[Dịch] Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 59 : – Tới phân thắng bại đi


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Thực ra, trong lòng Diệp Vân Diệt cũng có một kế hoạch. Phương pháp tốt nhất để đối phó với Vương Tiểu Thạch, có lẽ không phải quyết đấu và ám sát. Hắn cảm thấy sơ hở lớn nhất của Vương Tiểu Thạch chính là bằng hữu. Càng nguy hiểm hơn, Vương Tiểu Thạch là một kẻ yêu quý bằng hữu, hơn nữa còn rất thích kết giao bằng hữu. Diệp Thần Du luôn cho rằng, một cao thủ thật sự không nên có tình yêu quá nhiều, tình cảm quá phong phú, bởi vì nó chỉ sẽ hại mình, không thể chuyên tâm. Cao thủ đỉnh cấp thật sự cần phải chuyên tâm vào võ công của mình, nếu như hắn tốn nhiều tâm lực vào chuyện khác, đối với những chuyện cần làm nhất định sẽ làm không được tốt. Cho nên Vương Tiểu Thạch có khuyết điểm. Diệp Vân Diệt thân kinh bách chiến, mặc dù tự phụ tự đại, nhưng quyết không phải là một người không hiểu bản thân. Hắn tự đánh giá mình có thể đánh bại Vương Tiểu Thạch, nhưng không thể nắm chắc đầy đủ, vì vậy hắn càng muốn làm cho mình tin chắc, nhất định có thể đánh bại Vương Tiểu Thạch. Có điều, thủ hạ và thuộc hạ bên cạnh Vương Tiểu Thạch lại là vàng thau lẫn lộn, thậm chí có thể khẳng định, trong số những người này không có bất kỳ ai là đối thủ của hắn. Nếu như là hắn, bất kể đang chạy trốn hay xông pha, hắn đều không muốn dẫn theo một đám người liên lụy đến mình như vậy. Cho nên hắn cảm thấy Vương Tiểu Thạch là một người “cầm lên được, không bỏ được”, nhiều nhất chỉ là một nhân vật, không thể xem là cao thủ đỉnh cấp. Một cao thủ đỉnh cấp, vì mục tiêu có thể vứt bỏ, hi sinh bất cứ thứ gì. Giống như hắn mới phải. Lúc hắn còn trẻ, rất sợ câu “có tài nhưng thành đạt muộn”, nhưng từ khi ba mươi lăm tuổi cho đến bây giờ, câu này lại giống như ân nhân cứu mạng. Hắn cảm thấy mình sau này sẽ có thành tựu lớn, hơn nữa sẽ tiếp tục thành tựu, thành công. Nhất là sau khi giết chết Vương Tiểu Thạch, đặc biệt bắt đầu từ lúc giết chết Vương Tiểu Thạch, đây mới là những năm tháng danh thành lợi tựu, quyền cao chức trọng của hắn. Muốn lấy mạng của Vương Tiểu Thạch, trước tiên chỉ cần lấy mạng bằng hữu bên cạnh hắn, Vương Tiểu Thạch nhất định sẽ mệt mỏi suy sụp, đối với hắn đây mới thật sự là nguy hiểm. Dọc theo con đường này, hắn từng cẩn thận nghiên cứu tư liệu bình sinh của Vương Tiểu Thạch. Mặc dù hắn tự phụ kiêu ngạo, nhưng đối phó với nhân vật như Vương Tiểu Thạch, hắn tuyệt đối sẽ không vì đối phương còn trẻ tuổi mà khinh thường. Huống hồ, mặc dù hắn và Vương Tiểu Thạch chưa từng giao thủ một chiêu, nhưng hắn đã chính mắt nhìn thấy khí thế của Vương Tiểu Thạch khi dùng một cung ba tên uy hiếp Thái Kinh, dưới đông đảo cao thủ bao vây dùng một người chống lại ngàn quân, hắn hâm mộ đến mức căm hận. Lúc Vương Tiểu Thạch vừa mới xuất hiện, hắn đã