Tây Sơn Hoàng Triều
Trần Văn Kỷ đến nhậm chức quản lý ở trấn Mỹ Xuân đã hơn một tháng nay, kể từ khi nhận được mật chiếu của Cảnh Thịnh trong lòng y mặc dù cảm thấy hết sức vui mừng nhưng cũng càng phát ra lo lắng, càng thêm cẩn trọng trong mọi việc, tích cực liên lạc các trung thần ở trong triều để chuẩn bị khởi sự nhưng mà cho dù có cẩn thận như thế nào đi chăng nữa thì y cũng biết là vẫn rất khó thoát khỏi sự để ý của đám tai mắt của Thái sư Bùi Đức Tuyên.
-Bẩm ông lớn có Đô đốc Đặng Văn Long đến chơi!
Đương lúc Trần Văn Kỷ đang suy tư thì có người hầu từ phía ngoài chạy vào bẩm báo. Trần Văn Kỷ nghe xong liền vui mừng nói:
-Tốt! Ta đợi y đã lâu, mau mau cho mời!
Người hầu vội vàng lãnh lệnh chạy ra ngoài, chốc lát sau đã thấy một vị võ tướng thân thể cao to, đai nịt gọn gàng, đường hoàng bước qua cửa, gã chính là Đô đốc Đặng Văn Long người có võ nghệ cao cường và có tài rèn đúc binh khí gia truyền rất được Quang Trung Hoàng Đế coi trọng, phần lớn kỹ nghệ rèn và đúc pháo của nhà Tây Sơn đều nhờ công lao của y. Trông thấy Trần Văn Kỷ tươi cười đứng ngay bậc thềm, Đặng Văn Long vội chắp tay nói:
-Tham kiến Đốc Trấn!
Trần Văn Kỷ vội vàng đỡ lấy:
-Nơi đây chỉ có tôi và ông không cần lễ nghi phiền phức như thế!
Nói rồi đưa tay mời Đặng Văn Long vào trong thư phòng, sau khi đợi người hầu dâng trà bánh lên và lui ra hết, Trần Văn Kỷ mới nhìn sang Đặng Văn Long ra vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi. Đặng Văn Long thấy biểu hiện của y như vậy liền đoán rằng trong lòng Trần Văn Kỷ tất đang có chuyện khó nói bèn hiểu ý mở lời dò hỏi trước:
-Đốc Trấn cớ sao lại u sầu như thế? Ngài đang gặp việc gì khó khăn chăng, có thể nói ra để Long tôi giúp ngài một tay hay không?
Trần Văn Kỷ nghe Đặng Văn Long nói như vậy thì trầm mặc một chút, sau đó nói:
-Tôi đang lo lắng cho an nguy của xã tắc, hiện nay gian thần lộng quyền, Bùi Thái Sư chuyên quyền độc đoán giết hại trung thần nghĩa sĩ, nếu như chúng ta không có biện pháp ngăn chặn y thì chỉ sợ nhà Tây Sơn chẳng mấy chốc sẽ sụp đỗ.
Đặng Văn Long nghe Trần Văn Kỷ nhắc đến Bùi Thái Sư thì đôi mắt bỗng dưng trợn ngược lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Bùi Thái Sư là một tên gian thần, dám công nhiên giết hại công thần, Đại đô đốc Lê Văn Hưng tận trung với triều đình như vậy mà còn bị y hãm hại, ông trời quả thật không có mắt, tôi chỉ thẹn là bản thân mình thế lực quá nhỏ yếu chứ nếu không cũng quyết xả thân này giết chết gian tặc trừ hại cho xã tắc nào có xá gì.
Trần Văn Kỷ ánh mắt lấp lóe quan sát thật kỹ sắc mặt của Đặng Văn Long , thấy y quả nhiên thốt ra lời nói chân thật xuất phát từ tận đáy lòng thì cảm thấy rất là vui mừng, đoạn thời gian vừa qua Trần Văn Kỷ cũng không có rảnh rỗi, gã đã cẩn thận dò xét thái độ của Đặng Văn Long rất nhiều lần, biết y là bậc trung thần đáng tin cậy cho nên hôm nay mới quyết định mời y đến nhà để mà ngửa bài. Trần Văn Kỷ vỗ tay đôm đốp tán thưởng:
-Xã tắc này còn những bậc trung lương như Đô đốc quả là còn may mắn vậy! Đô đốc yên tâm, Bùi Thái Sư đắc ý không được bao lâu nữa đâu, ngài xem đây là gì!
