳ đài phát thanh nào, chỉ có tiếng ồn ào lộn xộn.
“Thật là kỳ quái!” Quách sư huynh lẩm bẩm nói: “Hôm nay cái đài này cũng gây sự với ta nữa!
Đúng lúc này, một tiếng động kỳ lạ đột nhiên phát ra từ trên đài, vô cùng ồn ào, giống như có hàng trăm con mèo đang dùng móng vuốt cào vào mặt kính.
Ngay sau đó, tiếng động đột nhiên ngừng lại, đồng thời đèn đường, đèn cửa hàng, thậm chí đèn xe cũng trong nháy mắt tắt ngấm, giống như có người đột nhiên tắt điện.
“ Sao lại thế này?” Quách sư huynh sửng sốt một chút, nhìn lại Lý Hạ cũng đang ngây người, sau đó ngẩng đầu đi ra ngoài, quan trọng là hắn không nhìn thấy cái gì, chỉ có bóng tối.
“Mất điện?”
Nếu ai đó từ trên trời nhìn xuống mặt đất vào lúc này, họ sẽ thấy toàn bộ Vũ Thành chìm vào bóng tối, đám đông tụ tập ở Quảng trường Nhân dân đều sững sờ trong giây lát. Hiển nhiên không thể tưởng được sẽ đột nhiên mất điện.
"Đây hẳn là bị bọn quan chức kia giở trò, tưởng có thể gây áp lực để chúng ta rời đi? Nằm mơ, nếu hôm nay cái gì cũng không nói cho chúng ta biết, chúng ta sẽ không rời đi, đệ đệ đáng thương của ta, mới được hai mươi lăm tuổi, vừa mới tốt nghiệp đã chết trước khi kết hôn, mà bọn họ còn không cho chúng ta xem thi thể, đến tột cùng bọn họ có tâm tư gì? "
"Đúng vậy, đừng nói hôm nay cắt điện hù chúng ta, thậm chí nổ súng dọa chúng ta cũng không đi, có phóng viên ở hiện trường, ta không tin bọn họ có thể một tay che trời! " một thanh âm to hơn biểu hiện bất mãn vang lên.
Ngô Minh nhìn đèn đường đột nhiên vụt tắt, thần sắc trở nên khó coi, hắn biết đây không phải là cúp điện bình thường, đây là va chạm kịch liệt nhất giữa dị không gian và không gian bọn họ. Lần va chạm này dường như vô thanh vô tức, nhưng trên thực tế sẽ có rất nhiều 'thông đạo’ được mở ra,kể từ bây giờ, nguyên khí trong không khí sẽ được tạo ra từ hư không, và thậm chí việc mở thông đạo sẽ tạo ra một cơn bão điện từ độc đáo,sự cố mất điện đột ngột chính là do nguyên nhân này.
Ngô Minh không phải là nhà khoa học nên đương nhiên không giải thích được nguyên lý của việc mất điện đột ngột, nhưng anh biết rằng, có lẽ vài phút, thậm chí mười mấy giây sau, những thẻ bài rơi trước đó sẽ được kích hoạt. Bộ phận thu thập sinh khí trên cổ tay hắn đã bắt đầu phát ra tiếng bíp, điều này chứng tỏ trong không khí có nguyên khí.
Khẽ nuốt nước bọt,Ngô Minh lại nhìn đồng hồ, bây giờ là 8:53 tối, 9 giờ chỉ là thời gian ước chừng, có lẽ thẻ đã được kích hoạt vào lúc nguồn điện bị ngắt.
Đúng như Ngô Minh đã đoán, tại điểm rơi cách Quảng trường Nhân dân khoảng ba km, lá chắn sinh lực vốn được dùng để bảo vệ xung quanh thẻ bài lúc này đột nhiên biến mất, vài nhà nghiên cứu xung quanh cũng sững sờ khi nhìn thấy thẻ bài đột ngột nổ tung.
Điều tương tự cũng xảy ra với tất cả các điểm rơi thẻ.
Các cảnh sát đặc nhiệm phụ trách giới nghiêm và binh lính canh phòng xung quanh nghe thấy bên trong truyền đến tiếng vang lớn, tiếp sau đó là vài tiếng la hét thảm thiết rồi âm thanh đột ngột dừng lại, chìm vào tĩnh lặng trong giây lát.