quyết định phải tử chiến với đối phương. Nhưng Vương Tiểu Thạch không nhìn hắn, không để ý tới hắn. Diệp Vân Diệt luôn cho rằng mình là một người đặc biệt nhất trên đời, trong trời đất, trên đại địa. Nhưng trong mắt của Vương Tiểu Thạch, cho dù không phải hoàn toàn không có hắn, ít nhất cũng xem hắn chẳng khác gì đám cao thủ có mặt ở đó. Vương Tiểu Thạch không đặc biệt lưu ý hắn. Mà hắn là một người đặc biệt nhất, xuất sắc nhất trên đời, mỗi bước đi của hắn đều có khí thế như rồng hổ, ngay cả lúc cười khóe môi của hắn cũng chỉ nhếch lên một chút sau đó lại khôi phục, cho dù nâng cằm cũng uy nghiêm và có sát khí hơn so với người khác… nhưng Vương Tiểu Thạch lại không đặc biệt chú ý đến hắn. Ngày đó trong biệt thự Biệt Dã, lúc Vương Tiểu Thạch vừa xuất hiện thì hắn đã chuẩn bị ra tay. Mặc dù ngay cả một chiêu hắn cũng không có cơ hội thật sự chào hỏi Vương Tiểu Thạch (hắn đánh ra một quyền cũng bị Thiết Du Hạ chặn lại, đến bây giờ khẩu vị của Diệp Vân Diệt vẫn không tốt, thường gặp ác mộng, hơn nữa hàm răng còn có hiện tượng muốn rụng xuống), nhưng trong lòng hắn đã sớm cùng người này đánh bảy tám chục trận, bảy tám trăm hiệp rồi. Đáng tiếc chỉ là đối mặt với bóng lưng của đối phương, thậm chí ngay cả cơ hội giao phong chính diện cũng không có. Hắn cảm thấy đây là một sự sỉ nhục, sỉ nhục thật lớn. Hắn sẽ không khinh địch, càng sẽ không khinh thường tuổi tác của Vương Tiểu Thạch. Trên thực tế, hắn cũng không thể khinh miệt đối thủ về tuổi tác, bởi vì trước kia hắn từng thất bại dưới tay Kinh Đào Thư Sinh còn trẻ hơn hắn nhiều. Hắn muốn đối phó với kẻ nào, dĩ nhiên sẽ nghiên cứu tài liệu của kẻ đó. Người khác cho rằng “Thần Du Gia Gia” Diệp Vân Diệt chỉ biết hung hăng cuồng vọng, không coi ai ra gì, nhưng thực ra trong tối hắn lại âm thầm khổ công, chịu không ít khổ cực. Có lúc, tự đại là sự lừa gạt cần thiết đối với mình, tự phụ cũng như vậy. Bởi vì có một số người, nếu như không có cả điều này thì sẽ không có gì cả. Tự ti đến đáng thương. Tự ti bản thân chính là một chuyện rất đáng thương. Đối với Diệp Vân Diệt, hắn chỉ cả ngày cho rằng mình đã thủ thắng đánh thắng, suốt ngày cho rằng mình đã thành công đánh bại tiêu diệt đối phương, hắn mới có lòng tin và vui vẻ sống tiếp, nếu không e rằng ngay cả dũng khí làm người cũng không còn lại chút gì. Có một loại người chính là như vậy, hắn nhất định phải tưởng tượng mình đã giành được thắng lợi, đạt được thành công, thậm chí còn phải cả ngày lộ ra bên miệng hay dưới ngòi bút, nếu không sẽ hoàn toàn mất đi chiến chí và đấu chí. Hắn nhất định phải tưởng tượng mình có thể một quyền đánh rụng hết hàm răng của đối phương lại nuốt vào trong bụng, mặc dù kết quả có thể là hắn bị người ta một quyền đánh gãy cả hàm răng nuốt vào trong bụng mình. Nhưng nếu ngay cả ảo tưởng này cũng không có, kết quả của hắn nhất định sẽ giống