Trần Văn Kỷ nói rồi trịnh trọng móc từ trong lồng ngực ra một cuộn giấy vàng cho Đặng Văn Long xem, liền thấy y giật mình thốt lên:
-Thánh chỉ!
Trần Văn Kỷ mỉm cười gật đầu:
-Đúng vậy, đây chính là mật chỉ của Bệ hạ hơn nữa còn do chính tay Đại đô đốc Lê Văn Hưng trao cho tôi.
Đặng Văn Long kinh ngạc nói:
-Ngài nói sao? Đại đô đốc Lê Văn Hưng? Y chẳng phải là đã bị Bùi Thái Sư hạ ngục vào Thiên Lao rồi hay sao?
Trần Văn Kỷ cười ha ha:
-Trời cao mở mắt, Bệ hạ ngày nay đã trưởng thành hơn rồi, chính Bệ hạ đã bí mật cứu Lê Văn Hưng ra khỏi ngục, sau đó sai y chuyển tờ mật chỉ này cho tôi.
Trần Văn Kỷ nói xong liền đưa cuộn mật chỉ sang cho Đặng Văn Long xem. Đặng Văn Long trịnh trọng cầm lấy mở ra đọc, đọc xong y lấy làm hết sức kinh hãi, cuối cùng đứng lên hướng về phía kinh thành Phú Xuân vái dài tới đất:
-Bệ hạ vạn tuế! Thần tuân chỉ!
Sau đó Đặng Văn Long cẩn thận đưa trả mật chỉ lại cho Trần Văn Kỷ rồi nói:
-Khi nào Đốc Trấn định bí mật ra Bắc hà hội hợp cùng Đại đô đốc Vũ Văn Dũng?
Trần Văn Kỷ nghiêm sắc mặt nói:
-Thời gian rất cấp bách, ngay tối hôm nay tôi phải lên đường, còn cần nhờ Đô đốc che giấu hành tung, đánh lạc hướng đám tay chân tai mắt của Bùi Thái Sư.
Đặng Văn Long gật đầu nói:
-Chuyện này có khó gì, Đốc trấn cứ để tôi, chừng nào Đốc trấn cùng Đại đô đốc Vũ Văn Dũng quay về thì năm ngàn tinh binh của Trấn Mỹ Xuân cũng đã sẵn sàng chờ lệnh.
Trần Văn Kỷ cảm kích chắp tay:
-Cám ơn Đô đốc!
Tối hôm đó Đô đốc Đặng Văn Long đột nhiên ban lệnh giới nghiêm toàn trấn, chỉ cho người tiến vào không cho người tiến ra, nói là truy quét gián điệp của quân Nguyễn trà trộn, hễ là ai lạ mặt không phải người sống ở trấn Mỹ Xuân hết thảy hạ ngục, có tội hay vô tội đều để đó xét xử sau, một đêm gà bay chó chạy khiến cho dân cư bàng hoàng, mượn bóng tối yểm hộ phía bắc trấn có một chi đội ngũ bí mật rời đi. Đặng Văn Long đứng ở trên thành lâu, đôi mắt dõi theo chi đội ngũ kia mãi cho đến khi bọn họ biến mất vào trong bóng đêm, ánh mắt y lấp lóe chẳng biết là đang suy nghĩ điều gì, gió đêm từ phương xa thổi đến, thổi chiếc áo choàng phía sau lưng y tung bay phần phật. Đương lúc này, một gã thân binh chạy tới khom người nói:
-Bẩm Đô đốc, đoàn người đã an toàn rời khỏi!
Đặng Văn Long gật đầu hài lòng, nói với các tướng đang đứng ở sau lưng:
-Các anh em, từ hôm nay mỗi người đều phải quản lý nghiêm doanh trại của mình, tích cực thao luyện binh lính, chờ lệnh!
Các tướng đứng phía sau đều đồng thanh như một trả lời, tất cả bọn họ đều là bộ tướng thân tín đã theo Đặng Văn Long vào sinh ra tử từ rất lâu rồi.