"Có chuyện gì vậy? Tiểu Vương, Tiểu Hoàng, đi xem một chút." Đội trưởng Trương Hằng lúc này trông rất cảnh giác. Việc mất điện đột ngột khiến đội đặc cảnh cảm giác có gì đó bất thường. Hiển nhiên đây không phải là c mất điện bình thường. Việc cúp điện có thể khiến bộ đàm của họ bị mất liên lạc sao?
Do nhận nhiệm vụ đặc biệt, cảnh sát đặc nhiệm làm nhiệm vụ ở đây đều là súng thật, đạn thật, Tiểu Vương và Tiểu Hoàng liền mở chốt an toàn súng tiểu liên trong tay, sau đó lần lượt đi từng bước chậm rãi.
Nhưng trước khi họ bước vào, họ đã mơ hồ nhìn thấy hai nhà nghiên cứu mặc áo khoác trắng đi ra.
“Bác sĩ Từ, hóa ra là anh, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nhìn thấy hai bóng người quen thuộc bước ra, Tiểu Vương thở phào nhẹ nhõm, anh hạ súng xuống định bước tới.
Đúng lúc này, điện đột ngột hoạt động trở lại, hai nhà nghiên cứu đồng loạt xuất hiện dưới ánh đèn. Ngay lập tức, tiểu Vương và tiểu Hoàng cùng với Trương Hằng, đội trưởng đội hộ vệ phía sau, tất cả đều thay đổi sắc mặt trong nháy mắt.
Hai nhà nghiên cứu lúc này trắng bệt, đôi mắt xám trắng ghê người. Miệng há to cực đại đến nỗi khuôn mặt của họ bị xé toạc, lộ ra những vết thương đẫm máu. Hai hàm trên và dưới như giẻ rách, máu rơi từng giọt lênmặt đất, một cặp 'răng to' đen và dày mọc ra khỏi miệng, giống như một cặp kìm sắc nhọn.
Tiểu Vương vẫn còn đang bàng hoàng thì người đàn ông mà anh gọi là bác sĩ Từ hét lên một tiếng kinh hoàng, rồi lao lên với tốc độ ngang ngửa với một con báo. Tiểu Vương tựa như bị một chiếc ô tô phóng nhanh đâm thẳng vào đầu, văng ra xa mấy mét, chưa kịp phản ứng thì cổ họng đã bị hai hàm răng sắc nhọn xé toạc, máu chảy lênh láng.
Bang bang bang bang!
Có thể nghe thấy hàng loạt tiếng súng nổ từ khoảng cách vài km. Ngô Minh ngẩng đầu nhìn phương hướng phát ra âm thanh, trong lòng thở dài một tiếng, thầm nghĩ rốt cuộc chuyện gì nên đến rồi cũng đến.
Chính lúc này, cuối cùng anh cũng tìm thấy Lý Hạ , cô đang vẫy tay với anh trên một chiếc taxi đang chen chúc trong đám đông.
Đội trưởng Trương Hằng lúc này đang ngồi nửa ngồi trên mặt đất, đạn trong khẩu súng tiểu liên trong tay đã cạn sạch, mặt đất đầy vỏ đạn và vết máu, trên ngực có một vết thương rất lớn sâu thấu xương, máu tươi không ngừng chảy ra.
Vết thương do chiếc răng to sắc như đao trong miệng bác sĩ Từ gây ra.
Trương Hằng phun ra 1 búng máu, không dám tin những gì đang diễn ra. Hắn tận mắt chứng kiến thủ hạ của mình bị 2 quái vật kia giết chết, phía sau không biết từ đâu xuất hiện hơn 10 con quái trùng to như cánh tay người,3 bộ phận trên thân quái trùng vươn ra 6 cái xúc tu, mặt ngoài bao trùm 1 tầng lân giáp màu đen, giống như 1 loại tôm biến dị, như tia chớp chui vào miệng tiểu Vương, tiểu Hoàng và các đồng đội khác. Tiếp theo đó những người này vốn đã chết thân thể đột nhiên run rẩy từ từ đứng lên.
Miệng họ bị xé toạc, mọc ra những chiếc răng to như răng của bác sĩ Từ, sắc nhọn, với chất nhầy kinh tởm, sau đó trừng đôi mắt xám chết chóc, gầm gừ nhào về phía anh ta.
“Mẹ nó, mình đang mơ à?” Đây là suy nghĩ cuối cùng của Trương Hằng trước khi chìm vào bóng tối.
Điều tương tự cũng xảy ra ở điểm rơi của các thẻ khác.