như vế thứ hai. Quả thật, tưởng tượng mình đã đạt được thành công, chính là một con đường tắt dẫn đến thành công; ảo tưởng mình sẽ giành được thắng lợi, chính là con đường cuối cùng giành được thắng lợi. Mặc dù hắn vẫn luôn không ngừng tự nói với mình, ta nhất định sẽ thắng, ta nhất định sẽ thắng, ta nhất định có thể đánh bại Vương Tiểu Thạch, nhưng hắn cũng rất thiết thực nghiên cứu tất cả tính tình và sự tích của Vương Tiểu Thạch. Nếu đã hạ lệnh cho hắn đuổi giết Vương Tiểu Thạch, Thái Kinh đương nhiên sẽ sai người (bao gồm quản sự Tôn Thu Bì) cung cấp không ít tư liệu của Vương Tiểu Thạch. Huống hồ, Thái Cảm Động, Hách Âm Công, Bạch Cao Hứng, Ngô Khai Tâm một đường hóa thân cải trang, theo dõi đám người Vương Tiểu Thạch, dĩ nhiên có không ít tin tức mới nhất, tư liệu thực tế nhất của hắn. Chẳng hạn như, Vương Tiểu Thạch luôn rất thích ăn, hắn rất coi trọng thức ăn ngon. Nhưng cái gọi là thức ăn ngon của hắn không phải là của ngon vật lạ, sơn hào hải vị. Hắn chỉ ăn thứ mà hắn thích ăn. Chỉ cần nấu thức ăn thật chín, hắn sẽ vui vẻ ăn ngay. Món mà hắn thích ăn có thể chỉ là củ sen, đậu giá, dưa muối, rau hẹ, trứng muối, ruột gà, thận vịt vân vân. Mà hắn không bao giờ nguyện ăn bất kỳ động vật nào bị hắn sát sinh. Rõ ràng, Vương Tiểu Thạch cái gì cũng dám ăn, hơn nữa không bao giờ kén chọn. Phàm là bay, bò, đi, nhảy, có đuôi, không đuôi, có vỏ, không vỏ, cử động, bất động, chỉ cần ăn được là hắn đều có thể nuốt xuống bụng, hơn nữa còn có thể ăn những thứ khó ăn một cách ngon lành. Hắn còn giỏi thêm vào một số gia vị như nước tương, củ gừng các loại, có thể biến thực phẩm vốn nhạt, hôi, vô vị trở thành thơm ngon, biến những thứ khó ăn thành đầy tư vị. Càng đặc biệt hơn, cho dù lúc đắc chí hay chán nản, hắn đều không lãng phí bất kỳ thực phẩm nào (hơn nữa bất kể quý giá hay rẻ mạt). Hắn thích ăn, thèm ăn, những năm gần đây thân hình còn phát tướng hơn một chút, nhưng càng tươi trẻ tuấn tú, khả ái thân thiết. Hắn không lãng phí thức ăn, không bao giờ lãng phí. Hắn thậm chí cho rằng lãng phí là một tội lỗi. Những ai đang xa xỉ, lãng phí, thực ra đều có tội. Cho nên hắn xem thường đám người cực kỳ xa xỉ, lãng phí quốc lực giống như Thái Kinh, Vương Phủ, Đồng Quán. Cho dù đối phương là cửu ngũ chi tôn, tể tướng hoàng đế, cách nhìn của hắn cũng như vậy. Có lẽ vì nguyên nhân này, Thái Kinh sai hắn giết chết Gia Cát tiên sinh, sẽ trọng dụng cất nhắc hắn, nhưng cuối cùng hắn lại giết chết Phó Tông Thư vốn tiếp tay cho Thái Kinh. Nghe nói Vương Tiểu Thạch không ăn bất kỳ động vật bị hắn giết sống, là vì hắn không muốn tạo nên nghiệt này. Tuy hắn thích ăn chay, nhưng cũng không phải là người quanh năm ăn chay. Hắn cũng ăn thịt, hơn nữa còn ăn một cách chẳng hề e dè. Có điều, chỉ vì mình thèm ăn, dùng tay chỉ một cái, động vật đang sống thật khỏe, cá đang bơi thật tốt, con