Thời gian cấp bách, Trần Văn Kỷ ngày đêm cưỡi ngựa ra Bắc hà, hướng về thành Thăng Long, bởi vì còn phải tránh tai mắt của đám tay chân Bùi Thái Sư cho nên mãi đến bốn ngày sau đoàn người mới đến nơi. Thành Thăng Long vốn trước kia từng là kinh đô của rất nhiều triều đại, đứng từ xa trông lại có thể thấy được tường thành cao lớn đứng sừng sững trải dài uốn lượn như một con rồng cuộn mình bao quanh, bốn phía thành lâu cao vút, tinh kỳ tung bay phấp phới, khí thế như mây. Trần Văn Kỷ cùng với hộ vệ cải trang thành những người buôn bán, từ cửa thành Nam thuận lợi tiến vào trong thành. Sáng nay, Đô đốc Vũ Văn Dũng vừa mới cùng với Khanh công Nguyễn Quang Thùy đi một vòng kiểm tra binh doanh các nơi trở về thì liền nghe người trong nhà đến báo là có một vị khách quý đến chơi, y vội vàng cởi nón giáp giục ngựa về nhà, mới vừa tiến vào phòng khách liền trông thấy có một người thư sinh đang đứng chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn bức hoành phi "Trung quân ái quốc" treo ở trên cao. Lúc trông thấy người thư sinh đó, Vũ Văn Dũng cũng hoàn toàn bất ngờ, đứng ngây ra một chút rồi mới vội vàng cười ha ha nói:
-Ơ kìa, sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này, Văn Kỷ, ông dạo này vẫn khỏe chứ?
Trần Văn Kỷ nghe Vũ Văn Dũng lên tiếng, liền thôi không ngắm nhìn bức hoành phi nữa mà nhanh chóng xoay người lại, sắc mặt tuy nhuốm đầy vẻ phong trần mệt mỏi nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc béng, trầm giọng nói:
-Đại đô đốc, xã tắc ngày nay đang lâm nguy tới nơi mà ngài vẫn còn có tinh thần đùa giỡn hay sao?
Vũ Văn Dũng trông thấy thần tình nghiêm trọng của Trần Văn Kỷ liền biết triều đình đã có việc lớn xảy ra, y vội vàng thu liễm sắc mặt, đưa tay mời Trần Văn Kỷ ngồi xuống sau đó nói:
-Tôi tuy là tướng ở bên ngoài nhưng thời thời khắc khắc vẫn luôn chú ý diễn biến trong triều chính, ngày nay Bùi Thái Sư lộng quyền có Bùi Thái Hậu chống lưng, lại có Đại tổng quản Trần Quang Diệu là cháu rể, Đô đốc Bùi Thị Xuân là cháu ruột mà Bệ hạ còn nhỏ chỉ biết nghe lời y, tôi tuy có tâm nhưng lại không đủ lực.
Vũ Văn Dũng nói xong liền thở dài một tiếng buồn bã, chỉ thấy Trần Văn Kỷ trợn mắt quát lên:
-Đại đô đốc, lời ấy của ông sai rồi, càng là lúc triều cương rối loạn thì càng là lúc những trung thần như chúng ta phải ra sức để bảo vệ non sông xã tắc, cho dù khó khăn trùng trùng, cho dù có tan xương nát thịt cũng không chùn bước.
Tạm dừng một chút Trần Văn Kỷ nhẹ giọng hơn:
-Càng huống chi, ông thử nghĩ kỹ mà xem nếu như ông để cho Bùi Thái Sư và đám tay sai của hắn ta đắc thế thì liệu rằng bọn chúng có tha cho một trong những trụ cột lớn như ông hay không? Ông là Tổng đốc vùng Bắc Hà này, tay nắm binh quyền chính là người mà Bùi Thái Sư e sợ nhất và cũng là người mà hắn ta sẽ tìm mọi cách để diệt trừ.
Vũ Văn Dũng nghe Trần Văn Kỷ phân tích xong, ngẫm nghĩ lại không khỏi lấy làm kinh hãi trong lòng, vốn là y muốn làm người trung dung đứng ngoài vũng nước đục tranh đoạt của triều đình nhưng mà đúng như những gì Trần Văn Kỷ nói, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, có đôi khi phúc họa là không thể tránh được. Thông suốt những chuyện này, Vũ Văn Dũng liền đứng lên chắp tay nói:
-Cám ơn ông Văn Kỷ, cũng may còn có người bạn tốt như ông nhắc nhở để tôi kịp thời tỉnh ngộ, ông nói chúng ta phải làm như thế nào bây giờ?
Trần Văn Kỷ cũng đứng lên dùng một tư thế hào hùng nói:
-Còn làm sao nữa, lập tức khởi binh về kinh, tru diệt phản tặc, bảo vệ Bệ hạ!
Vũ Văn Dũng cả kinh lắp bắp:
-Ông nói sao? Khởi...khởi binh về kinh?
Chỉ thấy Trần Văn Kỷ móc từ trong ngực ra một cuộn giấy vàng, hai tay trịnh trọng đưa lên cao, quát lớn:
-Đại đô đốc mời tiếp chỉ!