rùa không tranh với đời, cầy hương xinh xắn khả ái, lập tức đều bị lột da giết sống, máu tươi đầm đìa. Trong khi có rất nhiều thứ con người có thể ăn, nhưng chưa chắc đã chia cho bọn chúng một chút. Mà bọn chúng cũng chưa bao giờ làm tổn thương người, hơn nữa những thứ bọn chúng có thể ăn chắc chắn không nhiều như con người. Ai có quyền muốn bất kỳ sinh mạng nào chết là chết, sống là sống? Vương Tiểu Thạch cảm thấy con người mới là động vật tàn nhẫn nhất, hơn nữa nắm giữ đại quyền sinh sát vượt xa bổn phận mà bọn họ nên có được. Diệp Vân Diệt nghiên cứu những chuyện này, hơn nữa căn cứ vào suy lý của mình liên tưởng đến. Cách nghĩ của hắn đương nhiên có rất nhiều điểm không giống với bốn người Hách, Ngô, Bạch, Thái. Bốn người bọn họ thu thập sở thích của Vương Tiểu Thạch đối với thức ăn, nguyên nhân là để tiện bề hạ độc. Ban đầu Diệp Vân Diệt chỉ muốn đánh bại người này, nhưng nghiên cứu một chút, hắn đã nảy sinh hứng thú với người trẻ tuổi này. Một người thiện tâm lòng dạ đàn bà như vậy, làm sao có thể sống sót trong giang hồ sóng mây quỷ quyệt này? Có thể thành công sao? Có thể bình yên vô sự sao? Đương nhiên, nguồn gốc tư liệu rất rộng, Thái Kinh sớm đã sai người thu thập đủ loại sự tích của Vương Tiểu Thạch. Nhất là trong giai đoạn Vương Tiểu Thạch nắm quyền tại Kim Phong Tế Vũ lâu, “tình báo” cũng đặc biệt dễ tìm, dễ đến. Hắn sai người chép lại một phần tư liệu đưa cho Diệp Vân Diệt, lại nói: - Đây là tư liệu cực quý giá, có được những tư liệu này, giết Vương Tiểu Thạch cũng giống như tìm con dấu của mình trong ngăn kéo nhà mình. Bởi vì ta tín nhiệm ngươi, cho nên mới cung cấp những tư liệu này, ngươi hãy tự thu xếp ổn thoả. Người sao chép là Tôn tổng quản, hắn viết chữ rất tốt, đã hao phí không ít thời gian. Ài, xem ra thật sự nên bảo người bỏ chút thời gian, xem thử có thể nghiên cứu ra thứ tinh xảo gì, không cần sao chép cũng có thể tự phục chế lại một phần hay không. Nói như vậy, giống như có ý: “Nếu như thế mà còn giết không được Vương Tiểu Thạch, vậy thì đáng chết”. Lúc ấy trong lòng Diệp Vân Diệt lẩm bẩm, tìm con dấu không khó, nhưng nếu muốn tìm trong ngăn kéo vài cây kim cái cúc thì sao, có lúc thật sự không dễ, có thể đã quên mình để ở chỗ nào, có khi còn không cẩn thận bị nó đâm một cái. Tìm người nghiên cứu phát minh? Những người này không phải đều bị các ngươi trưng dụng, làm một số đồ chơi mới mẻ khiến hoàng đế vui vẻ rồi sao, nào có sức lực làm chuyện khác. Dựa vào tình tiết thói quen ăn uống của Vương Tiểu Thạch, khá thuận lợi cho Đại Tứ Hỉ hạ độc dùng thuốc. Nhưng cũng có những thứ thú vị khác có thể tham khảo, ví dụ như Vương Tiểu Thạch thích thu thập đá. Điều này có thể liên quan đến tên của hắn? Nghe nói người tên là Tạ Báo Hoa, Lâm Đầu Hoa đều đặc biệt yêu hoa, gọi là Trương Đại Hộ, Vương Bách Vạn đều đặc biệt có tiền, đạo lý cũng như nhau. Có điều, Diệp Vân Diệt trải qua rèn luyện gian khổ trên võ thuật mới tìm ra cho mình một con đường, rất nhanh lại nghĩ ra điểm khác biệt trong đó. Vương Tiểu Thạch thích đá, nhưng trước giờ chưa từng đặc biệt thu thập đá quý, hơn nữa cũng không bao giờ đoạt thứ mà người khác thích, chưa từng làm những chuyện giống như Triệu Cát, Thái Kinh, Vương Phủ, “chỗ nào có mỹ ngọc kỳ thạch thì không tiếc cái giá, bất chấp tất cả chiếm làm của riêng”. Hắn thích đá, chỉ cần là đá hiếm thấy, ít có thì hắn đều thu thập. Nhưng đó không nhất định là đá nổi tiếng, cũng chưa chắc là đá có giá cao. Cho dù là một viên đá nho nhỏ bình thường, chỉ cần hắn cho rằng màu sắc, hình dáng, tính chất của nó có bất kỳ chỗ nào đặc biệt, hắn đều sẽ thu thập. Ngược lại đối với những mỹ ngọc kỳ thạch giá trị liên thành, hắn lại chẳng thèm quan tâm, cũng không bao giờ hao người tốn của đi cướp đoạt đá lạ quý hiếm gì. Đặc tính này, cho dù là lúc hắn một mình quản lý Kim Phong Tế Vũ lâu cũng vậy, không xâm không chiếm. Chỉ dùng “đá lạ” mà hắn tự mình thu thập để rải đường Phong Vũ lâu, mà đá hơi quý hiếm trong đó, hắn đều dùng để xây dựng Bạch lâu, vốn có bảy tầng lại xây thêm hai tầng. Hắn dùng những hòn đá thu thập quanh năm này để rải tháp, rất nhiều người cho rằng không đáng, nhưng Vương Tiểu Thạch lại công khai tuyên bố: - Đáng giá. Trên đời ngoại trừ tình nghĩa trân quý nhất, còn lại tài sản quan trọng nhất chính là tư liệu và sách. Hắn nói: - Không có tư liệu, kinh nghiệm của tiền nhân đều mất hết, như vậy đáng tiếc biết bao. Nhân sinh là một con đường từ sai đến đúng, vừa bắt đầu cái gì cũng sai, con người dùng tất cả cố gắng trong đời để biến nó thành đúng. Một người đi đúng vài con đường nhỏ, hôm nay mọi người mới có đường lớn thênh thang như vậy để đi. Còn về sách, càng là kết tinh của trí tuệ con người. Ta dùng những hòn đá yêu quý để xây thêm hai tầng cho những thứ quý báu nhất này, vô cùng đáng giá. Nghe nói, những người có mặt ngoại trừ Dương Vô Tà, không ai hiểu được rõ ràng lời nói của Vương Tiểu Thạch. Sau đó, lời này truyền đến tai Thái Kinh. Hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, đưa ra ý kiến về chuyện này: - Vương Tiểu Thạch đang mua chuộc lòng người. Tổng quản sự Tôn Thu Bì không hiểu ý của Thái Kinh lắm. Không biết vì nịnh hót Thái Kinh hay là thật sự ham học hỏi, dũng cảm suy xét, hắn cũng ghi chép những gì hắn thỉnh giáo Thái Kinh, Vương Tiểu Thạch làm thế nào dùng đá mua chuộc lòng người? Đá làm sao có thể mua chuộc lòng người? - Hắn cũng không phải là mua chuộc lòng người bình thường. Câu trả lời của Thái Kinh là: - Hắn biết các đời sử gia đều sùng bái tôn trọng người đọc sách và chỉnh lý kinh thư, mà lại xem thường những kẻ đốt sách chôn nho, sát hại người đọc sách. Cho nên người đọc sách là hẹp hòi nhất, thiếu lòng khoan dung nhất, khoe khoang khoác lác nhất, nhưng không thành được đại sự lại không cho người khác phê bình. Ngươi xem, Vương Kinh công tiền triều có học vấn đúng không? Chẳng phải cũng không tiếp nhận được những lời dị nghị. Sủng thần Tư Mã Ôn công càng có học vấn rộng lớn, nhưng cũng không chịu nghe những ý kiến mới mẻ. Vương Tiểu Thạch thông minh, hắn dùng đá mình thu thập được để xây thư phòng kho sách, không mất bao nhiêu tiền lại lấy được lòng người, mua chuộc được những kẻ thư sinh. Có điều theo ghi chép, Vương Tiểu Thạch đã bắt đầu thu thập đá từ nhỏ, hắn thích đọc sách cũng là thói quen từ nhỏ. Xuất thân của hắn không được tốt lắm, cha mẹ không hề khuyến khích hắn đọc sách, nhưng hắn trời sinh thích luyện võ, đọc sách, kết giao bằng hữu, thu thập đá. Hắn thậm chí còn thích khuyến khích bằng hữu bên cạnh đọc sách nhiều, dụ dỗ khuyên nhủ bọn họ “mượn sách” của hắn. “Mượn sách” phải có cái giá, đó là một viên đá lạ. Một viên đá như vậy, nhặt ở đâu cũng được. Vương Tiểu Thạch dường như chí không ở “đá”, mà là hắn muốn bằng hữu quê nhà dùng “đá” để đổi “sách”, trong quá trình đó sẽ biết quý trọng “sách”, lại hiểu ra “đây là thứ phải trả giá mới có thể đổi lấy”. Đến hiện nay trên đường chạy trốn, Vương Tiểu Thạch nhìn thấy hòn đá nào xinh đẹp, đặc biệt, hắn vẫn sẽ dừng chân vì nó. Giống như hắn đang cảm thán, một viên đá lạ do trời đất tạo hóa sinh ra như vậy, sao lại lưu lạc ở chỗ này? Sao lại không ai để ý tới? Trải qua thiên cơ gì mới có thể khiến hắn gặp được viên đá này? Vương Tiểu Thạch cũng thích ở nhà trọ. Hắn lại nhớ nhung nhà trọ. Giống như một người thường xuyên lưu lạc, hắn rất thích nhà trọ. Bất kể lớn, nhỏ, hào hoa, đơn sơ, hắn đều không ngại, không sinh chán nản. Hắn thích ở trọ, hơn nữa còn thích cảm giác khi ở trọ. Có lẽ, hắn trời sinh là một người lưu lạc, trời sinh cũng không có nhà, cho nên nhà trọ đã trở thành nhà của một lãng tử như hắn. Hắn cũng từng nói với huynh đệ của mình: - Mỗi nhà trọ là một câu chuyện xưa, mỗi gian phòng đều có một đoạn tình tiết, trong đó có vui buồn li hợp, hỉ nộ ái ố. Ngươi xem, nhà trọ lớn mỗi ngày vào buổi tối đốt sáng bao nhiêu chiếc đèn, trong đó có bao nhiêu chuyện xưa? Khách sạn nhỏ mỗi ngày sáng ra chiều vào, có bao nhiêu tình tiết? Vào đó ở, chỉ cần là một gian phòng, giống như hòa hợp với người trước kia, tình tiết sau này. Đừng nói là hòa hợp, hiểu thấu, dù chỉ suy nghĩ một chút cũng khiến người ta hồi tưởng, say mê. Đó là suy nghĩ của Vương Tiểu Thạch. Đối với Diệp Vân Diệt, đó là chuyện rất hoang đường. Ở trọ là ở trọ, có cái gì để tưởng tượng. Kỳ quái là, Vương Tiểu Thạch mặc dù thích ở trọ, nhưng lại rất ít khi cắm trại. Trong đời hắn, có rất ít ghi chép về cắm trại. Lãng tử chưa chắc vào lúc mặt trời lặn có thể tìm được nơi nghỉ chân. Lãng nhân không nhất định có “nhà” để ở. Vì sao Vương Tiểu Thạch không ăn gió uống sương? Như vậy không phải càng có ý thơ, càng tự tại hơn sao? Chẳng lẽ trước kia lúc hắn cắm trại, từng bị một con ong mật bay vào trong lều, chích một phát vào lỗ mũi của hắn; hay là màn dính lửa trại, bốc cháy, đốt cho hắn cháy cả mông, vì vậy hắn mới không thích cắm trại, dựng lều? Diệp Vân Diệt xem tư liệu bình sinh của Vương Tiểu Thạch, cũng bất giác bị đủ loại sự tích kỳ thú, vui vẻ của người này lây nhiễm. Lúc tâm tư ngơ ngẩn, lại bất giác nghĩ đến hai khả năng hoang đường này. Đương nhiên, đối với Diệp Thần Du cả đời rất bảo thủ, nóng nảy này, chuyện này đã xem như là “tưởng tượng nhập ma” rồi. Tâm tư của hắn vừa đại khái thoát khỏi quỹ đạo một chút, lập tức khuyên bảo mình: “Sao tâm tư của ta lại ngơ ngẩn? Hừ! Đừng trúng độc của tên tiểu tử điên điên khùng khùng kia!” Rốt cuộc là trúng độc, hay là ảnh hưởng hắn sinh ra một loại ý nghĩ càng mới càng thú vị, chắc hẳn là mỗi người một ý. Vương Tiểu Thạch còn có một đặc tính, đó là bá khí. Điều này thoạt nghe rất mâu thuẫn, đối lập, bởi vì ai cũng biết Vương Tiểu Thạch là một người thân thiết. Bá khí và thân thiết, giống như hai loại đặc tính trái ngược vậy. Nhưng Vương Tiểu Thạch lại có cả hai loại đặc tính này. Hắn rất “bá”, một loại “bá” của trẻ con. Một loại “bá” không thương tổn người, mang theo chút giận dỗi, rất thông minh quật cường. “Bá” của hắn không giống như Tô Mộng Chẩm, Bạch Sầu Phi. Bạch Sầu Phi cũng bá, nhưng thứ mà hắn biểu lộ rõ nhất là “ngạo khí”. Hắn rất tự phụ, bá khí của hắn đến từ tự phụ, một loại tâm tính ngạo mạn “người khác đều không bằng ta”, “không cho người trong thiên hạ phụ ta”. Bá khí của hắn ác liệt như kiếm, một cắt làm hai, nhất kiếm đoạt mệnh. “Bá” của Bạch Sầu Phi chính là điểm này, mang theo một chút lạnh lùng, vô cùng ngạo mạn. Đó là bá không để cho ngươi có cơ hội phản công, thậm chí ngay cả cơ hội thương lượng cũng không có. Hắn bá, bởi vì ngươi không bằng hắn. Hắn ưu tú hơn ngươi, cho nên hắn bá. Chỉ như thế mà thôi. Tô Mộng Chẩm cũng “Bá”. Bá của y không lộ ra bên ngoài, nhưng thấm vào người, cũng xâm nhập vào bên trong. Y không chỉ lạnh, quả thật là hàn. Âm hàn. Lời y nói chính là mệnh lệnh, chẳng những không có cơ hội thương lượng, ngay cả cơ hội xen vào cũng không có. Mặc dù thái độ nói chuyện của y giống như đang thương nghị thảo luận với ngươi, nhưng thực ra lời y nói đã là quyết định, đã là tổng kết, còn là mệnh lệnh. “Bá” của Tô Mộng Chẩm cũng không phải là lực bạt sơn hề khí cái thế, y chỉ là lửa, đốm lửa. Một loại lửa lạnh, âm hàn. Ánh sáng của y không thiêu đốt người, mhưng một khi đốt thì sẽ không ngừng, đến khi đốt chết người mới tắt. Cho nên lúc y thương nghị với người khác, trong lòng đã sớm có tính toán, sớm có kế hoạch. Khó ai có thể ảnh hưởng đến quyết định của y, trừ khi đó là ý kiến tốt hơn y. Đúng vậy, y giỏi dùng người, giỏi dùng nhân tài. Cho nên y có thể mưu đồ đại sự, lập nên Kim Phong Tế Vũ lâu đỉnh cao sự nghiệp. Bạch Sầu Phi quá kiêu ngạo. Hắn quá cậy tài, cho nên khó ai có thể cộng sự thương nghị với hắn. Nhưng hắn cũng thật sự có năng lực hơn người, giống như chỉ cần hắn đứng ở đó, không ai có thể cùng hắn so sánh, không ai có thể cùng hắn bàn luận, ai cũng chỉ thành vai phụ tới đây để làm nền cho hắn, giúp đỡ hắn, ủng hộ hắn. Hắn không chỉ duy ngã độc tôn, mà còn duy ngã độc ngạo. “Bá” của hắn là mặt trời giữa trưa, bên cạnh không có thứ gì khác. Hắn ít khi nghị sự với người khác, bởi vì hắn biết, nghị luận với phàm phu tục tử chỉ lãng phí thời gian, tâm lực của mình, không đáng giá, không bằng một mình nghị sự. Hắn chỉ ra lệnh chứ không thương nghị. Hắn cảm thấy không có chuyện nào mà hắn không giải quyết được, cũng không có người nào hắn không bằng, cho nên mưu chuyện với người khác, không bằng một mình hắn giải quyết, càng gọn gàng hơn. Bá khí của Vương Tiểu Thạch là vui vẻ. Chuyện lớn hắn không bá, chuyện nhỏ lại bá. Hắn sẽ vì cô gái đi qua trước mắt, rốt cuộc có xinh đẹp hay không? Nên mặc áo dài thì tốt? Hay là mặc áo trắng thì tốt? Sẽ cùng thuộc hạ tranh luận không ngừng, cãi nhau đến mức mặt đỏ tới mang tai cũng không ngại. Có thể tranh luận, chính là xem ý kiến đối phương là ý kiến. Không nghe ý kiến, căn bản không cho phép tranh luận. Hễ cử hành đại sự, trước hết hắn đều nghe ý kiến của mọi người, nhưng một khi có quyết định trọng đại, hắn lại rất kiên trì với quan niệm của mình. Hơn nữa trước tiên còn có định kiến. Nếu Vương Tiểu Thạch cho rằng mình sai lầm, sẽ thẳng thắn thừa nhận sai lầm; nhưng nếu như hắn cảm thấy mình đúng, nhất định sẽ tranh luận đến cùng. Hắn không phải nước chảy bèo trôi, nhưng lại chịu tùy duyên thân thiết. Hắn tuyệt đối không phải bảo sao hay vậy, nhưng lại nhất định lắng nghe ý kiến. Trong Kim Phong Tế Vũ lâu, ba người Vương Tiểu Thạch, Bạch Sầu Phi, Tô Mộng Chẩm đều “bá”, nhưng “bá khí” đều có phân biệt, không hề nhất trí, cũng không giống nhau. Diệp Vân Diệt Đem đọc tư liệu tới đây, lỗ mũi hừ mạnh một tiếng. Bá à? Nếu bàn đến bá, đám trẻ ranh này có tính là gì? Hắn mới thật sự là bá. Hắn biết rõ một mình giao chiến với Vương Tiểu Thạch là bất trí, hơn nữa rất dễ bị bốn tên xấu xa Đại Tứ Hỉ kia thừa cơ hội. Hắn cũng hiểu được, chỉ cần mình nhắm vào bằng hữu của Vương Tiểu Thạch (nhất là Ôn Nhu), chính là đã nắm chết cổ họng Vương Tiểu Thạch. Nhưng hắn vẫn muốn đánh một trận với Vương Tiểu Thạch. Hắn lớn tuổi, trải qua rất nhiều thất bại, nhưng vẫn có một loại dũng cảm hào hùng “tới phân thắng bại đi”, “tới định sinh tử đi”. Hắn cảm thấy mình mới đúng là bá. Hắn là “Thần Du Gia Gia”, một trong sáu đại cao thủ đương thời, hắn không muốn làm những chuyện hèn hạ kia. Cho nên hắn quyết định phải tìm Vương Tiểu Thạch, quyết một trận tử chiến.